Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 367: Nhà Mới

Đình Tấn cũng không để ý lắm với thái độ của Lý Uyên, tất cả những gì mà hắn chú ý ở ngay tại thời điểm này chính là nội dung trong lời nói của nàng.

- “Có chuyện gì xảy ra trong lúc chúng ta rời đi à?”

Đôi chân mày nhíu chặt, nghĩ nghĩ trong đầu điều gì đó, Đình Tấn trầm giọng hỏi lại.

- “[The Alliance Y Dược] chuẩn bị khai mở bắt đầu bán thuốc, cần có sự góp mặt của ngươi. Còn trong trò chơi thì tình hình cũng không khá hơn được bao nhiêu …”

Lý Uyên nhanh chóng cấp báo lại một số vấn đề đã xảy ra trong đoạn thời gian mà Đình Tấn rời đi.

Tuy nhiên, nàng cũng không nói ra hết mà ấp úng, nói một nửa chừa lại một nửa, phần một nửa không nói kia lại chính là phần đặc biệt làm cho Đình Tấn lo lắng nhiều nhất.

- “Có chuyện gì ngươi nói hết luôn đi để ta còn tranh thủ tìm cách giải quyết.”

Không nhịn được bồn chồn trong lòng, hắn hối thúc Lý Uyên mau chóng nói ra những chuyện đã xảy ra trong trò chơi.

Bất quá, Lý Uyên vẫn là cao tay hơn một bước, nhất quyết không chịu hé miệng.

- “Trên điện thoại một lời khó nói hết được, ngươi nhanh nhanh trở về đi rồi chúng ta cùng bàn tính kế hoạch giải quyết mấy vấn đề này. Vậy nhé, ta còn có công việc. Gặp lại ngươi sau.”

‘Tút tút…’

Vừa nói dứt câu, không biết có thật sự bận rộn hay nàng chỉ là viện cớ, Lý Uyên không đợi Đình Tấn có bất cứ hồi đáp nào thì đã ngắt kết nối cuộc gọi.

Nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh kết nối bị ngắt, Đình Tấn không nhịn được trợn mắt lên, thần sắc tràn ngập vẻ kinh ngạc cùng thẫn thờ.

Đây chắc chắn là do Lý Uyên giở trò, ý đồ muốn hối thúc hắn trở về nhanh hơn chứ làm gì có chuyện nàng bận rộn mà trong khi giọng điệu khi nói chuyện với hắn lại nghe như đang rất là thảnh thơi như vậy kia chứ.

Nghĩ lại, hắn không khỏi cảm thấy có hơi hối hận vì sao lại thông báo cho Lý Uyên biết mình đã về, thậm chí hắn còn cảm thấy khi rước lấy một người thông minh như nàng về làm việc cho mình liệu có phải là sai lầm của mình hay không.

- “Haiz, thật là… Tăng tốc!”

Không còn cách nào khác Đình Tấn chỉ còn biết lắc đầu thở dài một hơi, tay đưa lên xoa xoa vầng trán rộng có chút đau nhức của mình rồi ra lệnh cho chiếc xe không người lái gia tốc nhanh hơn.

Bốn người đồng đội ngồi bên cạnh, trông thấy Đình Tấn có vẻ sầu khổ như vậy thì cũng bị kéo ra cơn tò mò trong lòng.

- “Hội trưởng… ngươi nhớ chị Lý Uyên hay sao mà gấp vậy?”

Ameerah tinh nghịch, trong mắt nàng Đình Tấn cũng giống như một vị anh cả đáng kính, thế nên nàng rất thoải mái mà mở giọng trêu đùa Đình Tấn, không hề lo lắng hay rụt rè gì, bởi vì nàng biết, hắn nhất định cũng sẽ không trách mắng gì với nàng.

- “Trẻ con thì biết gì, đừng có nhiều chuyện. Ngồi im tại chỗ đi.”

