Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 197: Tranh cãi, kế hoạch mở rộng

Đình Tấn là thông báo cho bọn họ về việc đi thực hiện nhiệm vụ mà Báo Đen đã nói trước đó. Những người không đi thì đa số đều là không có thực lực mạnh như những người trong tiểu đội của hắn.

Riêng Ameerah thì khác, đây không phải là vì nàng không có thực lực mà là vì nhiệm vụ lần này có dính dáng đến những thế lực ngầm ở Thụy Điển nên sẽ khó mà tránh khỏi gϊếŧ người máu tanh.

Đình Tấn không muốn mang nàng theo. Bởi trong suy nghĩ của hắn, nàng giống như một đứa em gái nhỏ. Cho nàng gϊếŧ quái vật thì còn được, nhưng chém gϊếŧ người thì có hơi quá. Hắn không muốn em gái mình dấn thân vào vòng máu tanh chém gϊếŧ ghê rợn như vậy.

Thế nhưng với suy nghĩ của Ameerah thì ngược lại. Ngay khi nghe mọi người trong nhóm đều phải đi mà mình thì không được đi, nàng lập tức trợn mắt kinh ngạc, có chút không hiểu hỏi lại.

- “Đội trưởng! Sao ta lại không được đi?”

Đình Tấn vừa lắc nhẹ đầu một cái, vừa nhẹ giọng giải thích cho nàng.

- “Vấn đề không phải là đi hay không đi. Chuyến đi lần này rất nguy hiểm, mà quá trình bên trong cũng không tránh khỏi xung đột, thậm chí là thấy máu. Ngươi vẫn còn quá nhỏ để tiếp xúc với những thứ này.”

Ameerah nghe Đình Tấn nói xong thì không khỏi thẫn thờ một hồi, sau đó có chút không đồng tình chỉ về phía Louis rồi lớn tiếng nói.

- “Anh Tấn, sao Louis có thể đi mà ta không thể đi? Tuổi bọn ta cũng ngang nhau thôi, có chênh lệch bao nhiêu đâu. Anh Tấn làm vậy là bất công.”

Vừa nói, đôi mắt của nàng không nhịn được mà bắt đầu đỏ lên. Ngồi ở bên cạnh nàng, Louis đang nằm cũng không hiểu sao đột nhiên mình lại bị trúng đạn.

Hắn chẳng dám lên tiếng biện minh một lời, sợ rằng Ameerah lại sẽ bão nổi thì khổ. Cái đầu càng cúi thấp xuống như để lẫn tránh, làm giảm thấp đi sự hiện diện của mình.

Đình Tấn nghe Ameerah nói xong thì chỉ lắc đầu cười khổ, giọng nhẹ nhàng như muốn dỗ dành nàng.

- “Ameerah à, Louis thì phải khác chứ... Hắn là con trai, đã trải qua máu tanh chém gϊếŧ từ nhỏ, cũng đã được rèn luyện sau lần anh em David bị bắt cóc lần trước. Chuyến đi lần này là một cuộc rèn luyện cho chúng ta, ngươi thì không thích hợp cho những kiểu rèn luyện như vậy. Khi nào có cơ hội ta lại sẽ mang ngươi theo. Được chứ.”

Thế nhưng hiệu quả thì càng đi ngược lại với mong muốn của Đình Tấn.

Ameerah nghe nói xong thì khóe mắt đã rưng rưng ngấn nước. Đôi môi bặm chặt lại như đang kìm chế không cho mình nấc ra tiếng.

Trông thấy Ameerah sắp khóc đến nơi, cả đám đàn ông ở trong phòng ăn lúc này không khỏi bị luống cuống tay chân.

Lý Uyên lúc này mới đứng lên đi tới bên cạnh, ôm nàng vào lòng rồi nhẹ giọng hướng về phía Đình Tấn mà nói.

- “Tấn à, ngươi không thể để cho Ameerah đi theo được sao? Dù sao mọi người cũng đi được, cho Ameerah theo học hỏi thêm một chút cũng có là gì.”

Được Lý Uyên nói đỡ, Ameerah đột nhiên cảm thấy ngay lúc này, nàng cũng không phải là đáng ghét như vậy. Ngược lại còn trông rất là thuận mắt nữa.

Nhưng với Đình Tấn khác. Nghe Lý Uyên nói xong thì hắn lại không khỏi lắc đầu bó tay toàn tập với hai bà cô này.

- “Ngươi không biết mục đích của chuyến đi này, cũng như là những nguy hiểm và ảnh hưởng đến tâm lý mà nó mang lại lớn đến chừng nào đâu. Ta chính là vì lo lắng cho Ameerah không chịu nổi cú sốc tâm lý nên mới không để cho nàng đi, ngươi hiểu không?”

