Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 638: Thiên Địa Có Thế

- Ồ!?

Thấy Vân Phi Dương thản nhiên sải bước lên chiến đài, mọi người đều ồ lên kinh ngạc, dường như Vân Phi Dương này có chút không giống.

Khí chất không giống, mấy trận chiến trước, người bài danh phía sau lên đều lộ vẻ hơi khϊếp nhược, không phải rất tự tin.

Nhưng Vân Phi Dương lại khác, ánh mắt vẫn trong sáng, lạnh nhạt, mang theo vài phần ý tứ vân đạm phong khinh, rất bình tĩnh.

Người ở vị trí thứ năm mươi này lại không một chút sợ hãi, không lo lắng mình bị loại bỏ.

Đối thủ của Vân Phi Dương cũng rất kinh ngạc, nhìn Vân Phi Dương nói:

- Tu vi của ta cao hơn ngươi một cảnh giới, hơn nữa thứ hạng vòng hai cũng trên ngươi tới hai mươi mấy bậc. Chiến đấu cùng ta, ngươi sẽ không có bất kỳ cơ hội nào, cho nên, ta khuyên ngươi nên tự nguyện bỏ cuộc đi.

Chiến đấu tất nhiên sẽ có tiêu hao, nếu chiến đấu kịch liệt thì thậm chí có thể bị thương.

Đại hội Tuyết Vực hôm nay, muốn lên cấp thì sẽ không chỉ một trận chiến. Vì vậy, nếu có thể không cần đánh thì bọn họ tình nguyện không đánh, thoải mái một chút, giữ lại lực lượng để ứng phó những trận chiến phía sau.

- Sao ngươi lại không bỏ cuộc đi?

Vân Phi Dương nói một tiếng, làm cho tên kia khựng người:

- Tu vi của ta cao hơn ngươi, ngươi lại để ta bỏ cuộc?

- Tu vi, đôi khi cũng không thể đại biểu tất cả.

Vân Phi Dương nhàn nhạt đáp trả, sau đó hắn giẫm chân tiến tới, rầm một tiếng, một bước này làm không gian rung động, cũng làm lòng người chấn động.

- Chuyện gì xảy ra?

Mọi người đều trợn mắt mà nhìn, kinh dị nhìn Vân Phi Dương, một bước chân lại làm cho lòng bọn họ cũng run lên, điều này… hình như quá quỷ dị.

Ngay cả tên cường giả đối diện với Vân Phi Dương cũng sửng sốt, bởi vì tim của hắn cũng theo bước chân của Vân Phi Dương mà rung động, hơn nữa, rung động càng kịch liệt hơn.

- Cảnh giới tu vi chính là một loại lực lượng, nhưng đối với cách vận dụng lực lượng, có đối khi càng thêm hữu dụng hơn lực lượng của bản thân.

Vân Phi Dương dứt lời, bước chân lần nữa đạp tới, một tiếng nổ vang lên, sóng khí từ trên người hắn phóng lên, lấy Vân Phi Dương làm trung tâm, không gian dường như có một luồng quang mang hư ảo.

Đồng thời, một luồng khí, ập về phía người đứng đối diện Vân Phi Dương.

- Thiên địa có “thế”, lúc mới tìm hiểu võ đạo, tụ thế, theo thế nhập vi, cuối cùng bước vào Thiên nhân hợp nhất, cái thế này, là tiểu thế, là dựa thế!

Vân Phi Dương chậm rãi nói, bước chân của hắn cũng chậm rãi đi tới, một bước đạp xuống, mang theo thế mênh mông, lấy hắn làm trung tâm mà ập ra. Ập về phía cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy kia, làm cho đối phương cảm nhận được áp lực cực lớn.

Mà giọng nói của Vân Phi Dương cũng phiêu đãng trong tai mỗi một người, mang theo chút ý tứ như từ chuông thần trong cổ mộ, vô cùng huyền diệu, nhưng người chân chính nghe rõ thì lại rất ít.