Bất quá, Ameerah đã lầm. Đang mang trong lòng một cục tức vì bị Lý Uyên chơi xỏ một cú thật thốn, Đình Tấn cũng không kìm được cảm xúc của mình mà liếc xéo mắt, quát lạnh với Ameerah.

Cả ba tên còn lại ngồi gần Ameerah cũng bị dính đạn lạc. Bọn họ vừa định mở miệng trêu đùa, hùa theo Ameerah nhưng trông thấy thái độ của Đình Tấn như vậy thì cũng giật mình, mắt nhìn sang chỗ khác, lưng ngồi thẳng, vất bỏ mấy ý tưởng đó ra sau đầu.

Lời lẽ Đình Tấn tuy rằng không nặng, nhưng cũng đủ làm Ameerah cảm thấy có đôi chút bị tổn thương trái tim bé nhỏ của mình. Nàng co đầu rụt cổ lại, không dám nhìn thẳng vào Đình Tấn nữa, thế như trong đầu thì đang âm thầm liên tục gào thét vì tức giận.

- ‘Thối anh Tấn… ngu ngốc hội trưởng… lại dám to tiếng, nạt nộ với ta nữa. Đã dự định không muốn nói nhiều, không tiết lộ bí mật của ngươi rồi, nếu như vậy thì đừng trách Ameerah độc ác…’

Càng nghĩ nghĩ, Ameerah càng tức giận. Đến sau cùng, nàng chợt nghĩ ra một ý tưởng, một cách để trả đũa lại Đình Tấn.

Tự dưng cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng mình, Đình Tấn chợt rùng mình một cái, mắt ngó dáo dác xung quanh thì phát hiện ánh mắt Ameerah nhìn mình giống như một con dã thú nhìn con mồi, trông cực kì thâm hiểm.

‘Bộp…’

- “Nhìn cái gì đó, [The Alliance] đang gặp chuyện đấy, các ngươi lo mà tranh thủ nghỉ ngơi đi để trở về còn nhanh chóng trở lại trò chơi nữa.”

Bất thình lình, không hề báo trước, Đình Tấn đột ngột vung tay vỗ nhẹ một cái vào đầu Ameerah, lạnh giọng nói.

Biết rằng đã bị lộ, Ameerah tỏ vẻ tội nghiệp, không dám trực diện nhìn hắn nữa. Nhưng là trong ánh mắt nàng thì vẫn còn đang không ngừng lấp lóe lên những tia tinh quang, đầy ma mãnh.



Thời gian cứ như vậy nhanh chóng trôi qua, mãi cho đến buổi chiều cùng ngày hôm đó, cả nhóm năm người Đình Tấn đã đặt chân trở về thành phố Loda.

Ngồi trên xe lăn được Terrell đẩy ở phía sau, Đình Tấn ánh mắt dáo dác không ngừng ngó nhìn xung quanh tựa như đang tìm kiếm cái gì đó.

- “Đình Tấn! Ở đây, ở đây…”

Bỗng chốc, một giọng hò hét từ phía xa truyền tới, ngay lập tức thu hút sự chú ý của cả nhóm năm người.

Không ai khác, chính là Lý Uyên cùng với lão Marc, cha mẹ của Ameerah và đôi anh em song sinh Dendi cùng Ami. Bởi vì ở bên ngoài vẫn còn rất đông người đang đứng chờ đón người thân, với vị trí gần sát với lối ra của bọn họ thì phỏng chừng đã phải đứng đây cũng đã khá lâu.

- “Ngươi… ngươi làm sao vậy Tấn? Thế nào lại thành ra như vậy?!”

Chờ cả nhóm đi đến gần, bỗng nhiên Lý Uyên đưa tay bưng miệng, không kìm được mà quát to lên.

Vừa nói đoạn, chớp mắt nàng đã dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới trước mặt Đình Tấn, vồ chụp lấy hắn. Ánh mắt như đang kiểm tra hàng hóa, nhìn trên rồi lại nhìn dưới, trái phải không chừa chỗ nào, chẳng khác nào đang muốn xem xem hắn có bị sứt mẻ thêm miếng nào không.

