Vô Địch Kiếm Vực

Chương 56: Tầng thứ 22!

Phong Lâm lại đi vào Thất Luyện phong, lần này Tần Phong không có yêu cầu gã mà chính bản thân gã muốn tới. Lúc này gã rất kích động, thật sự rất kích động, bởi vì kiếm tông xuất hiện một người còn yêu nghiệt hơn cả Yêu nữ nữa!

Đệ tử ngoại môn trên Ngoại Môn bảng cơ bản đều bị Yêu nữ hành hạ qua, Yêu nữ cũng luôn luôn nói trong ngoại môn không có địch thủ, mà bây giờ rốt cục có người có thể đả kích nàng rồi. Mặc dù bây giờ thực lực của đệ tử tạp dịch gọi là Dương Diệp kia không có mạnh như Yêu nữ, thế nhưng tiềm lực và thiên phú của hắn nhất định là hơn Yêu nữ, nếu không cũng sẽ không xông qua tầng 21 được!

“Mộ Dung sư tỷ, có người xông qua tầng thứ 21, tiến lên tầng thứ 22!” Phong Lâm đứng trước Trọng Lực động nói.

Một lát sau, cửa động từ từ mở ra, Mộ Dung Yêu xuất hiện trước mặt Phong Lâm, vẫn xinh đẹp mê người như mọi ngày, có điều Phong Lâm cũng không dám nhìn lâu, vội vã cúi thấp đầu.

“Thật không?” Mộ Dung Yêu nhìn Phong Lâm lạnh nhạt hỏi.

Phong Lâm vội vàng nói: “Mộ Dung sư tỷ, cho ta mượn một trăm lá gan ta cũng không dám lừa ngươi! Hơn nữa hắn mới huyền giả Bát phẩm!”

“Huyền giả Bát phẩm?” Mộ Dung Yêu nhíu mày nói: “Không phải lần trước ngươi nói hắn thăng cấp lên Tiên Thiên cảnh rồi sao? Sao bây giờ lại biến thành huyền giả Bát phẩm? Ngươi đang đùa ta hả?” Nói xong lời cuối cùng, cả người Mộ Dung Yêu tỏa ra dao động huyền khí mạnh mẽ, tựa hồ muốn động thủ.

Mồ hôi lạnh ngay lập tức xuất hiện trên người Phong Lâm, gã vội vã giải thích nói: “Mộ Dung sư tỷ bớt giận, không phải Phong Lâm lừa ngươi đâu, quả thật có người thăng cấp lên Tiên Thiên cảnh trong Kiếm Nô tháp, chỉ là chúng ta không ngờ tới, xông lên tầng 22 không phải là cái tên thăng cấp Tiên Thiên cảnh kia, mà là một tên Dương Diệp trước kia bị giáng chức làm đệ tử tạp dịch. Mà cái tên thăng cấp lên Tiên Thiên cảnh kia mới xông đến tầng 15 thôi!”

Nghe vậy Mộ Dung Yêu thu lại khí tức toàn thân, hai mắt nhìn về hướng Kiếm Nô tháp, giống như nghĩ đến gì đó, khuôn mặt xinh đẹp của nàng trong nháy mắt đầy sương lạnh, nói: “Lão khốn kiếp đáng chết, lại dám lừa gạt bà đây. Huyền giả Bát phẩm, xông lên tầng 22, có ý tứ, có tư cách để gặp một lần!” Nói xong thân hình nàng khẽ động, trực tiếp biến mất tại chỗ.

Nhìn Mộ Dung Yêu lao về hướng Kiếm Nô tháp, Phong Lâm thả lỏng một hơi, thấp giọng nói: “Bị Yêu nữ nhìn chằm chằm vào, Dương sư đệ, ngươi tự cầu nhiều phúc đi!”

Ngoài Kiếm Nô tháp, người càng ngày càng nhiều, có thể nói chỉ cần thuộc về ngoại môn kiếm tông đều đến đây cả. Nếu như lúc đầu còn có một vài người khinh thường Dương Diệp, hoặc là không có hứng thú, thì ngay khi Dương Diệp bước lên tầng thứ 22 đã không còn ai có thể khinh thường và giữ vững tâm trạng bình tĩnh được nữa.

Trăm năm qua, Kiếm Nô tháp ghi lại hai kỷ lục cao nhất, một cái là 19 tầng của Tô Thanh Thi mười năm trước, cái kia là 20 tầng của Mộ Dung Yêu. Mà bây giờ có người đánh vỡ hai kỷ lục này, nâng kỷ lục cao hơn một tầng, hơn nữa nhìn tình hình còn có thể tiếp tục tăng cao nữa!