- Thiên địa có thế, lúc mới vừa có chút thành, từ dựa thế hóa thành vận thế, lợi dụng cái “thế” này mà trở thành ý chí, thế của thiên địa để mình sử dụng, đó là vận thế!!!

Vân Phi Dương lại nói tiếp, lại đạp ra một bước, tiếng ầm ầm vang lên, tim mọi người càng thêm run rẩy kịch liệt, mà khí tức trên người Vân Phi Dương dường như đang tăng mạnh, thế của thiên địa, vô cùng mênh mông.

Lâm Phong nhìn chằm chằm vào Vân Phi Dương, không giống với lúc trước, Vân Phi Dương bây giờ làm cho hắn cảm giác được mạnh hơn rất nhiều.

Khí chất của Vân Phi Dương đang biến đổi rất lớn, là lột xác, giống như thay đổi một người khác vậy.

- Thiên địa có thế, lúc võ đạo có chút thành tựu thì có thể vận thế!

Vân Phi Dương lĩnh ngộ võ đạo, dường như rất sâu.

Cường giả đối diện Vân Phi Dương cứng đờ đứng đó, lúc này hắn lại không thể khơi gợi lên chiến ý, giống như ý chí đang bị ăn mòn, tự tin đang bị tước đoạt.

Tim của hắn vẫn luôn run rẩy, bên trong màng nhĩ vẫn luôn quanh quẩn mấy câu của Vân Phi Dương.

- Thiên địa có thế, lúc võ đạo thành công, tự mình ngộ thế của thiên địa, công kích của bản thân, lực lượng của bản thân có thể hóa thành thế của thiên địa, chính là thế của thiên địa, gọi là áo nghĩa!

Vân Phi Dương lại nói tiếp, đây là ý của áo nghĩa, ý chí tới tận cùng, sau khi ý chí đạt tới tầng chín, chính là áo nghĩa, điểm này, mọi người đều rõ ràng.

Nhưng thời khắc này, sau khi nghe được lời của Vân Phi Dương, mọi người dường như càng hiểu sâu hơn đối với ý chí cùng áo nghĩa.

Giờ phút này, ngay cả Tuyết Vô Thường cũng trở nên đặc biệt sắc bén, gắt gao mà nhìn Vân Phi Dương ở phía dưới.

- Người này, cũng là thiên tài!

Tuyết Vô Thường thầm nghĩ trong lòng, Vân Phi Dương làm cho lão khϊếp sợ, dù là lão, khi nghe được lời của Vân Phi Dương cũng cảm thấy được lợi ích, dù lão đã biết được đạo lý này, nhưng giọng nói của Vân Phi Dương phối hợp với bước chân của hắn giống như có một loại ma lực, loại tiết tấu này, loại quy luật vận động này, thật là đáng sợ.

Vân Phi Dương có thể ngộ ra được lực lượng này, thiên phú tuyệt cường.

- Đại hội Tuyết Vực này, quả nhiên là nơi thiên tài ra đời.

Trên mặt Tuyết Vô Thường lộ ra ý cười, Vân Phi Dương này nhất định phải sống tốt, loại thiên tài này, có thể ngộ không thể cầu a.

Lúc này, rất nhiều người bắt đầu thay đổi suy nghĩ, bọn họ thậm chí còn cho rằng Vân Phi Dương không thể bại, giống như người thắng trong trận chiến này phải thuộc về bên yếu thế, Vân Phi Dương.

- Đương nhiên, thiên địa có thế, nhưng thế có tận cùng, lực lượng của người lại vô cùng vô tận, ba ngàn đại đạo đều có thể thông thiên.

Rầm!

Bước chân của Vân Phi Dương vẫn giống như trước, chậm rãi mà tới, bước chân rất nhẹ, không có quá lớn lực lượng, nhưng mà lại làm cho tâm tình mọi người càng thêm run rẩy.

Ba ngàn đại đạo, đường Vân Phi Dương đi là Thế, đối với lĩnh ngộ thế, đã nghiên cứu qua, mỗi một bước đạp ra, cũng hàm chứa uy lực của thế.