- “Không có gì, ta bị lao lực quá độ thôi. Tốt hơn lần trước rất nhiều, ngươi cứ yên tâm.”

Đình Tấn cũng không chịu đựng nổi hành động thái quá của Lý Uyên. Hắn đưa tay ngăn lại bàn tay của Lý Uyên, thứ đang không ngừng sờ mó cơ thể mình, rồi tỏ vẻ bình thản mà nói.

- “Nói! Ngươi trong lúc đi có phải là đã liều mạng nữa hay không?”

Lý Uyên nhìn chằm chằm vào mắt Đình Tấn mà nói, giọng điệu không khác gì nàng đang gặp phải tên người yêu lại tiếp tục làm trái lời dặn dò của mình.

Đột nhiên, ánh mắt của nàng liền tập trung vào tấm mặt dây chuyền nằm ở trước ngực Đình Tấn, không gì khác hơn chính là viên đá Bjorketorp.

- “Còn cái này là cái gì đây? Bùa ngải à?”

Đưa tay chụp lấy tấm mặt dây chuyền này rồi cẩn thận quan sát, như một thói quen nghề nghiệp, Lý Uyên tò mò cất giọng hỏi thêm.

Bị Lý Uyên vây bắt như vậy Đình Tấn cũng không khỏi cảm thấy cực kì bối rối, cảm giác cứ như hai người đang là tình nhân của nhau vậy.

- “Chị Lý Uyên.”

Đúng lúc Đình Tấn định lên tiếng ngăn lại Lý Uyên để nhanh chóng trở về nhà thì đột nhiên, Ameerah tiến đến, kêu gọi Lý Uyên rồi lôi kéo nàng qua một bên.

‘Xù xì xù xì…”

Khi nhìn thấy Ameerah đang không ngừng thì thầm to nhỏ chuyện gì đó bên tai Lý Uyên, Đình Tấn bất chợt xuất hiện một dự cảm xấu trong lòng.

Hắn cố gắng muốn nghe cô nàng này đang muốn nói cái gì, thế nhưng khoảng cách xa lại thêm Ameerah rất tinh ranh, vừa dùng hai tay bịt lại, vừa hạ thấp giọng nói xuống khiến Đình Tấn không tài nào có thể nghe được, dù chỉ là một câu, một chữ.

Cho đến khi hai người tách ra, Lý Uyên giống như đã hoàn toàn thay đổi 180 độ, ánh mắt nhìn Đình Tấn có chút lạnh lẽo, mà khuôn mặt cũng trở nên băng lãnh, vô cảm, khiến người khác không tài nào nhìn ra rõ được nàng đang vui, đang buồn, hay đang tức giận.

- “Về thôi…”

Không nhìn lấy Đình Tấn, Lý Uyên lạnh giọng hô lên. Sau đó lại chậm rãi cất bước đi đến phía sau xe lăn của Đình Tấn để đẩy hắn đi.

Terrell bị chen chân vào cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể lui bước nhường đường cho cấp trên của mình.

Cả nhóm nhanh chóng xách hành lý lên xe rời đi sân bay, phân chia ra ba chiếc xe, trong đó Ameerah theo cha mẹ trở về nhà. Còn lại hai chiếc xe đưa đón những người còn lại đi về một phương hướng khác.

Nơi mà bọn họ đi tới là một khu ngoại ô của thành phố Loda này, hay nói đúng hơn, nó nằm về hướng bắc của thành phố, nơi tập trung những khu dân nghèo.



Trên chiếc xe tự động không người lái, Lý Uyên ngồi ngay bên cạnh Đình Tấn, khuôn mặt vẫn giữ dáng vẻ không vui không buồn, không có tí cảm xúc nào trên đó.