Cho nên không có ai ngồi yên được nữa, cho dù là một số đệ tử sắp đột phá cũng tạm thời ngừng đột phá lại, muốn đến Kiếm Nô tháp xem đệ tử tạp dịch nghịch thiên trước đã!

Giang Nguyên lúc này rất khó chịu, vô cùng khó chịu, vốn những người xung quanh vì gã mà đến, thế nhưng bây giờ thiên tài kiệt xuất nhất Giang Tuyết thành trăm năm qua bị mọi người không nhìn tới nữa. Đúng thế, là không ai nhìn gã nữa, không ai đến kết giao, không ai đến nịnh bợ, ngay cả trưởng lão ngoại môn cũng không nhìn gã!

Nghĩ vậy, Giang Nguyên nắm chặt hai bàn tay, nhỏ giọng mắng: “Tên đệ tử tạp dịch đáng chết!”

“Ngươi nói cái gì?” Đúng lúc này một giọng nói thanh thúy vang lên bên cạnh Giang Nguyên.

Giang Nguyên quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một tiểu cô nương ánh mắt bất thiện nhìn gã, gã lúc này đang khó chịu, đâu quan tâm tới ai với ai chứ? Lập tức giận dữ nói: “Ta nói gì liên quan đến ngươi hả? Đừng có làm phiền ta!”

“Ngươi dám mắng ta?” Bảo Nhi trừng mắt nhìn Giang Nguyên, hai nắm tay nhỏ nắm chặt lại.

“Ta mắng ngươi thì sao? Con nít từ đâu đến thì chạy về bú sữa mẹ đi, không thì ta không ngại thay cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi một chút…”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Giang Nguyên còn chưa nói hết lời thì Thiên trưởng lão ở bên cạnh đã cắt đứt lời gã, Thiên trưởng lão tức giận nhìn Giang Nguyên nói: “Xin lỗi Bảo Nhi đi!” Giọng nói không thể nghi ngờ.

Không chỉ có Thiên trưởng lão, mấy trưởng lão bên cạnh lúc này đều tức giận nhìn Giang Nguyên, giống như chỉ cần gã nói chữ không thì trong khoảnh khắc sẽ biến gã thành tro tàn vậy!

Thấy mấy trưởng lão tức giận nhìn mình, Giang Nguyên trong phòng phát lạnh, gã nghĩ mãi không rõ vì sao mấy vị trưởng lão chỉ vì một tiểu cô nương lại đối với hắn như thế, nên biết hắn là Tiên Thiên cảnh đấy, 16 tuổi Tiên Thiên cảnh đấy! Trong lòng Giang Nguyên lúc này vô cùng ủy khuất.

Đừng nói là Tiên Thiên cảnh 16 tuổi, cho dù hắn là Vương Giả cảnh 16 tuổi, những trưởng lão này cũng sẽ không chút do dự đứng về phía Bảo Nhi. Đừng nói gia gia Bảo Nhi là Thiên phù sư, chính là giá trị bản thân Bảo Nhi cũng vượt xa Giang Nguyên này. Kỳ thực tất cả trưởng lão coi trọng Bảo Nhi cũng không hoàn toàn bởi vì gia gia nàng, mà bởi vì Bảo Nhi cũng là một phù văn sư Ngũ phẩm!

Một Tiên Thiên cảnh 16 tuổi so với một phù văn sư Ngũ phẩm 14 tuổi, đừng nói là bọn họ, cho dù là toàn bộ tông môn đều không chút di dự lựa chọn phù văn sư Ngũ phẩm 14 tuổi!

“Xin lỗi đi, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng!” Thiên trưởng lão híp hai mắt lại, lạnh lùng nói.

Nghe được giọng nói không chút tình cảm của Thiên trưởng lão, Giang Nguyên trong lòng run lên, gã biết nếu như gã không xin lỗi nhất định sẽ bị xử phạt. Hơn nữa mấy trưởng lão bên cạnh cũng không đứng ra biện hộ cho gã, trái lại còn tức giận nhìn gã, có ngu dốt thì gã cũng biết tiểu cô nương trước mắt có thân phận không đơn giản rồi.

Không dám do dự nữa, Giang Nguyên vội thi lễ với Bảo Nhi, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, nói: “Thật xin lỗi, tại hạ xin lỗi với sư tỷ, mong sư tỷ tha thứ tại hạ!”

