Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 616: Kỷ Nguyên Phật Ma

Không gian hư vô mênh mông, Phật và Ma tranh đấu diễn biến không ngừng, vô tận kim thân phật quang phổ độ không được ma tôn, ma ý hắc ám đang dần dần ăn mòn phật quang thánh khiết.

Không biết đã trải qua bao nhiêu kỷ nguyên, có bao nhiêu loại thân đoạn thần thông, không gian hư vô mất đi, Phật và Ma va chạm nhưng đều không biến mất mà là hóa thánh nửa Phật nửa Ma, ánh sáng ma đạo hắc ám lưu chuyển trên người Kim Thân phật quang vẫn không thể tiến hóa ma đầu, trong giữa đầu của Lâm Phong vẫn còn lại một đạo phật ma chi tôn.

- Cửu Chuyển Phật Ma công.

Nội tâm của Lâm Phong điên cuồng run rẩy, nửa phật nửa ma, tôn phật ma này nhất định là Cửu Chuyển Phật Ma công.

Đây chẳng qua là lần trước hắn đã quan sát phật ma tôn, có được công pháp cửu chuyển phật ma là phật ma tôn ở trong đầu của hắn tiến hóa, trải qua vô số biến thiên Phật và Ma cuối cùng đã dung hợp, đâu là căn nguyên Cửu Chuyển Phật Ma công, có lẽ Cửu Chuyển Phật Ma công hùng mạnh kia chính là do cường nhân thượng cổ quán tưởng phật ma tôn này diễn hóa mà có được.

Công pháp sáng chế đều vì người, kỹ thuật võ học càng lợi hại càng mạnh mẽ đều là ngộ từ người mà ra, cường nhân thực sự được trời phú cho, bọn họ ngoại trừ tu luyện công pháp võ học của người khác thì bản thân mình cũng lĩnh ngô và sáng tạo ra công pháp truyền lưu đại đại, thành tựu một thế hệ thánh tôn vị, được đời sau kính trọng và ngưỡng mộ.

Lâm Phong xem kỷ nguyên diễn hóa phật ma này, hắn có thể khẳng định đây là tồn tại Cửu Chuyển Phật Ma công, đây là do cường nhân thượng cổ đã ngộ ra từ bên trong.

Nhưng mà, cái tranh giành phật ma này không biết là người khủng bố như thế nào sáng chế ra, nhưng lại một kỷ nguyên phật và ma tranh giành như thế, lúc này trong lòng Lâm Phong trấn động mãnh liệt, hắn càng phát ra càng cảm thấy cường nhân đại lục thật đáng sợ, những người thực sự xâm phạm đến trời này rốt cuộc khủng bố đến cỡ nào, ngay cả diễn biến phật ma tranh đấu đếu có thể khắc lục thành trí nhớ truyền lưu đến nay, nếu là cái loại đáng sợ này còn tồn tại sống ở trên đời, chỉ sợ là đủ để gϊếŧ Phật diệt Ma.

- Còn có, Phật, Ma, là vật gì?

Trên đời thực sự có phật ma hay không?

Phật và Ma có phải là người biến thành khi đến một tu vi cảnh giới nhất định?

Lâm Phong bắt đầu nghi ngờ, kiếp trước hắn là người của thuyết vô thần xuyên việt tới cửu tiêu đại lục, hắn thực đang phát hiện ra lực lượng con người có thể thông thiên triệt địa, như vậy Phật và Ma chính là thiên địa mới sinh? Có lẽ bọn họ cũng chỉ là người đã đến một trình độ cường đại nhất định thành tựu thân Phật Ma mà thôi.

Lúc này cả người Lâm Phong có một cỗ quang hoa lưu chuyển không thôi, cửu chuyển phật ma tự hành vận chuyển lại, hoa quang mờ mờ màu vàng và mũi nhọn hắc ám không ngừng lần lượt thay đổi lóe ra không ngớt, không ngừng hoàn thành tuần hoàn quanh thân rèn, luyện thân thể này, rèn luyện gân cốt này, đồng thời trong cơ thể Lâm Phong bắt đầu mạnh mẽ xuất hiện phật ma lực.

- Cái này là công pháp gì?

Lúc này giữa thần miếu, Đường U U khϊếp sợ nhìn kim quang và hắc mang lưu chuyển trên người Lâm Phong, thật đáng sợ, cứ như thể là hơi thở của phật ma thời thượng cổ đang lưu chuyển.

Trí nhớ cất giấu trong pho tượng phật ma này, rốt cuộc hùng mạnh đến cỡ nào.

Lâm Phong này, lần này nếu là thuận lợi vượt qua đại hội Tuyết Vực mà không chết, sẽ thực sự trở thành một thiên tài đáng sợ, cũng sẽ đáng sợ như đám người Đế Lăng và Đoàn Vô Đạo vậy.

