- “NGƯƠI NÓI CÁI GÌ?!”
David giống như một gã điên, dùng tốc độ nhanh nhất lướt đến bên cạnh Trần Hoàn, quát thẳng vào mặt đối phương không nể nang gì.
Mặc kệ cho cơn mưa kỹ năng công kích vẫn đang không ngừng đổ xuống, David vừa giữ một tốc độ ngang bằng, chạy song song với Trần Hoàn, cặp mắt thì chăm chú nhìn thẳng vào khuôn mặt trẻ tuổi của đối phương.
Trần Hoàn trông thấy bộ dạng dữ tợn của David thì không khỏi đổi sắc, đi từ kinh ngạc đến hoảng sợ, rồi lại lo lắng, giống như không biết là mình đã làm sai chuyện gì để phải nhận lấy kết cục bị quát mắng như vậy.
- “Chỉ…”
Hắn ấp úng nói không nên lời, muốn lên tiếng hỏi lại lý do.
Bất quá, David có vẻ như cũng không cho hắn có được cơ hội đó.
- “NÓI! Làm sao lại có Ameerah ở đây?!”
Lại một trận tiếng quát lớn, nhưng phỏng chừng, David cũng đã nhận ra thái độ của mình có hơi quá nên đã điều chỉnh lại âm lượng cùng giọng điệu trong lời nói của mình.
- “Ta… ta… lúc nãy có nhắn tin, xin cầu viện đội trưởng Ameerah.”
Lúc này, Trần Hoàn mới ấp úng nói ra rõ nguyên do.
Nhưng nghe xong được những lời này của Trần Hoàn, David giống như đã bị đánh một đòn chí mạng lên người, tất cả mọi thứ thu bé lại, vừa bằng một câu nói.
- “Chết tiệt!”
…
Lại nói, trở lại thời điểm trước đó không lâu, khi mà Trần Hoàn chỉ mới nảy ra ý định soạn ra tin nhắn mật đó, thì cách ở nơi đoàn đội David đang bám trụ không xa, Ameerah lại đang nhàm chán ngồi trên một cành cây to.
Mắt tròn dáo dác lia quét xung quanh, nàng vô thức nhòm ngó theo đám đội viên Võ Sư, đang phân chia ra từng nhóm, từng khu vực để luyện cấp.
- “Haiz… không biết khi nào mới được…”
Hai chân không ngừng đung đưa, nàng nói với ngữ khí như rất không thích cái cảm giác này tí nào.
Keng! – Ngài nhận được một tin nhắn mật.
Bất quá, chưa kịp nói dứt câu thì một âm thanh thông báo của hệ thống đã vang lên bên tai nàng, cắt ngang những lời sắp nói ở phía sau.
Ameerah hơi nhíu nhíu đôi mày, vung nhẹ bàn tay nhỏ nhắn, mở ra giao diện tin nhắn mật.
Khi trông thấy người gửi tin là Trần Hoàn, trong lòng Ameerah không khỏi bị ngạc nhiên, đồng thời còn dâng lên một dự cảm xấu.
Nàng cấp tốc chấn chỉnh lại tinh thần, vẻ buồn chán trước đó nháy mắt đã tan biến đi hết như chưa từng tồn tại. Lựa chọn mở ra tin nhắn, Ameerah dùng tốc độ nhanh nhất đọc hết nội dung bên trong của nó.
- “Đội Trưởng Ameerah, xin nhanh đến đây cứu viện. Chúng ta đang bị kẻ địch truy đuổi, quân số đối phương có hơn 300 – 400 người. Hiện tại chúng ta cũng đã sắp tiến đến khu vực phía Đông EL thành rồi. Tọa độ hiện tại của chúng ta là 16N - 108E và vẫn còn đang tiếp tục hướng về phía Đông mà đi.”
Đến khi xem xong nội dung bên trong đó, khuôn mặt của nàng liền càng bị đổi sắc, trở nên càng bất ngờ thêm hơn, kèm theo đó còn có một vẻ hốt hoảng cùng lo lắng.
Mặc dù trước đó, nàng có nói rằng rất chán ghét tình cảnh nhàm chán như bây giờ, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nàng muốn đi chiến đấu trong một tình huống bất ngờ tương tự thế này.
Nhất là đối với một người mới, một cô gái trẻ tuổi hoàn toàn chưa có kinh nghiệm trong những buổi viện trợ đồng đội bị địch tập kích như vậy.
Bởi lẽ, đây chỉ mới là lần thứ hai nàng đơn thân một mình dẫn đoàn đội Võ Sư của [The Alliance] đi thực hiện nhiệm vụ canh phòng. Chính bản thân Ameerah cũng không tài nào nghĩ tới, nó lại sẽ đến nhanh như vậy.