Thế nhưng ánh mắt nàng thì lại đờ đẫn nhìn ra khung cảnh đang không ngừng lướt qua ở bên ngoài cửa sổ, tâm hồn không biết đang thả bay đi về nơi chốn nào.

Cảm thấy bầu không khí trong xe quá mức trầm lặng và ngột ngạt, Lão Marc mới lên tiếng kể về những kế hoạch vừa được thực hiện trong thời gian vừa qua khi Đình Tấn cùng cả nhóm rời khỏi Entire Land đi làm nhiệm vụ.

- “Lúc các ngươi rời đi, Lý Uyên đã gần như phải thức trắng nhiều đêm để lên kế hoạch và thao tác đường lối kinh doanh cho cả tập đoàn [The Alliance].”

Ngưng một chút, hắn đưa tay ra bên ngoài chỉ về phía một bãi đất trống. Toàn bộ vùng đất nơi đó đều được lấp đầy bởi những cỗ máy xây dựng tự động, đang không ngừng vận hành làm công việc xây dựng nhà xưởng của chúng.

- “Ở đây thuộc về vùng phía bắc thành phố Loda, cũng chính là khu ổ chuột của đám dân nghèo như ta trước kia. Nơi này gần như đã bị chúng ta mua lại gần hết đất đai, diện tích có hơn 13.000 mét vuông.

Hiện tại, máy móc đều đã được vận chuyển tới bằng đường hàng không và đang trong quá trình thi công xây dựng. Không mất quá lâu nữa thôi thì tập đoàn [The Alliance] của chúng ta sẽ có cao ốc riêng của nó rồi.”

Nói đến đây, khuôn mặt của lão Marc không kìm được mà trở nên đỏ ửng vì hưng phấn. Suốt hơn 50 – 60 năm vừa qua, gần như cả đời người của hắn chưa làm nên được thành tựu gì lớn lao.

Thế mà bây giờ đây, chỉ mới theo chân đám thanh niên trẻ tuổi này, hắn đã có thể chung tay góp sức tạo dựng lên một đế chế hùng mạnh là [The Alliance]. Cái cảm giác đó khiến hắn cảm thấy, cuộc sống của mình rốt cuộc cũng có được một thành tựu để đời, kiếp sống này xem như không uổng phí rồi.

- “Nơi này sẽ là khu nhà xưởng chế tạo thuốc, còn nơi này sẽ là khu vực trồng trọt nguyên dược liệu cung cấp cho nhà xưởng. Bên kia sẽ là tòa cao ốc chính của tập đoàn…”

Với bộ dạng hưng phấn kích động không ngớt, lão Marc Không ngừng chỉ trỏ ra phía bên ngoài rồi kể ra khu vực phân bố những tòa nhà đang được xây lên, nằm trong quy hoạch xây dựng được Lý Uyên sắp đặt ra.

Còn khung cảnh ở bên ngoài chính là những cổ máy xây dựng, cần cẩu, móc câu, máy trộn, v.v… tất cả mọi thứ đang hoạt động rất trơn tru, hệt như những cổ máy in 3D, đang in ra từng ngôi nhà dựa trên bản vẽ có sẵn.

Đình Tấn nhìn thấy lão Marc hưng phấn như vậy thì cũng không nỡ lên tiếng ngắt lời hắn. Cứ như vậy, hắn vẫn ngồi im nơi đó, nhìn và nghe theo lão Marc chỉ dẫn mà không ngừng gật gù cái đầu ra hiệu, xem như là một cách đáp lại với đối phương.

Có đôi lúc, hắn lại liếc mắt nhìn sang Lý Uyên ở bên cạnh, muốn xem xem biểu hiện của nàng đã khá lên chút nào chưa. Mãi cho đến tận bây giờ, hắn vẫn không hiểu được Ameerah đã nói cái gì mà lại có thể khiến cho một người đầy lý trí như Lý Uyên có thể thành ra như vậy.