Bảo Nhi hừ lạnh một tiếng, không để ý tới gã nữa mà nhìn về phía Kiếm Nô tháp. Nàng lúc này chỉ hi vọng tiểu tạp dịch nhanh chóng đi ra sau đó đưa Tiểu gia hỏa cho nàng!

Thấy tiểu ma nữ không có tức giận, mấy vị trưởng lão nhất thời thả lỏng một hơi, tiểu ma nữ này là người không cần biết đúng sai, không quản đạo lý, nếu như tiểu ma nữ này nhất định muốn truy cứu thì bọn họ phải vất vả rồi. Dù sao Giang Nguyên lúc này vẫn chưa phải là đệ tử kiếm tông, bọn họ chưa có quyền xử phạt. May mà hôm nay tâm tình tiểu ma nữ không tệ, không có truy cứu!

Nhìn thái độ của mấy trưởng lão đối với Bảo Nhi, Giang Nguyên xoay người tìm một đệ tử ngoại môn hỏi thân phận của nàng, khi biết được gia gia Bảo Nhi là Phong chủ Phù Văn phong và kết cục của đệ tử ngoại môn lúc trước đắc tội nàng thì mồ hôi lạnh trên người Giang Nguyên tràn ra.



Trong ảo cảnh, khi Dương Diệp thấy cảnh tượng trước mắt thì trái tim hắn giống như không chịu thua kém đập dữ dội lên.

Trong tầng 22 không có kiếm nô, cũng không có lão nhân nào cả, thế nhưng trên tường bốn phía đều có rất nhiều phù văn, không cần phải nói, đây chính là một cái trận, liên tưởng tới lời nói lúc trước lão của lão nhân kia, Dương Diệp xác định cái này chính là kiếm trận kia!

Dương Diệp đứng ở đầu bậc thang, không có đi vào chính giữa, hắn tất nhiên không phải sợ hãi mà chỉ là đang nghĩ đối sách. Nếu quả thật như lời lão nhân nói, cứ năm hơi thở sẽ có trăm đạo kiếm khí công kích hắn, vậy hắn phải nghĩ ra biện pháp để đối phó, không thì chỉ sợ hắn vừa đi qua đã bị xuyên tim mà chết!

Tránh né? Dương Diệp nghĩ tới đầu tiên chính là tránh né, thế nhưng hắn nhanh chóng phủ định biện pháp này của mình. Không nói tốc độ bản thân của hắn có tránh thoát hay không, cho dù tránh thoát thì sao? Đợt tiếp theo đâu? Phỏng chừng không được hai lượt thì hắn muốn tránh cũng không được!

Không thể tránh né, vậy thì chỉ có kiên cường chống lại! Chỉ là trong lòng Dương Diệp không có cơ sở nào cả!

“Tiểu gia hỏa, ngươi có biện pháp gì không?” Dương Diệp cuối cùng chỉ có thể hỏi Tiểu gia hỏa. Hi vọng Tiểu gia hỏa cũng trợ giúp cho hắn như lúc trước!

Chỉ là hắn phải thất vọng, Tiểu gia hỏa ở trong vòng xoáy đan điền lắc đầu, biểu thị nó cũng lực bất tòng tâm!

Dương Diệp bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó tung người nhẹ nhàng nhảy vào chính giữa.

Nếu không có biện pháp gì hay vậy thì chỉ có thể đi từng bước tính từng bước, biện pháp bị ép buộc có thể sẽ xuất hiện!

Ngay khi Dương Diệp vừa tiến vào giữa thì phù văn ở vách tường xung quanh đột nhiên sáng lên, sau đó nhanh chóng chuyển động theo một quỹ đạo, không tới một hồi, toàn bộ phù văn trong phòng đều chuyển động lên. Thậm chí sàn nhà dưới lòng bàn chân Dương Diệp chẳng biết cũng đã sáng lên từ lúc nào, nhưng vẫn còn tiếp tục chuyển động.

Dương Diệp đứng ở chính giữa nhìn phù văn quỷ dị dưới chân, vẻ mặt ngưng trọng, trường kiếm trong tay không ngừng được rót huyền khí kim sắc vào, từ từ rung lên giống như có sự sống vậy.

“Xuy!”

Đúng lúc này trên vách tường bốn phía đột nhiên bắn da trăm đạo kiếm khí do linh khí biến ảo thành, trăm đạo kiếm khí chia nhau từ bốn phía bắn tới Dương Diệp, nhanh như thiểm điện!

Dương Diệp đứng ở giữa, hai mắt híp lại, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn!