Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 32: Phiền phức đến, nghề nghiệp phụ trợ

Rời nhà đi ra ngoài, 2 người đi đến quán cơm quen thuộc gọi 1 bàn đồ ăn phong phú đầy đủ thịt, cá, trứng, sữa. Thế nhưng chưa kịp động đũa thì lại có một giọng nói phách lối bên cạnh vang lên.

- Ngươi là The Dawn có phải không? Thiếu gia nhà ta muốn gặp ngươi. Mời nhanh chóng đi theo ta.

Đình Tấn tò mò ngẩn đầu lên nhìn đến người đang đứng bên cạnh. Một tên thanh niên không tới 25 tuổi lưng vác một cái cung. Trên người ăn mặc đầy đủ trang bị khá bắt mắt. Nhìn có hơi quen mặt, Đình Tấn suy nghĩ một chút liền nhớ ra. Tên này chính là cái tên trong hội gì gọi là Throne gì đó, lần trước đặt bao khu vực cây ăn thịt Ragora.

Tên này tính cách phách lối, Đình Tấn ghét nhất loại người như vậy. Hơn nữa hắn cũng đã không xem mình ra gì nên Đình Tấn lựa chọn mặc kệ. Bên cạnh Ameerah tính khí nóng nảy, nàng chỉ là dịu ngoan với Đình Tấn mà thôi còn với kẻ khác thì… haha. Hơn nữa tên thanh niên này Ameerah cũng nhớ rõ mặt hắn vì hôm đó nàng định xông lên cho hắn một trận mà bị Đình Tấn cản lại. Thế là Ameerah hôm nay thù cũ nợ mới đều dồn vào, không khách khi hướng tên thanh niên bạo:

- Ngươi cái tên khỉ ho có gáy ở đâu ra vậy? Thiếu gia nhà ngươi thì có liên hệ gì với chúng ta mà bắt chúng ta phải đi tiếp kiến hắn? Hắn nếu muốn gặp thì bảo hắn tới đây.

Tên thanh niên thấy Ameerah quá hung dữ trong long cũng có chút sợ sệt, hơn nữa hắn lớn lối sĩ diện đã quen vì The Throne là tập đoàn lớn đầu tư vào nên thành viên rất đông. Hắn trong lòng nỗi sợ cũng giảm bớt, mở miệng hâm dọa:

- Ta… ta nói cho các ngươi biết, nếu các ngươi không đi thì chắc chắn sẽ hối hận. The Throne sẽ hướng về các ngươi mà phong sát.

Đình Tấn lúc này trong long bắt đầu khó chịu. Ngay từ đầu hắn đã không muốn dính líu gì đến bọn này nên lựa chọn im lặng. Thế nhưng không muốn dính líu không có nghĩa là hắn sợ. Đình Tấn mặt không đổi sắc giọng bình thản nói ra:

- Ngươi trở về nói cho thiếu gia ngươi, hắn muốn gặp ta thì gọi người đến hẹn trước hoặc đích thân đến đây. Còn muốn giở chiêu trò gì thì thả ngựa mà đến, ta sẵn sàng tiếp đón. Ngươi, một tên cáo mượn oai hùm, chưa đủ tư cách đứng ở đây nói chuyện với ta.

Nói xong Đình Tấn mặc kệ không quan tâm đến hắn nữa. Tên thanh niên kia đứng nói hâm dọa, cáo mượn oai hùm một hồi đều bị Đình Tấn một câu nói mà câm lặng đi. Hắn cảm thấy bị sỉ nhục dữ dội. Liều hướng Đình Tấn quăng một câu hâm dọa:

- Đừng nghĩ rằng phá hai cái phụ bản liền là vô địch. Ngươi sẽ phải hối hận, cứ chờ xem.

Nói xong hắn lập tức quay lưng bỏ chạy. Đình Tấn mặc kệ không quan tâm đến hắn, Ameerah phía bên kia thì không như vậy liên tục chế nhạo hắn cho Đình Tấn nghe nhưng sau đó cũng quên dần đi bắt đầu ăn sáng. Chỉ là một nốt nhạc lỗi trong bài nhạc nên không có quá nhiều ảnh hưởng đến tâm tình của hai người.

Ngồi ăn xong bữa sáng, Đình Tấn cùng Ameerah hai người liền đi đến Toà thị chính. Trong tay hắn còn một phần vật phẩm nhiệm vụ phải giao cho Thành chủ Albert Jackson.

Tiến đến Toà thị chính, Đình Tấn như thường lệ đứng bên dưới chờ đợi Thủ vệ đưa lên gặp mặt Thành chủ Albert. Sau 15 phút, Đình Tấn cũng đứng trước mặt thành chủ. Hắn nghiêm chào, chưa kịp nói giọng thành chủ đã vang lên:

- Không phải ta bảo ngươi 20 cấp mang đội của ngươi đến gặp ta sao?

Đình Tấn nghiêm cẩn đáp:

- Không thưa thành chủ, ta có chuyện khác muốn cấp báo cho ngài nên mới đến đây.

Nói xong Đình Tấn liền lấy ra Tình báo do thám trong ba lô hướng về Thành Chủ Albert đưa đến. Thành chủ cầm lấy Tình báo do thám Đình Tấn đưa cho quan sát một hồi. Sau đó hơi kinh ngạc hướng Đình Tấn nhìn lại hỏi:

- Ngươi lấy được thứ này ở đâu?

Đình Tấn chậm rãi trình báo lại toàn bộ sự kiện ngày hôm qua ở hẻm núi.

- … Sau khi gϊếŧ chết tên thủ lĩnh Beraldo, ta nhặt được vật này từ trong người của nó.

Thành chủ gật đầu suy tư một chút, sau đó mỉm cười nói với Đình Tấn cùng Ameerah phía sau:

- Ta rất cám ơn hai ngươi đã làm ra nhiều công hiến như vậy. Đây là tư liệu các khu vực không gian chấn động do thám được nhưng lúc chuyển đi về phòng nghiên cứu thì bị mất. Các người tìm lại được, vậy ta chắc chắn sẽ có thưởng cho. Nhưng trước tiên ta muốn hỏi, hai ngươi yêu thích nghề nghiệp phụ trợ gì?

Đình Tấn quay sang nhìn Ameerah một chút sau đó mới hướng Thành Chủ Albert hỏi:

- Ý ngài là chức nghiệp thợ rèn, may mặc, nấu nướng?

- Đúng. Ta sẽ giới thiệu các ngươi đến một trong những đại sư nghề nghiệp mà ngươi thích. - Thành Chủ Albert gật đầu đáp.

- Nếu sau này đồng đội của ta muốn học thì có được không?

Đình Tấn tiếp tục truy hỏi. Thành Chủ Albert vẫn kiên nhẫn giải đáp cho hắn:

- Không thể, ngươi là vì đã lập được công lao nên lần này ta mới có ý nghĩ tiến cử ngươi.

Đình Tấn mắt đảo quanh một vòng, thử đánh bạo hỏi:

- Ta có thể chọn nhiều loại nghề nghiệp cùng lúc được không?

Đình Tấn đây là suy nghĩ nếu có thể có hai, ba nghề nghiệp hắn cũng đỡ phải mệt mỏi hơn nhờ vả người khác. Dù sao hắn sống tự lập từ nhỏ đã quen rồi, muốn chuyện của mình làm thật tốt thì chỉ có thể tự thân mà làm. Hơn nữa lần này là nhờ có vật phẩm nhiệm vụ. Đình Tấn cũng không biết lần sau nếu muốn học mà không có vật phẩm nhiệm vụ có được không nên chỉ có thể đánh liều hỏi thử.

Thành Chủ Albert suy nghĩ một chút rồi nói:

- Được nhưng với một điều kiện, ngươi phải trả thêm phí là 5 đồng vàng cho một nghề nghiệp vì bọn họ phải nhận thù lao. Ta chỉ có thể chi trả cho các ngươi mỗi người 1 phần.

- Cái gì 5 đồng vàng? Đi ăn cư..ơ… ưm… ưmm

Ameerah bên cạnh đang nhàm chán nhòm ngó xung quanh phòng nhưng chỉ vừa nghe câu “trả phí 5 đồng vàng” như bị người khác dẫm vào đuôi của mình, không nhịn được hét lên.

Đình Tấn vừa nghe Ameerah hét lên liền giật mình vội vàng quay qua bịt miệng nàng. Đây là một cơ hội ngoại lệ, nếu lỡ Thành Chủ Albert đổi ý thì khốn nạn mất. Đình Tấn cười xùy xòa, hướng Thành Chủ Albert xin lỗi:

- Vâng, vâng ta đồng ý. Xin ngài cho phép chúng ta được nhận. Nhưng hiện tại chúng ta tài chính có hạn ngài có thể thư giản cho chúng ta một ít thời gian không?