- “Làm sao bây giờ… làm sao đây…”
Đứng ngồi không yên, Ameerah bật dậy khỏi cành cây cao, rơi tự do xuống mặt đất, rồi rối loạn xoay vòng, không biết nên làm gì tiếp theo.
- “À đúng rồi! Thử hỏi chị Lý Uyên xem thế nào!”
Sau một vài giây xoắn xuýt, Ameerah nhất thời đã sực nhớ đến một người mà nàng còn có thể nhờ vả.
Chẳng có gì để do dự nữa, nàng dùng tốc độ nhanh nhất, mở ra bảng giao diện tin nhắn, gửi đi đầu tin nhắn cho Lý Uyên.
Đây cũng chính là lúc mà Lý Uyên vừa bàn luận công việc và ký kết hợp đồng xong xuôi với Michelle ở trong hiện thực.
Tuy nhiên, bởi vì thời gian trong trò chơi dài đến gấp đôi thời gian trong hiện thực, cho nên khoảng thời gian mà Lý Uyên trở về càng là kéo dài ra thêm gấp đôi.
Khoảng cách từ văn phòng tập đoàn [The Alliance] tới biệt thự của cả đội phải mất đến hơn 15 phút có thừa, đó còn là chưa kể đến khoảng thời gian Lý Uyên dành ra cho việc quan sát Đình Tấn.
Mà đối với Ameerah ở thời điểm hiện tại, một giây đối với nàng càng là dài đằng đặc chứ nói chi đến hơn cả giờ đồng hồ.
Nếu phải như hệ thống trò chơi có thể kết nối với hệ thống vô tuyến hiện thực, thì phỏng chừng, Lý Uyên đã có thể gửi tin nhắn trở về cho Ameerah rồi.
Nhưng mà ở đây thì lại không có chuyện đó xảy ra, bởi vì dòng liên lạc giữa trò chơi và hiện thực chỉ là một chiều. Người chơi trong trò chơi có thể gửi tin nhắn ra ngoài cho một người khác được thiết lập và chỉ định từ trước, nhưng người đó thì lại không thể nào phản hồi lại được, trừ khi đăng nhập vào trò chơi để trả lời.
- “Làm gì mà lâu vậy trời…”
Ameerah không biết làm thế nào, lại bị tình huống này làm cho bồn chồn lo lắng thêm. Thực sự, nàng cũng không có nghĩ quá nhiều đến hậu quả cùng những hệ lụy khi để đám người [The Throne] kia gϊếŧ chết David.
Hết thảy những biểu hiện này của nàng, đều là xuất phát từ nỗi lo lắng dành cho David cùng với những người anh em khác trong [The Alliance].
- “Đúng rồi, còn có Long.”
Càng gấp, Ameerah càng rối rắm, không ngừng đi qua đi lại, hai bàn tay chà xát vào nhau liên hồi, để rồi bỗng nhiên, trong đầu nàng xuất hiện một ý tưởng.
Nàng chợt nhớ ra, Long cũng đang tiếp nhận nhiệm vụ dẫn luyện đám người trong đội Đấu Sĩ của hắn đi luyện cấp ở khu vực phía Đông Nam EL thành này.
Mặc dù Long không thể luyện cấp ở khu vực quá xa vì đẳng cấp và sức mạnh không đủ. Nhưng hắn vẫn có thể gọi theo một nhóm đội viên hoặc thành viên trong liên minh dẫn dắt mình ra những bãi quái vật thấp cấp gần đó để gia tăng hiệu suất luyện cấp lên cao hơn.
Nhờ có vậy, Ameerah mới muốn có được ý kiến tư vấn từ Long, đồng thời cũng là một loại tín hiệu yêu cầu Long phụ trợ giúp đỡ mình đi giải vây cho David.
Soạn thảo một tin nhắn báo cáo tình hình mà mình vừa nhận được xong, Ameerah giống như đã yên tâm hơn được chút ít, sau đó mới bắt đầu rơi vào trong khoảng thời gian chờ đợi mệt mỏi.
Keng! – Ngài nhận được một tin nhắn mật.
Bất quá, cũng không giống như Lý Uyên mất nhiều thời giờ như vậy, Long rất nhanh thì đã phản hồi lại tin nhắn của Ameerah.
- “Ta đã cho người dẫn đội Đấu Sĩ và những người trong đội Lính Đánh Thuê đồng minh đến, ngươi mau dẫn dắt bọn họ tới vị trí của David tiếp ứng trước đi, ta sẽ lập tức đến ngay!”