Hắn trầm giọng cảnh báo làm cho Lý Uyên cũng có chút muốn lùi bước. Thế nhưng suy nghĩ lại về tính cách và bản lĩnh của Ameerah, lại nghĩ đến bản thân mình cũng đã trải qua những mặt tối của xã hội khi còn nhỏ tuổi hơn cả Ameerah, thì Lý Uyên liền bắt đầu có lý lẽ phản bác lại.

- “Ta không biết mục đích của chuyến đi là gì, nhưng mà Ameerah dù sao cũng là theo chân ngươi sớm nhất trong đội, về tình là ngươi không thể nào bỏ rơi nàng lại được.

Hơn nữa ở tuổi của nàng, ta cũng đã trải qua những điều cũng có thể gọi là nguy hiểm và ảnh hưởng đến tâm lý mà ngươi nói. Thế nhưng con người muốn trưởng thành là không thể không va chạm, cho nên về lý, ngươi cũng không thể giữ nàng mãi như vậy được. Đúng không?”

Những câu lý lẽ biện luận của Lý Uyên làm cho Đình Tấn lập tức cứng họng không biết phải trả lời lại thế nào. Nghĩ kỹ lại thì hắn không khỏi cảm thấy mình quả thật là có chút bao che qua trớn rồi.

Ameerah trông thấy Đình Tấn đã có chút chùn bước thì nhanh miệng chen lời vào để thuyết phục hắn.

- “Phải đó đội trưởng. Ta sẽ nghe lời mà, trước giờ ta vẫn luôn làm tốt lời ngươi nói, đã phá hỏng chuyện lớn nào của ngươi đâu.”

Vừa nói, đôi mắt của nàng vừa mở to, long lanh nhìn lấy Đình Tấn đầy chờ mong.

Bị nhìn như vậy Đình Tấn cũng là chịu không nổi sức công phá của nàng. Ánh mắt của hắn nhìn về phía những tên còn lại trong nhóm như Louis, Terrell, David thì trông thấy bọn họ đều đang giả vờ cúi đầu ăn đồ ăn, tựa như chuyện này không có liên quan gì đến mình, làm cho hắn không khỏi tức muốn ói máu.

Thế là hắn đành buông tay thỏa hiệp.

- “Được rồi, đi thì đi. Nhưng nhớ tuần này phải chăm chỉ tu luyện, cày cấp cố gắng gia tăng thực lực được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”

- “Yay… Anh Tấn muôn năm! Chị Uyên muôn năm!”

Được sự chấp thuận của Đình Tấn, Ameerah nhảy cẫng lên hoan hô, ôm chầm Lý Uyên đang đứng bên cạnh.

Bầu không khí ngột ngạt chiếm cứ toàn bộ không gian trong phòng nãy giờ bắt đầu tiêu biến đi mất tăm.

Mọi người sau khi đã có quyết định thì bắt đầu mở tiệc ăn uống.

Đến khi gần xong bữa trưa, Đình Tấn mới giục những người trong đội.

- “Các ngươi dẫn đội viên đi làm Nhiệm vụ đội Lính Đánh Thuê hoặc đi luyện cấp đi. Để ta với chú Marc, Lý Uyên và HappyLife413 ở đây bàn chuyện là được rồi.”

Cả đám người trong phòng nghe vậy thì nhanh chóng thu dọn, rời khỏi không gian phòng ăn, trở về [The Alliance Khách Sạn] tập họp đội viên đi luyện cấp.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại Đình Tấn, Lý Uyên, lão Marc và thanh niên HappyLife vẫn ngồi co ro một chỗ nãy giờ.

- “Tốt rồi, kế hoạch tuyên truyền sắp xếp như thế nào? Nói ra ta nghe thử.”

Đình Tấn giọng nói bình thản, mở lời. Vẫn im lặng từ đầu đến giờ, lão Marc lúc này mới bắt đầu lên tiếng.

- “Chúng ta sắp xếp đầu tiên là tung lên video clip về chiến dịch Boss Griffin Lãnh Chúa, do HappyLife413 biên tập và tuyên truyền thông qua mạng lưới internet. Sau khi đánh ra tiếng động, hấp dẫn được cộng đồng mạng thì bắt đầu mở rộng ra quảng cáo trên các dịch vụ truyền thông. Cuối cùng là tập trung phát ra quảng cáo ở nơi công cộng.”

Lão Marc nói đến đây thì đã xong, Lý Uyên thấy vậy liền bổ sung thêm.

- “Sau lần thành công của chiến dịch này, chúng ta thu về cũng khá nhiều món trang bị. Nếu tính toán chia bớt một phần ra để đền bù cho những đội viên đã hi sinh thì chắc vẫn sẽ còn dư lại rất nhiều trang bị.