- Được, vậy ngươi đi đi. Khi nào tập hợp đủ thì quay trở lại đây tìm ta.

Đình Tấn gật đầu nghiêm chào Thành Chủ Albert sau đó lôi kéo vẫn đang hậm hực Ameerah đi ra ngoài. Ameerah vừa đi vừa mân mê cái miệng nhỏ, khi ra đến bên ngoài Tòa thị chính nàng không nhịn được kéo Đình Tấn mà nói:

- Đình Tấn ca ca hay là thôi đi. Học một cái cũng được rồi.

Hai tay chắp lại, hai mắt long lanh ngấn nước như sắp chảy ra nước mắt mà chờ mong nhìn Đình Tấn. Đình Tấn trong long quả thật có xung động muốn “Ừ” đại một tiếng thế nhưng hắn định lực vẫn là còn tốt, nghiêm giọng dạy dỗ:

- Tiền có thể kiếm được thế nhưng kỳ ngộ là có mà không thể cầu. Ngươi đừng có ấu trĩ như vậy, không tốt cho tương lai phát triển.

Ameerah cúi đầu buồn thiu gật gật, hai mắt rưng rưng nước như sắp trào ra vậy. Đình Tấn lắc đầu cũng đành mặc kệ, chuyện này là nhất thiết phải làm không thể thương lượng. Hôm nay hai người đã hết nhiệm vụ, cũng không có tình báo boss như hôm qua. Đình Tấn lựa chọn đi đánh quái thăng cấp. Mở ra bản đồ hôm qua vừa mua của tên David Levi kia, Đình Tấn nhanh chóng tìm khu vực để luyện cấp ngày hôm nay.

Quét mắt nhìn xung quanh một vòng bản đồ, cuối cùng Đình Tấn quyết định đi khu vực phía tây. Nơi đó thưa thớt người chơi đồng thời Đình Tấn chú ý đến có một khu vực Biến Dị Heo Rừng rất thích hợp để hắn đi luyện cấp.

Trở lại tiệm thuốc dùng còn sót lại 15 đồng bạc Đình Tấn mua tiếp tế cho đủ 100 bình thuốc mỗi loại như mọi khi. Sau đó hai người lên đường đi tới khu vực Biến Dị Heo Rừng này.

Theo trong trí nhớ của Đình Tấn, Biến Dị Heo Rừng là một loài giống như heo rừng trên trái đất. Bọn nó chỉ có một vài điểm nhỏ khác biệt là thân thể con trưởng thành kích thước lớn hơn gấp 2 – 3 lần heo rừng trên trái đất, đồng thời mọc sừng dọc theo sống lưng. Răng nanh có 2 đôi mọc ngược hướng lên.

Khu vực Biến Dị Heo Rừng này nằm ở một vùng chệch về phía tây bắc một chút. Nơi này có khá nhiều loài dã thú nguy hiểm, trên đường đi đến đây Đình Tấn bị tập kích bởi những con Jagger hơn 4 lần. Nhưng cũng may nhờ có Ameerah cùng nhiều kỹ năng bảo mệnh đều là hữu kinh vô hiểm mà vượt qua.

Sau hơn 1 tiếng rưỡi đi bộ, hai người cuối cùng cũng đến được khu vực được đánh dấu này. Nơi đánh dấu là một khu rừng cây cối khá thưa thớt 7-8m mới có 1 cây to. Ở đây có một dòng suối khá nông cắt ngang qua. Đình Tấn thấy được bên bờ suối có vài con Biến Dị Heo Rừng đang uống nước.

Nhìn thân thể con nào cũng hơn 1,5m Đình Tấn tự dung trong miệng lại nhớ lại mùi thịt heo nước ngày xưa khi đi dã ngoại cùng đồng đội. Hoài niệm một chút rồi thôi, Đình Tấn không chậm trễ nữa lật q0scxuZ sách tay ấn vào bắt đầu khắc họa ký hiệu ma pháp, miệng nhanh chóng đọc thần chú.