Trong lòng Đường U U xuất hiện một đạo thân ảnh, sau khi quen biêt Lâm Phong không bao lâu, nhưng mỗi lần Lâm Phong đều có thể gây cho nàng khϊếp sợ, lần trước hắn uống rượu phụt lên ngọn lửa công pháp dẫn động ánh sáng mặt trời, hiện giờ lại đang gọn gàng phật ma chi công này, nàng dường như thấy được một khả năng vô cùng thiên tài đang từ từ dâng lên.

Cửu Chuyển Phật Ma công tự hành vận chuyển không thể dừng lại, Lâm Phong lúc này vẫn đang quán tưởng diễn biến kỷ nguyên phật ma, hắn dường như đã ở trong không gian mênh mông kia, vượt qua vô số năm tháng sải bước qua vô cùng cái kỷ nguyên.

Thời gian không ngừng trôi đi, Đọa Thiên Ma Vực, một cỗ âm thanh vù vù rung động trong màng tai đám người, dường như toàn bộ Đọa Thiên Ma Vực đang run rẩy.

Đồng thời, ở ngoài Đọa Thiên Ma Vực, đám người trên hư không cũng nhìn chằm chằm về Đọa Thiên Ma Vực, trên tầng Đọa Thiên Ma Vực xuất hiện một vêt rách nhè nhẹ vô hình, toàn bộ Ma Vực khẽ run lên.

Sắc mặt rất nhiều người đại biến khϊếp sợ nhìn cảnh tượng này, Đọa Thiên Ma Vực đây là thế nào?

Rất nhiều người ngầng đầu nhìn về giữa hư không, Tuyết Vô Thường lúc này ở Đọa Thiên Ma Vực, một trăm bốn mươi bốn vị thiên tài đã có tới năm mươi hay sáu mươi người bị gϊếŧ, đây đối với Tuyết Vực mà nói tuyệt đối là một con số tàn nhẫn, năm mươi hay sáu mươi người này toàn bộ đều là một mình đám đương một phía đệ tử thiên tài, khi bọn họ thuộc loại thanh niên thiên tài nhất của quốc gia, bọn họ được chọn lựa đi tham gia đại hội Tuyết Vực, nhưng hiện tại lại bị chết ở ngay giữa vòng đại tỷ thí thứ nhất.

Mà năm mươi đến sáu mươi người bị gϊếŧ này, hạt giống tu luyện của bọn họ đại đa số đều tập trung vào trên thân mấy người lợi hại nhất, qua phân tinh quang này của bọn họ.

Những người khác, vốn thường thường là sau khi có ba đến bốn viên tinh quang thường thường sẽ gặp phải đuổi gϊếŧ, cho nên tính mạng của bản thân và hạt giống tu luyện đều bị đoạt đi cùng với nhau.

Sắc mặt Tuyết Vô Thường bình tĩnh, hắn nhìn xuống nơi trống không, Đọa Thiên Ma Vực run rẩy lên, hắn liền hy vọng nhìn thấy Đọa Thiên Ma Vực run rẩy cho đến khi quy tắc bị đánh phá, mọi người khôi phụ tự thân tu vi, lại đến một hồi chiến đấu máu tanh, sau đó là chấm dứt vòng thứ nhất của đại hội.

Chẳng qua lúc này đây đánh vỡ quy tắc, cưỡng ép đột phá tu vi Huyền Vũ cảnh tầng một trói buộc người ta, không biết là người nào, chắc hắn là người đang ở trong thần miếu.

Có thể đánh vỡ quy tắc, ý vị sử dụng bảy viên hạt giống tu luyện, mở ra trí nhớ cuối cùng trong thần miếu.

Ầm, ầm, ầm!

Giữa Đọa Thiên Ma Vực, thiên địa run rẩy làm cho tất cả mọi người phải cau mày, rất nhiều người đều dừng lại ở nguyên tại chỗ ánh mắt lóe ra, đây là có chuyện gì?

Nhất là những người đang ở trên dãy núi càng cảm nhận được khoảng cách chấn động này.

Ở chỗ Lâm Phong nơi bên ngoài thần miếu, những người ở đó vẫn không rời đi, họ ở lại trên đỉnh núi ánh mắt nhìn người bên cạnh, trong lòng khϊếp sợ.

Rắc rắc.

Giống như âm thanh của một cái gì đó đang vỡ vụn, đám người ngẩng đầu lên, ở khoảng không trên đỉnh đầu bọn họ phảng phất như có một tầng vô hình trói buộc, bọn họ nhìn không thấy hết thảy phía ngoài, chỉ nhìn thấy một tầng ánh sáng hình như xuất hiện vết rạn, một vết rạn mờ mờ nhưng bất cứ lúc nào cũng có khả năng vỡ ra.