Hơn nữa, ở đây vẫn còn có một món trang bị cực phẩm của ngươi, vì thế ta dự định sẽ tổ chức một buổi đấu giá online. Cho nên quá trình tuyên truyền ngoài [The Alliance] ra sẽ được thêm vào một tiết mục buổi đấu giá nữa.

Sau đó chúng ta lợi dụng danh tiếng vẫn còn nổi của [The Alliance] mà công khai công ty [The Alliance Y Dược], tung mấy loại thuốc mà ngươi đã giao cho ta trước đó ra thị trường. Chắc chắn sẽ gây nên được tiếng vang rất lớn, người chú ý cũng sẽ càng nhiều hơn.”

Hai người hoàn thiện bổ sung cho nhau, làm Đình Tấn cũng nghe và hiểu ra được chút ít về kế hoạch này.

Lúc này hắn mới hướng ánh mắt của mình về phía thanh niên HappyLife413 kia, từ tốn hỏi.

- “Video clip ngươi đã biên tập xong chưa? Quá trình tuyên truyền sắp xếp thế nào?”

Gã HappyLife413 lúc này mới có cơ hội nói chuyện, nên vội vàng trình báo ngay.

- “Video vẫn chưa biên tập, bởi vì chỉ vừa tới lúc nãy, khi kết thúc màn diễn thuyết tổng kết thì ta mới nhận được toàn bộ video quay được trong quá trình diễn ra sự kiện lần này. Dự tính là sẽ hoàn thành chỉnh sửa lại đoạn phim trong đêm nay.

Quá trình tuyên truyền thì chia ra ba giai đoạn. Giai đoạn đầu tiên là đánh ra tiếng vọng, cái này đã hoàn thành trước đó khi ngài vừa phát ra thông báo: ‘[The Alliance] sẽ có sự kiện lớn’ thì đã đủ gây ra sự chú ý rồi. Người ủng hộ người vùi dập đều có cho nên đến giờ vẫn còn rất náo nhiệt.

Giai đoạn thứ hai là hấp dẫn người hâm mộ, tức là tung video clip làm cho người chơi cảm thấy hứng thú, bắt đầu chú ý và hâm mộ theo chúng ta.

Giai đoạn cuối là lưu giữ người hâm mộ, cái này có nghĩa là chúng ta nên thành lập một câu lạc bộ, tập trung những người hâm mộ của [The Alliance] lại và tiếp xúc giao lưu thường xuyên để tạo sự gắn kết giữa chúng ta và bọn họ.

Đây có thể sẽ là một nhóm khách hàng chủ lưu của công ty [The Alliance] sau này, nếu ngài muốn mở kinh doanh bọn họ cũng có thể là những người tuyên truyền quảng cáo rất tốt.”

Đình Tấn vẫn cúi đầu trầm tư suy nghĩ về những lời mà gã HappyLife413 này nói. Sau khi tổng kết tất cả ý kiến, hắn liền hỏi thêm.

- “Tốt, vậy thì tranh thủ đi làm video đi. Ngươi có cần hỗ trợ thêm gì thì cứ nói. Nếu làm tốt chuyện này, phần thưởng hậu hĩnh là chắc chắn sẽ không thiếu phần ngươi.”

- “Vâng. Ừ… cũng là cần ngài và cô Uyên quản lý đây hỗ trợ, giúp ta l*иg tiếng một chút cho video. Ta cũng không mong muốn gì nhiều chỉ mong nếu sau này tuyên truyền thành công thì xin cho phép ta và những người bạn trong nhóm được gia nhập vào [The Alliance].”

Gã HappyLife413 này nhanh chóng đáp lại.

Lý Uyên và Đình Tấn nhìn nhau một chút sau đó đều gật đầu tán thành ý kiến của đối phương.

Trông thấy dường như mọi người cũng đã báo cáo xong hết tất cả những bước quan trọng của kế hoạch trong tương lai, Đình Tấn vừa chậm rãi đứng dậy vừa hướng về phía lão Marc mà nói.

- “Tốt! Vậy thì đi thôi. Chú Marc mọi chuyện ở đây xin phép giao lại cho chú, mọi chuyện cứ theo như kế hoạch mà làm ta không hề có ý kiến gì nữa. Bây giờ ta và Lý Uyên bận đi nơi đây một chút sẽ quay trở lại.”

Sau đó ba người Lý Uyên, Đình Tấn và tên HappyLife413 này nhanh chóng rời khỏi phòng trở về [The Alliance Khách Sạn] để làm việc.

Trong phòng chỉ còn lại lão Marc một mình ngồi thở dài, cảm thán.

- “Tuổi trẻ thật là tốt mà…”