Chiếc xe lái nhanh một vòng vượt qua khu đất đai rộng lớn đang được xây dựng, rồi tiến thẳng ra phía bên ngoài vùng ngoại ô của thành phố Loda. Nơi này cây cối trong xanh, nhà cửa cũng khá thưa thớt, không gian yên tĩnh rất thích hợp cho những người yêu thích bầu không khí tĩnh lặng như Đình Tấn.

- “Tới rồi. Nhà mới của chúng ta đây.”

Lão Marc chợt hô lên một tiếng, gương mặt rất hớn hở, náo nức mà nói. Phía trước đầu xe là một căn biệt thự rộng lớn, ba tầng lầu rất rộng rãi và quý phái, được sơn một màu trắng pha trộn với chút ít sơn màu đen càng tôn lên vẻ nguy nga tráng lệ của nó.

Với hàng rào sắt bao quanh căn biệt thự cùng với cánh cổng rộng lớn, đủ để cho cả một chiếc xe tải đi vào, ở bên trong còn có một bãi cỏ xanh mướt, cùng với một cái hồ nước có vòi phun, không khác gì một tòa cung điện thời cổ đại của các bậc vương công quý tộc.

- “Đây là khu biệt thự mới, chúng ta vừa mua lại được từ một người phú hào. Cũng mới vừa được tu sửa hoàn thành cách đây không lâu.”

Chờ cho chiếc xe tiến vào bên trong và dừng lại trước cửa căn biệt thự, lão Marc vội vàng ngồi dậy mở cửa như một ông quản gia thực thụ, rất lịch sự chờ đợi mọi người.

Dưới sự nâng đỡ của Lý Uyên, Đình Tấn ngồi lại lên xe lăn rồi được nàng đẩy vào bên trong căn biệt thự.

Vừa đi vừa nghe lão Marc nói chuyện, giới thiệu về bố trí nội thất bên trong căn biệt thự này, Đình Tấn không khỏi cảm thấy hài lòng với cách làm việc của hai người Lý Uyên và lão ta. Rất hoàn mỹ và không có gì để chê trách nữa cả.

Cứ như vậy cả nhóm tiến lên từng tầng lầu và trở lại phòng riêng của mình theo sự sắp xếp của lão Marc.

Đến tầng lầu thứ ba cũng là tầng trên cùng của căn biệt thự, cũng đã chỉ còn lại mỗi Lý Uyên cùng với Đình Tấn. Như thường lệ, nơi cao nhất trong căn nhà chính là khu vực riêng của chủ nhân nó, hay nói đúng hơn nó tầng lầu này thuộc về riêng một mình Đình Tấn.

Lý Uyên chậm rãi đẩy xe lăn của Đình Tấn đi đến một căn phòng nằm ở cúi hành lang.

- “Đây là phòng ngủ của ta sao? Thật là xa hoa mà…”

Nhìn căn phòng rộng lớn, có hơn 30 mét vuông, với đủ mọi loại máy móc tiện nghi, cùng với giường nệm rất rộng rãi, Đình Tấn cảm thấy thật khó tin vào mắt mình, không kìm được than thở một tiếng.

Lý Uyên vẫn không đáp lại lời nào, chỉ đẩy xe lăn của hắn đi đến bên cạnh giường lớn, được trải ga nệm lông như giường của một vị vua.

- “Được rồi, khoảng cách này ta ngồi dậy được.”

Ngay khi Lý Uyên muốn tiến đến bên cạnh, dìu Đình Tấn đứng dậy để nằm lên giường, thì hắn chợt lên tiếng nói.

Thấy vậy, Lý Uyên cũng không nói gì, chỉ hờ hững đứng đó nhìn Đình Tấn khổ cực chống đỡ thân thể, xoay chuyển để ngồi lên giường lớn.

‘Phịch…’

Sau một hồi cố gắng, Đình Tấn rốt cuộc cũng đã có thể nặng nề thả người nằm lên trên giường. Cảm giác mềm mại ấm áp từ những vật liệu cao cấp của chăn gối truyền tới khiến Đình Tấn không khỏi muốn ngủ liền một giấc ngay tức khắc.

