Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 618: Ꮆiết Xuống Núi

Cái mà Lâm Phong đoạt được ở trong thần miếu đích xác là chỉ có một đoạn trí nhớ, một loại trí nhớ thuộc loại trí nhớ Phật và Ma.

Nếu là trước kia Lâm Phong không tu luyện Cửu Chuyến Phật Ma công mà chỉ dựa vào ngộ tính, hắn vẫn có thể từ trong đoạn trí nhớ này mà từ từ ngộ ra công pháp thần thông lợi hại, nhưng mà sẽ không có khả năng nhanh như vậy. Trực tiếp đánh tan trói buộc, phá vỡ quy tắc của Đọa Thiên Ma Vực, khiến cho tu vi khôi phục, lập tức Cửu Chuyến Phật Ma công tự hành vận chuyển chu thiên tuần hoàn, Lâm Phong hiện giờ đã có được sáu ngàn ba trăm phật ma lực, chỉ là đơn thuần lực lượng của thân thể, hắn liền có được tu vi Huyền Vũ cảnh tầng sáu.

Điều này cũng có nghĩa là, Lâm Phong chỉ đứng ở đó thôi không sử dụng bất kỳ một lực lượng gì, nếu một hắn võ tu cảnh giới hùng mạnh Huyền Vũ cảnh tầng sáu bình thường oanh một quyền trên người của hắn, hắn cũng không cần có bất kỳ một phản ứng nào thì nhục thể của hắn cũng không rung động, không nhúc nhích.

Hơn nữa từ trong trí nhớ Lâm Phong còn ngộ ra phật đạo Bất Diệt Kim Thân, cả người Lâm Phong hóa thành một pho tượng phật, thân thể hắn và thân thể lực lượng kim thân phật dung hợp, hay nói cách khác thân thể Lâm Phong cũng chính là thân thể phật, mặc dù là chưởng lực của cường nhân cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng bảy cũng không thể lay động được hắn, mà kim thân phật ấn của hắn lại có thể dễ dàng đuổi gϊếŧ đối phương.

Những điều lĩnh ngộ được ở trong thần miếu này khiến cho con đường tu hành của Lâm Phong, chiến lực của Lâm Phong lại một lần nữa tiến vọt.

Hiện giờ chỗ mi tâm của Lâm Phong đã có được mười hai điếm tinh quang, hơn nữa lại có điến bốn chủng tử có thể đổi được tu luyện thần thông lợi hại.

- Chúng ta đi.

Lâm Phong liếc mắt nhìn Đường U U, bước chân hắn bước ra bay thẳng đến dãy núi trước mặt, thân hình của hắn nhanh như một tia chớp, không có ẩn núp một chút nào.

Giờ phút này, Lâm Phong đương nhiên cũng phát hiện được những khác thường ở phía ngoài, đám người kia đã khôi phục tu vi nhưng mắt lại không nhìn thấy được tinh quang nữa rồi, không ai có thể định vị được vị trí của người khác ở đâu.

Lâm Phong, hắn vẫn còn cần đến hạt giống tu luyện, hắn còn muốn lần đầu tiên đi đến miếu Kiếm Thần

Miếu Kiếm Thần trong đó có thần thông kiếm thuật, mà trên đỉnh núi này lại có một tòa Phật Ma thần miếu, ở Đọa Thiên Ma Vực này trong mỗi một gian thần miếu đều có những thuộc tính đặc biệt khác nhau.

Bước chân Đường U U lóe ra, nàng theo sát thân thể của Lâm Phong hướng tới phía dãy núi phía trước hạ xuống.

Ở dưới dãy núi có nhiều người không ngừng lóe ra lục tục bước vào trong dãy núi, có rất nhiều người ngay đầu tiên đã chú ý tới Lâm Phong, bọn họ muốn đoạt lấy hạt giống tu luyện của Lâm Phong.