Oanh!

Ầm, ầm!

Từng đường từng đường hơi thở đáng sợ phóng lên cao mênh mông giữa Đọa Thiên Ma Vực, đột nhiên có vô số hơi thở kinh khủng điên cuồng phóng thích, không có giữ lại một chút nào.

Đám người nhìn xung quanh phải trái, bọn họ phát hiện cuối cùng nhìn không thấy tinh quang đâu nữa, bọn họ chỉ có thể nhìn được tinh quang chỗ mi tâm, khoảng cách xa hơn tầm mắt của bọn họ, bọn họ không thể nhìn đến, không thể xuyên thấu.

- Khôi phục tu vi rồi.

- Tu vi của ta, cũng khôi phục rồi.

Một đám thiên tài trên Đọa Thiên Ma Vực cảm thụ được trong cơ thể của mình hơi thở mênh mông, cả người vô cùng vui sướиɠ, cảm giác khôi phục tu vi quá sung sướиɠ.

- Xin chào, những thiên tài mạnh nhất đã khôi phục tu vi, ai còn có thể ngăn cản được bọn họ.

Một ít người tu vi yếu hơn đồng tử ngưng tụ, trong lòng họ lo sợ e dè, giữa thời điểm bước vào Đọa Thiên Ma Vực này tu vi mọi người đều bị áp chế, bọn họ sẽ không phải chịu thiệt quá nhiều, nhưng hiện tại tu vi đều đã khôi phục lại, chỉ sợ rằng những thiên tài mạnh nhất sẽ bắt đầu gϊếŧ chóc.

Chính là như bọn họ đã dự đoán, khi trói buộc Đọa Thiên Ma Vực được giải trừ, chính là lúc ngay lập tức có mấy đạo thân ảnh phóng lên cao, bước vào phía trên trời cao.

Lập tức, bước chân của bọn họ vượt qua ở phía trên không của Đọa Thiên Ma Vực mà chạy như bay, không có bất luận một e dè gì nữa, đi tìm người để gϊếŧ, để cướp lấy chửng tử tu luyện.

Đáng tiếc bây giờ đây nhìn không thấy tinh quang nữa rồi, bằng không mà nói gϊếŧ chóc nhất định sẽ dễ dàng nhiều lắm.

Nhìn đến những bóng dáng phía trên trời cao, rất nhiều người bắt đầu khủng hoảng, họ bắt đầu tìm chỗ trốn tránh, mặc dù là thiên tài tu vi mạnh phi thường, trên người bọn họ có được mấy viên hạt giống tu luyện cho nên không thể bị mấy cái biếи ŧɦái phát hiện, bằng không mà nói bọn họ chắc chắn sẽ gϊếŧ người mà đoạt đi chủng tử đấy.

Đọa Thiên Ma Vực mênh mông vô cùng, không có tinh quang chỉ dẫn, muốn tìm được người để mà gϊếŧ cũng không phải là quá dễ dàng.

Ở bên ngoài thần miếu, đám người đó phân tán ra, hơi thở trên thân phóng thích, giờ phút này tu vi của bọn họ mạnh có yếu có, sau khi khôi phục tu vi bọn họ đã không còn ăn ý với nhau nữa rồi, tất cả đều cảnh giác lẫn nhau.

- Những người ở bên trong ta giành cho các ngươi, ta không cần.

Có người cất tiếng nói, người này tu vi yếu hơn, nói xong liền lóe ra rời đi.

- Chạy đi đâu?

Một tiếng quát lạnh lùng phát ra, một bước chân bước lên ngay lập tức đuổi theo hắn, nắm tay oanh vào phía trên gáy, chỉ một quyền đã gạt bỏ hắn, chiếm lấy hạt giống tu luyện của hắn.

- Đi.

Có vài thân người lóe ra rời đi, chỉ có ba người không đi lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ, bọn họ không ngờ không đuổi theo.

Lập tức đôi mắt của bọn họ chăm chú nhìn, nhìn nụ cười lạnh lùng của đối phương, tất cả liển hiểu được ý của đối phương là gì.

Truy kích những người kia chẳng qua là chỉ có thể được đến một số hạt giống tu luyện mà thôi, mà hiện giờ ở trong thần miếu trước mặt bọn họ còn có đến mười hai viên hạt giống cùng với của bọn hắn nữa, khoản sổ sách này ai cũng tính được.

Ầm!

Một tiếng vang trầm thấp truyền ra, cửa thần miếu từ từ mở, ngay ở giữa cửa một khuôn mặt hơi có chút vàng như nến, ánh mắt sạch sẽ sắc sảo lộ ra cạnh sắc một thanh niên chậm rãi từ trong miếu đi ra.