Triệu hồi Bộ Xương Chiến Sĩ

“Lộp cộp rắc rắc”

15 con Bộ Xương Chiến Sĩ từ dưới hố đen chui lên. Thay đổi thuộc tính từ trang bị quả thật là cách tăng lên thực lực nhanh nhất. Đình Tấn 138 điểm tinh thần hiện tại đã có thể triệu hồi 15 tên Bộ Xương Chiến Sĩ chiến sĩ. Dàn 3 hàng ngang nhìn trông rất khí thế, đã có thể xem như một tiểu đội rồi.

Hắn theo như trong bí tịch có ghi lại, Bộ Xương Chiến Sĩ chính là sơ cấp nhất, cấp thấp nhất triệu hồi. Bộ Xương Chiến Sĩ chỉ có một ngọn lửa linh hồn chất chứa nhiều những thứ bản năng thực chiến khi còn tại thế, không có ý thức. Tinh thần lực của chúng rất thấp nên sẽ đơn giản mà nhận mệnh, không phản kháng người triệu hồi như những loại quái vật vong linh khác.

Khi khống chế được trên 10 tên Bộ Xương Chiến Sĩ thì xem như đã chính thức bước vào con đường tu luyện Triệu hồi vong linh ma pháp. Đi qua được chức danh Học Đồ để trở thành một tên Vong Linh Ma Pháp Sư. Lúc đó, hắn mới có thể sử dụng triệu hồi những sinh vật đẳng cấp cao hơn một chút. Nếu thực lực không đủ mà lại cưỡng chế thi hành triệu hồi, tinh thần không đủ để không chế thì hắn sẽ phải trả giá không chỉ là tinh thần suy nhược không thôi, mà có thể phải bồi thêm vào linh hồn cùng sinh mệnh của mình.

Đình Tấn không dám đánh liều với những thứ huyền bí, tâm linh mà khoa học không giải đáp được như thế này. Hắn lúc ở trận chiến cuối cùng dưới phòng thí nghiệm đó cũng đã tu luyện hai năm. Theo như trong bí tịch đẳng cấp phân chia, triệu hồi ra 36 tên Bộ Xương Chiến Sĩ thì cũng đã được tính miễn cưỡng là một tên Vong Linh Đại Ma Pháp Sư. Chỉ là hắn tu luyện có chút không nói nổi, triệu hồi ra Bộ Xương Chiến Sĩ cũng là xiêu xiêu vẹo vẹo chứ không đại khí như bây giờ.

Chỉ có ở những giây phút cuối cùng của trận chiến đó hắn dùng cấm thuật hiến tế sinh mệnh cùng linh hồn để thực hiện cao cấp triệu hồi. Xác xuất thất bại rất cao vì hắn thực lực không đủ, thế nhưng không biết lúc đó đánh bậy đánh bạ thế nào mà lại thành công triệu hồi ra được một tên Tu La Huyết Chiến Sĩ. Nhưng cũng là đèn dầu trước gió thôi, đẳng cấp cùng tinh thần lực quá thấp làm cho sức mạnh của Tu La Huyết Chiến Sĩ bị áp chế, không thể phát huy ra được.

Đình Tấn quan sát chiến trường xung quanh, hắn vừa liên tục ra lệnh chỉ huy lại vừa lấy HP thuốc ra uống khôi phục, canh chuẩn lượng máu để dùng Sinh Mệnh Cứu Rỗi. 3 tên Bộ Xương Chiến Sĩ vây xung quanh một con Biến Dị Heo Rừng thành hình tam giác. Con Biến Dị Heo Rừng vừa xông lên 1 tên Bộ Xương Chiến Sĩ nào thì hai tên còn lại liền xông lên nó ngay. Một trên dùng khiên hất vào đầu nó, một dưới dùng khiên hất vào mông làm nó mất thăng bằng ngã ngay lên mặt đất đầy cát đá. Sau đó 3 tên thay phiên nhau dùng búa chặt như giã gạo làm bánh.

Đứng ở ngoài Đình Tấn thấy tình hình ổn định rồi cũng nhàn nhã hơn. Vừa nghĩ đến đã thăng cấp làm một tên Vong linh Ma Pháp Sư hắn liền liếʍ liếʍ môi muốn thử triệu hồi một chút xem sẽ có hiểu quả thế nào. Nghĩ là làm Đình Tấn mở sách, đặt tay vào trên đó bắt đầu theo trí nhớ cùng thói quen trước kia mà vẽ đồ hình, niệm chú ngữ.