Ngắn gọn nhưng rất dứt khoát, Long gần như đã thực hiện toàn bộ những công việc chuẩn bị cho quá trình tiếp viện này.
Ameerah nhận được tin nhắn ấy thì không còn do dự gì nữa. Ánh mắt lấp lóe từng tia tinh quang hưng phấn, nàng chờ đợi ngày lập công đã từ rất lâu sau thời điểm trở về nước từ chuyến đi thực hiện nhiệm vụ ở Thụy Điển lần đó.
- “[The Alliance] TẬP TRUNG!”
Thân hình nhỏ nhắn của Ameerah như một tia chớp, lướt qua những khu vực luyện cấp của đám Võ Sư đội viên dưới quyền chỉ huy của nàng. Miệng không ngừng gào lên, trong lúc đang cực tốc chạy nhanh.
Đám đội viên không hiểu chuyện gì đang diễn ra với cô đội trưởng nhỏ bé này của mình nữa. Chỉ có thể lững thững từ bỏ những con quái vật còn sót lại chút ít HP dang dở, lần mò tập trung lại thành đội hình chỉnh tề như những lúc tập kết mọi khi.
Chờ cho mọi người đã tụ họp lại hết, Ameerah dừng lại trước mặt bọn họ, với tư thế nghiêm nghị, ngẩng cao đầu, dõng dạc mà nói.
- “Anh em của chúng ta đang bị kẻ địch truy sát. Hiện tại, chúng ta phải lập tức đi tiếp viện. Nhanh chân lên đường thôi, không thì trễ mất.”
Không cần nhiều lời, nàng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề ngay.
Thanh âm chưa dứt thì cô nàng đã dứt khoát xoay lưng bắt đầu gia tốc chạy đi, mà chẳng hề quan tâm đến đám đội viên ở phía sau mình có đi theo hay không.
Dù vậy, phỏng chừng đã trải qua chuyện này nhiều lần và đã quá quen thuộc với tính cách của Ameerah, đám đội viên là thành viên [The Alliance] cũng có, là người trong liên minh cũng có, từng người lần lượt cất bước, gia tốc chạy đuổi theo cô đội trưởng nhỏ của mình.
Cứ như vậy, một nhóm gần 200 người, đuổi bước đi theo nhau lướt nhanh qua từng đám rừng cây để đi đến vùng đất thảo nguyên vắng vẻ ở phía Đông Bắc.
Trên đường đi tới nơi tiếp viện, Ameerah rốt cuộc cũng đã bắt gặp được đoàn đội Đấu Sĩ và những thành viên thuộc về mấy đội Lính Đánh Thuê trong liên minh của [The Alliance], với đủ chủng loại nghề nghiệp từ cận chiến đến viễn trình, mỗi loại đều có không dưới 30 người.
Tổng cộng góp nhặt lại quân số, Ameerah không khỏi hưng phấn khi biết được, nàng đã cầm trong tay đến hơn 500 tinh binh và tất cả đều là người chơi đẳng cấp trên 25 cấp, nghĩa là đẳng cấp có người còn cao hơn cả nàng.
Với đội quân như vậy, Ameerah tin tưởng có thể hoàn toàn nghiền ép đám kẻ địch chỉ có 300 – 400 người như trong tình báo của Trần Hoàn gửi về.
Nhiều người di chuyển trong rừng rậm nhưng khi ra được đến vùng đất thảo nguyên rộng rãi ở khu vực phía Bắc và Đông Bắc EL thành, tốc độ của đoàn đội Ameerah đã trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Cứ như vậy, Ameerah mang theo niềm phấn khích và tự tin, dẫn đầu đoàn người đuổi bước theo địa điểm mà Trần hoàn đã nói.
…
Tại thời điểm Ameerah và đoàn đội của nàng ta vừa rời đi không bao lâu thì Lý Uyên đã đăng nhập trở lại trò chơi.
Vừa mới xuất hiện, chuyện đầu tiên mà Lý Uyên làm chính là mở ra bảng giao diện tin nhắn, soạn thảo một đầu tin tức gửi đi cho Ameerah với nội dung rất ngắn gọn.
- “Ngươi đang ở đâu? Tình hình thế nào rồi?”
Keng! – Ngài nhận được một tin nhắn mật.
Tức thì, ngay sau đó, Ameerah đã phản hồi lại tin tức cho Lý Uyên.
- “David đang bị ba, bốn trăm người mai phục truy đuổi, ta đang dẫn quân trên đường đến tiếp viện. Đã sắp tới nơi của David rồi, ngươi đừng lo.”
Đọc xong đầu tin tức này, Lý Uyên không khỏi giật thót tim kinh hãi.