‘Lạch cạch…’

Bất chợt, đang trong lúc Đình Tấn nằm hưởng thụ cảm giác thoải mái của giường ngủ thì một âm thanh của cánh cửa khi bị khóa trái liền vang lên.

Giật mình nhìn lại, Đình Tấn kinh ngạc khi thấy Lý Uyên vẫn còn ở trong phòng, mà cảnh cửa gỗ to lớn kia thì đang được nàng vặn đều, khóa trái lại.

Điều này không khỏi khiến cho Đình Tấn cảm thấy rất khó hiểu, không biết ý đồ của nàng đang muốn làm gì. Bởi vì nếu nói Lý Uyên muốn ra tay ám hại hắn, thì chắc có thể gọi là một trò đùa của thế kỷ rồi.

Tuy nhiên, cũng không mất quá nhiều thời gian, Lý Uyên đã khóa cửa xong và xoay người, nhìn lại Đình Tấn.

Hai cặp mắt cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau một hồi lâu không dứt. Đình Tấn thì tràn ngập vẻ kinh ngạc, khó hiểu, tò mò. Còn Lý Uyên thì lại phức tạp, khó chịu, còn có đôi chút tức giận.

Và rồi, giống như không nhịn được nữa, Lý Uyên đến bây giờ mới chịu lên tiếng nói chuyện.

- “Ta nghe nói ngươi có quan hệ với một cô gái nào đó trong lúc làm nhiệm vụ.”

Giọng nói lành lạnh của nàng, nghe có vẻ khá cứng nhắc, nhưng đến tai Đình Tấn thì lại còn nghe ra thêm được một chút mùi vị ghen tuông ở bên trong đó.

- “Không… Ừ… cũng có chút chút.”

Đình Tấn lập tức muốn lắc đầu phủ nhận, tuy nhiên, nhớ lại trước đó Ameerah đã thì thầm to nhỏ với Lý Uyên, hắn liền thay đổi chuyển thành gật đầu, xác nhận.

Mặt ngoài thì vẫn bình tĩnh thế nhưng trong đầu hắn thì đang không ngừng gào thét, mắng chửi Ameerah té tát.

- ‘Chết tiệt Ameerah, khi không lại đi nhiều chuyện những thứ này làm gì không biết…’

Thậm chí nếu Ameerah có mặt ở đây, chắc hắn cũng sẽ không ngại mà đè nàng xuống tét cho mấy roi vào mông.

Nhận được lời xác nhận của Đình Tấn, Lý Uyên bỗng chốc đã thay đổi sắc mặt, đôi mắt dần trở nên ửng hồng, rưng rưng một màn hơi nước mỏng.

- “Tại sao ngươi lại làm vậy?”

Đôi bờ môi đỏ mọng run rẩy, nàng thì thào hỏi lại hắn, bên trong giọng nói tràn ngập cảm giác đau xót khôn nguôi.

- “Ta… cũng không phải là ta vì yêu thích, hết thảy cũng chỉ là một phút mất lý trí, không kiểm soát được thôi.”

Đình Tấn không hiểu sao cảm thấy có chút không đành lòng nhìn Lý Uyên như vậy. Hắn ấp úng, cố gắng tìm cách để xoa dịu nàng.

Tuy nhiên, có vẻ mọi chuyện lại hoàn toàn đi ngược với những gì mà hắn mong muốn. Nước mắt Lý Uyên đã tràn ra khỏi khóe mi, lăn dài trên đôi gò má hồng của nàng.

- “Ta biết… trong trái tim ngươi có thể đã bị một người chiếm hữu toàn bộ không gian ở bên trong đó…”

Nàng nhẹ giọng nói, trong khi bàn chân đã nhấc lên, cước bộ chậm rãi tiến về phía giường lớn nơi Đình Tấn đang ngồi.