Khi đám người nhìn đến chỗ mi tâm nơi cất chứa hạt giống tu luyện của Lâm Phong là lúc hai mắt bọn họ đều tỏa sáng, chỉ là cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng năm mà có được đến số tinh quang này thật là có ý nghĩa, chỉ cần bọn họ gϊếŧ Lâm Phong là có thể có được đến mười hai viên chùng tử tu luyện, sức hấp dẫn này xem ra rất lớn, mười hai viên hạt giống tu luyện đủ để cho bọn họ vào trong thần miếu lựa chọn bất luận cái gì, bất kỳ trọng bảo gì, thậm chí vẫn còn dư thừa chủng tử tu luyện để có thể đi vào thần miếu thứ hai.

Điều Lâm Phong muốn làm bây giờ, chính là đi vảo thần miếu thứ hai.

- Chạy đi đâu?

Lúc này, một tiếng quát lạnh lùng vang lên, bóng kiếm lạnh lẽo, một kiếm tung hoành hướng tới Lâm Phong, trong lúc đánh tới cũng không có bất kỳ một dấu hiệu nào mà chỉ có muốn lấy tính mạng của Lâm Phong

- Cút, cút…

Lâm Phong hé nmiệng thốt ra mấy tiếng, trong nháy mắt có vô cùng vô tận ký tự cút phiêu đãng trong hư không từ trong miệng của Lâm Phong thốt ra, hơn nữa những ký tự này đều là màu vàng, giống như những ký tự của Phạn âm.

Oanh!

Một kiếm chém vào phía trên ký tự bị kim quang bao vây cuốn quanh, Lâm Phong bước chân bước ra, một quyền đánh ra ngoài, ngay lập tức lại có một đạo tinh quang bay vào chỗ mi tâm của Lâm Phong, lại có một người bị gϊếŧ, hiện giờ chỉ còn thiếu hai viên hạt giống tu luyện nữa Lâm Phong sẽ lại có bảy viên hạt giống tu luyện, đủ để mở ra tòa thần miếu thư hai mà lựa chọn lấy bảo vật tốt nhất.

- Còn thiếu hai viên.

Bước chân Lâm Phong hướng lên trên mặt đất bước đi, lậptức thân thể của hắn bay vọt lên trời, trên người của hắn phảng phất như có một vầng sáng mờ bao phủ, vầng sáng mờ này bao quanh thân thể của Lâm Phong với những quang hoa sắc vàng, trong nháy mắt đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người, rất nhiều người đều có thể thấy được Lâm Phong.

- Mười ba viên hạt giống tu luyện.

Đám người nhìn vào mi tâm của Lâm Phong chỗ có mười ba điểm tinh quang, nội tâm bọn họ đều điên cuồng run rẩy, mười ba viên, một con số thật đáng sợ.

- Nhất định phải gϊếŧ người này, đoạt lấy hạt giống tu luyện.

Khi đám người nhìn đến Lâm Phong cũng chính là lúc ánh mắt Lâm Phong quét về phía đám người, hắn quan sát ở phía dưới, hắn phát hiện ra việc mà hiện tại hắn phải làm, đó là phát hiện những người khác, từ đó săn bắt những hạt giống tu luyện của họ.

- Thật to gan.

- Người này rốt cuộc là ai? Thật ngông cuồng.

Đám người nhìn thấy Lâm Phong trực tiếp lóe ra trong hư không, hắn ở ngay trên khoảng không dùng ánh mắt trực tiếp quan sát bọn họ, bọn họ không khỏi gầm lên, chỉ có những thiên tài lợi hại nhất mới dám làm như thế này.

Ánh mắt Lâm Phong nhìn quét qua đám người, cuối cùng ánh mắt của hắn đã rơi vào trên thân một người, trong mắt hắn hiện lên một vẻ hàn băng, người hắn đã nhìn thấy chình là một người của nước Thiên Phong, thù mới nợ cũ phải đem cùng tính một lượt thôi.

- Hai viên tinh quang, đúng vừa số ta muốn.

Bước chân của Lâm Phong bước ra không có một chút do dự nào, hắn đạp lên không trung chính là vì đã tìm được hai viên hạt giống tu luyện, hơn nữa hắn còn muốn dùng tốc độ nhanh nhất, thời gian không cho phép hắn lãng phí.