Giờ phút này, thế càng tụ càng thêm mạnh mẽ, thậm chí đã tạo thành cơn lốc của thế, điên cuồng cuộn lên, bao trùm tên cường giả đối diện với Vân Phi Dương vào trong đó.

- Cho nên, lực lượng có mạnh cũng không đại biểu hết thảy, mấu chốt là vận dụng lực lượng đó như thế nào.

Vân Phi Dương vừa nói, giọng điệu dần trở nên trầm thấp, bước chân chậm rãi nâng lên, rồi đạp xuống….

Rầm….

Mọi người không tự chủ được, bị bước chân của Vân Phi Dương hấp dẫn, nhưng khi bước chân Vân Phi Dương giẫm xuống, bọn họ lại không tự mà bị Vân Phi Dương kéo đi, bị loại thế này kéo đi.

Cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy đối diện với Vân Phi Dương cũng giống vậy, bị Vân Phi Dương kéo đi.

Lần này, Vân Phi Dương không ngừng lại mà tiếp tục bước tới, ầm một tiếng, thế thế địa kinh khủng trào ra, toàn bộ đều ập lên người cường giả đối diện.

Rầm.

Lực lượng đáng sợ đánh lên người, tên cường giả huyền vũ cảnh tầng bảy kia gióng như là bị uy áp thiên địa đập xuống, thân hình như bị trọng chùy đánh lên, kịch liệt run rẩy, sau đó liền bay ra ngoài.

Trong lúc bay lên không trung, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Thân hình rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang đặc biệt thanh thúy, mọi người đều tập trung nhìn vào người nọ, bại, tên cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy kia, bại rồi.

Vân Phi Dương chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng sáu, nhưng, hai tay hắn không nhúc nhích, chỉ bước mấy bước, đã đánh bay đối phương ra ngoài, đánh bại đối phương.

Hơn nữa, mấy bước đơn giản này lại làm cho trong lòng mọi người run động, không cách nào quên được. một màn kia vẫn quanh quẩn trong đầu bọn họ.

Một màn vừa rồi, quá mức chấn động.

Vân Phi Dương đánh bại đối phương, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, cũng giống như lúc nãy, làm người ta không thể nắm bắt, không có nửa điểm đắc ý cùng kiêu ngạo.

Không vũ nhục đối phương, Vân Phi Dương chỉ nói:

- Còn muốn chiến không?

Người kia bò dậy, khóe miệng vẫn tràn đầy máu, lắc đầu:

- Không cần, ngươi thắng rất quang minh, thắng là đúng. Ta quả thật còn phải tu luyện nữa, nói lại, ta muốn cảm ơn ngươi đã cho ta một bài học.

- Ngươi quá khiêm nhượng, cáo lui!

Vân Phi Dương gật đầu, mũi chân khẽ đạp, sau đó liền bay lên, trở lại trên hang đá Giao long.

- Ngươi đúng là ẩn dấu đủ sâu!

Lâm Phong nhìn Vân Phi Dương cười, người này quả nhiên mang tới rất nhiều vui mừng kinh ngạc, hơn nữa còn là vui mừng cực lớn. Hiện tại trong lòng hắn vẫn còn bốn chữ Thiên Địa Có Thế.

Loại thế này, loại quy luật này, dẫn dắt tâm tình mọi người, ánh mắt mọi người nhìn Vân Phi Dương đã không giống với lúc trước, người này, là một thiên tài chân chính.

- Điều này cũng có thể gọi là ẩn dấu sao?

Vân Phi Dương nhún vai, cười nói.

Cuộc chiến đấu này, Vân Phi Dương ở thứ hạng năm mươi chiến thắng mà kết thúc. Nhưng mọi người đều có chung suy nghĩ với kẻ chiến bại kia, Vân Phi Dương chiến thắng rất quang minh, rõ ràng, thắng là đương nhiên!