- “Không được! Mau trở về!”
Bàn tay run rẩy của Lý Uyên lướt nhanh trên mặt phím ảo, vừa soạn xong vài chữ này thì cấp tốc bấm gửi đi. Nhưng chưa đúng lúc nàng bấm vào nút gửi thì từ phía Ameerah đã tiếp tục truyền tới thêm một tin.
- “Ta đã trông thấy nhóm của David rồi.”
Chỉ có mấy chữ thôi nhưng nó chẳng khác nào một quả bom nguyên tử oanh tạc vào trong tâm trí của Lý Uyên. Máu trên khuôn mặt nàng như bị tháo nước rút đi, thoáng chốc liền trở nên trắng bệt.
‘Phịch…’
Nàng vô lực ngồi phịch xuống ghế, đầu ngã nghiêng sang một bên, thần sắc thẫn thờ, như vừa bị mất hết sinh khí trong cơ thể.
…
Trở lại với David…
Mắt nhìn lấy Trần Hoàn đang cực kì bối rối, trong lòng David ngũ vị tạp trần, chẳng biết phải nên nói như thế nào với người đồng đội này của mình.
Dù cho gương mặt David đã ẩn giấu hết sau lớp khăn bịt mặt, nhưng Trần Hoàn cũng có thể loáng thoáng thấy được, đôi mắt của David đang nhìn mình chất chứa những cảm xúc cực kì phức tạp.
Không hề có bất cứ dấu hiệu nào báo trước, cũng chẳng nói rõ lý do, hắn đột nhiên gân cổ, khàn giọng rống lên.
- “TOÀN ĐỘI NGỪNG LẠI TẠI CHỖ!”
Đang phải di chuyển với tốc độ cao, hơn 20 tên Đạo Tặc và Thích Khách cũng bị hành động này của David làm cho giật thót cả tim, không kịp dừng lại, phải trượt đi một đoạn dài mới cố định được thân thể.
- “Chỉ… chỉ huy?”
- “Có chuyện gì vậy chỉ huy? Kẻ địch sắp đuổi tới rồi kia!”
- “Mau đi thôi chỉ huy, chúng ta sắp đến vùng khu vực phía Đông của đội trưởng Ameerah rồi.”
…
Không hiểu, lo lắng, bồn chồn, tức giận… đấy là những loại cảm xúc không ngừng cuộn trào bên trong đầu của đám đội viên này của David. Từng người đua nhau lên tiếng hỏi lại, hoặc gắt giọng quát lớn, cũng có người hối thúc David tiếp tục rời đi.
Ấy thế nhưng, David giống như một bức tượng, đứng trơ trơ ra tại nơi đó. Không nói không rằng, chỉ tập trung mở lên bảng giao diện tin nhắn, ngón tay lướt phím soạn thảo một tin nhắn gửi đi và người nhận là Ameerah.
Kể cả bọn [The Throne] với hơn mấy trăm tên người chơi đang ồ ạt đuổi tới, bao vây khắp nơi, chỉ còn cách cả nhóm bọn họ không tới 60 mét cũng bị David bỏ qua.
Đám đội viên ở xung quanh vừa gấp vừa lo lắng, xung quanh nơi này ngoài những mỏm núi đá cao chót vót ra thì chỉ còn lại đám người [The Throne] mà thôi. Nếu như bọn họ không tiếp tục chạy đi thì chắc chắn tất cả đều sẽ phải chết.
Bất quá…
- “Chỉ huy! Chỉ huy! Viện trợ đến, đội trưởng Ameerah đến rồi!”
Không biết là ai phát hiện ra đầu tiên, từ trong nhóm đội viên của mình, David nghe được một tiếng kinh hô tràn ngập niềm hưng phấn.
Nhưng nghe được điều đó, bàn tay đang gõ phím của David chợt cứng lại, rồi kịch liệt run rẩy như vừa bị động kinh.
- ‘Xong…’
Trong đầu hắn không còn thứ gì khác ngoài mỗi một từ này.
…
Ngược lại với David, tại một nơi nào đó khá cao ráo, Henry đứng khoanh tay trước ngực đón gió lộng, mắt nhìn xuống khung cảnh bên dưới, khóe miệng chợt vểnh lên, nở một nụ cười tà.
- “Đến giờ thu lưới rồi, chuẩn bị đi…”
Bỗng, hắn lẩm bẩm thì thầm một câu không đầu không đuôi.
Thế nhưng, nghe được lời nói của hắn, hơn nghìn tên người chơi đông đảo đứng ở phía tựa như nghe được mệnh lệnh xuất trận, đồng loạt rút vũ khí trong người ra cầm trên tay, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.