Khi cường nhân của nước Thiên Phong nhìn thấy Lâm Phong đã giáng lâm đến ngay trước mặt của hắn, nói động thủ liền động thủ, ánh mắt hắn híp lại, là Lâm Phong? Đúng là Lâm Phong, rõ ràng tu vi không thể nào, nhưng mà vì sao mà lại có tinh quang nhiều như vậy, chỗ mi tâm toàn bộ đều rực rỡ là tinh quang.

- Thiên đường có đường không đi, địa ngục không cửa…

Người nọ thong thả mở miệng, hắn nhìn vào đôi mắt của Lâm Phong, trong đôi mắt mang theo vài phần châm chọc, số hạt giống tu luyện trên người của Lâm Phong toàn bộ sẽ là của hắn.

- Gϊếŧ!

Lời của hắn còn chưa nói xong, trong lòng còn đang ảo tưởng thì lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng truyền vào giữa màng tai, lập tức hắn liến nhìn thấy một bàn tay thật lớn màu vàng áp bách đến chính mình, làm cho hắn đến hít thở cũng không thông.

- Thần thông thuật, thật đáng sợ.

Sắc mặt hắn trong nháy mắt đã cứng ngắc không có huyết sắc nữa, Lâm Phong làm sao mà lại mạnh mẽ như vậy, bây giờ hắn chỉ còn cách tùy ý chém ra một kích.

Song chưởng nâng lên, chân nguyên lực khủng bố đích thực đuổi gϊếŧ đi ra, nhưng mà ở trước mặt cái bàn tay ấn màu vàng kia, lực lượng dũng mãnh của hắn không ngờ lại quá nhỏ bé.

Ầm, ầm.

Chưởng ấn dừng ở trên người của đối phương, trong nháy mắt đã làm cho cả người đối phương muốn bùng nổ, thống khổ không thể chịu nổi, máu không ngừng bắn tóe ra.

- Chết.

Nương theo tiếng gầm kia lại là một bàn tay đánh ra trực tiếp đem thân thể đối phương nuốt hết, gϊếŧ, Lâm Phong lại gϊếŧ một người nữa, gom đủ mười lăm điểm tinh quang, mặt khác hắn lại có bảy viên hạt giống tu luyện có thể sử dụng được.

- Lâm Phong, nơi này không thể lưu lại được, chúng ta nhất định phải chạy nhanh để rời khỏi đây.

Sắc mặt Đường U U biến đổi, Lâm Phong vừa rồi hống hách vô cùng, hắn phi hành trên không hấp dẫn quá nhiều người chú ý, hiện tại giữa không gian xung quanh, từng đợt tiếng thét vang lên đều là tìm đến Lâm Phong, chỉ là cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng năm, rất nhiều người đều đang rất quan tâm đến hắn.

- Hai vị, đã lâu không gặp, cần gì phải vội vã rời đi như vậy.

Một giọng nói rét lạnh cuồn cuộn truyền đến, chỉ thấy trên bầu trời xa xăm xuất hiện một trung niên anh tuấn, người này trên mặt lộ ra như sắc buổi chiều tà, nhưng trong giữa đôi mắt kia Lâm Phong lại nhìn thấy là một nụ cười châm chọc lạnh như băng.

Oanh!

Thanh niên đang đi ra này đúng là Vũ Mặc, chỉ thấy hắn đánh bay ra một quyển oanh gϊếŧ về phía trước, nét mặt hống hách khôn cùng, quyền này trùng trùng điếp điệp bay tới hướng Lâm Phong, đôi đồng tử của hắn càng ngày càng lạnh.

Hắn đã khôi phục tu vi, không có bất luận e dè cái gì, không ai có thể khiến cho hắn kiêng kị.

Hai người, Lâm Phong và Đường U U mà cũng dám đối phó với hắn, muốn chết.

Nhất là cái tên Lâm Phong kia lại vẫn đem kiếm đâm vào thân thể của hắn, thật đáng giận, rất đáng giận, hôm nay tất yếu người này phải chết tại đây, tại Đọa Thiên Ma Vực này.