Trong ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc của Đình Tấn, Lý Uyên đưa tay lên, cởi ra từng chiếc cúc áo trên chiếc áo sơ mi trắng tay dài của nàng.

- “…thời gian ta gặp được ngươi, cũng như thời gian được quen biết và tiếp xúc với ngươi, tuy rằng rất ngắn ngủi, thế nhưng ngươi biết không? Lần đầu gặp mặt, ta chợt nhận ra được một điều, rằng trái tim ta rốt cuộc cũng đã tìm được một người để lấp đầy khoảng trống bên trong nó rồi…”

Khi nói đến đây, Lý Uyên cũng đã đi đến sát bên cạnh giường, đứng trước mặt Đình Tấn.

Mái tóc đen dài búi lên cao, khuôn mặt trái xoan với cặp kính tròn trên sống mũi cũng không tài nào che lấp được hết vẻ long lanh trong đôi mắt bồ câu, đen lay láy của nàng.

Cả thân thể Lý Uyên bây giờ chỉ còn đơn độc lại một chiếc áo ren trắng, bao bọc lại bộ ngực căng tròn, như muốn búng ra sữa của nàng. Làn da trắng nõn, mịn màng như da trẻ con, tuy nhiên vẫn có một vài vết sẹo lồi khuyết điểm, những thứ để chứng minh cho quá khứ tăm tối của nàng.

Nhìn dáng người nóng bỏng của Lý Uyên, đang không ngừng phát ra muôn vàn mị lực, như muốn gợi dậy dục tính bên trong một gã đàn ông, cùng với mùi hương thơm dịu nhẹ từ trên cơ thể nàng tản mát ra, dồn dập tiến vào trong mũi hắn tương tự những cơn sóng biển vỗ vào bờ, Đình Tấn không kìm được bắt đầu cảm thấy nóng ran người lên, miệng khô khốc, liên tục nuốt lấy nước bọt.

- “...Nếu như ngươi thật sự cần một người để giải tỏa ham muốn, ở đây ta sẵn sàng tình nguyện. Nhưng ngươi không cần phải bố thí cho ta thứ tình cảm giả dối gì cả, cũng không cần phải công bố với mọi người ta là gì của ngươi.”

Đôi cánh tay thon dài như ngọc như ngà của Lý Uyên đặt lên vai Đình Tấn. Nàng vừa dịu dàng ve vuốt gò má hốc hác của hắn, vừa thì thào mà nói ra những điều giấu kín tận sâu trong đáy lòng mình.

- “Ta không cần những thứ đó, thứ mà ta muốn chỉ là một vị trí trong trái tim của ngươi mà thôi…”

Ánh mắt trìu mến, như đang trong cơn say vì tình yêu, chất chứa ngàn vạn tình yêu thương của một cô gái trẻ bị rơi vào trong bẫy tình, Lý Uyên khép hờ mí mắt, từ từ cuối thấp đầu xuống.

- "Từ chối! Chấp nhận!..."

Mặc dù hai tay đã giơ lên muốn đẩy đối phương ra, thế nhưng những suy nghĩ lại đang không ngừng cuốn lấy nhau ở trong đầu Đình Tấn, khiến hắn không thể dứt khoát đưa ra được quyết định.

Trong khi đó, khoảng cách giữa môi nàng với môi hắn được rút ngắn đi từng chút, từng chút một. Để rồi đến sau cùng, khi cảm nhận được một trận cảm giác mềm mại, ướŧ áŧ truyền đến trên môi mình, Đình Tấn đã hoàn toàn buông xuôi hai cánh tay.

Không gian xung quanh căn phòng, bỗng chốc đã rơi vào trong khoảng không tĩnh lặng. Chỉ có ánh mặt trời đỏ rực của buổi hoàng hôn chiều tà, không ngừng chiếu rọi vào hai thân ảnh đang điên cuồng quấn quít lấy nhau.