Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 10: Chợ phiên

Làm sao có thể?

Vân Nhi trừng mắt, không tin.

- Con là tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ còn luyện chưa thành, hắn mới Luyện Thể cảnh tầng thứ tư đã luyện thành, còn đánh bại ba tên đệ tử khác có tu vi còn cao hơn cả hắn ta nữa, chuyện đó cũng được sao?

Lão giả áo trắng gật đầu nói:

- Tên tiểu tử kia tuy là thiên phú bình thường nhưng hắn rất có nghị lực, tu luyện Thất Tinh liên hoàn kiếm đã hơn một năm, vài ngày trước rốt cuộc cũng đã đột phá thành công rồi.

- Nhưng mà tên tiểu tử đó mấy ngày trước còn đến chỗ ta lựa chọn luyện Huyễn kiếm, có tham vọng hơi cao. Tuy rằng không biết hắn làm thế nào mà luyện thành chiêu thức thứ bảy đó, nhưng chỉ sợ có một ít may mắn ở trong đó. Hiện tại, Huyễn kiếm đích thị là môn pháp khó nhất, quả thực là tự mình làm khó bản thân mà, như vậy có khả năng sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của hắn về sau mà thôi.

Bạch bào lão lắc đầu, thở dài nói.

Vân Nhi lắc đầu, liếc mắt.

- Nhị gia gia, hắn có thể luyện thành Thất Tinh liên hoàn kiếm nhưng không có nghĩa là sẽ có khả năng luyện thành Huyễn kiếm mà.

- Cái này con nói cũng có lý.

Lão giả áo trắng trầm tư nói.

- Tên tiểu tử kia quả thực có nghị lực, cũng không nhất định không thể thành công, có người... có lẽ trời sinh là đã cứng đầu như vậy rồi.

- Nhị gia gia, người nói xem người kia tên là gì?

Vân Nhi có chút tò mò hỏi.

- Hắn tên là Lâm Thần.

Lão giả áo trắng cười nói.

- Gia nhập Thiên Cực tông đã một năm, vẫn chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng mà ta có linh cảm hắn sẽ không bị giới hạn tại ngoại môn, nếu hắn thật sự có thể luyện thành Huyễn kiếm, tương lai chắc chắn sẽ có một ít thành tựu.

- Ồ, con đã hiểu rồi.

Vân Nhi nghe xong liền cầm thanh kiếm, bước nhanh về phía cửa.

Lão giả áo trắng thấy vậy, lắc đầu cười nói:

- Vân Nhi trở về hãy cố gắng tu luyện, tuy rằng con không thể luyện thành Thất Tinh liên hoàn kiếm thì cũng không sao cả. Tu vi của còn vẫn là có hơi thấp, ta hi vọng con có thể trở thành đệ tử trẻ tuổi đại diện cho Thiên Cực tông của chúng ta.

- Con biết rồi Nhị gia gia, con đi ra chợ một chuyến, gặp lại Nhị gia gia sau ạ.

Vị cô nương tên gọi Vân Nhi đó tựa hồ có chút chịu không nổi lão giả áo trắng lải nhải, cũng không quay đầu lại mà nói một câu, nhanh chân chạy xuống núi.

Lão giả áo trắng thấy vậy thì cười, lắc đầu lẩm bẩm:

- Vân Nhi, cần phải chăm chỉ luyện tập, luận về tư chất và thiên phú, chỉ sợ tu vi đã sớm đạt đến Thiên Cương cảnh hậu kỳ, nha đầu kia chỉ là do ham chơi.

....

Lâm Thần đi vào chợ, chỉ thấy tiếng người ồn ào, người đi lại rất đông, trong đó không chỉ có đệ tử của Thiên Cực tông, còn có rất nhiều võ giả, vô cùng náo nhiệt.

Lâm Thần không nhìn đông nhìn tây, mà tiến thẳng đến một tiệm tên là Thiên Thanh đan dược.

Trong trí nhớ của Lâm Thần, cửa tiệm này là cửa tiệm tốt nhất ở đây, đan dược cũng vô cùng phong phú, hắn trước kia cũng thường xuyên tới nơi này dạo xem, chỉ là không có tiền mua.

Tiến vào cửa hàng, lúc này liền có một vị thị nữ trẻ tuổi đón mời, nhìn thấy Lâm Thần, trên mặt lúc này cười nói:

- Công tử, bổn tiệm có Tụ Khí đan, Linh Nguyên hoàn tốt nhất thích hợp cho võ giả Luyện Thể tu luyện, Giải Độc đan lúc làm nhiệm vụ có thể để giải độc, Kim Sang dược, Hộ Tâm hoàn bảo hộ ý thức, không biết công tử cần loại đan dược nào?

Lâm Thần trong lòng đã sớm có tính toán trước, nghe vậy nhẹ nhàng xoa tay một cái nói:

- Cho ta mười hạt Linh Nguyên hoàn, năm hạt Tụ Khí đan, Giải Độc đan cùng Kim Sang dược mỗi loại ba phân.

Những loại đan dược này, đều là thích hợp cho hắn tu luyện lúc này, Linh Nguyên hoàn cùng Tụ Khí đan là để dùng phụ trợ tu luyện, nhưng mà Tụ Khí đan là hiệu quả nhất, mà hắn mua Giải Độc đan cùng Kim Sang dược là vì chuẩn bị cho việc làm nhiệm vụ bên ngoài.

Thị nữ nghe xong sửng sốt, nàng nghi ngờ nên nhìn Lâm Thần liếc mắt một cái, chần chừ nói:

- Công tử, mười hạt Linh Nguyên hoàn giá trị sáu mươi khối linh thạch hạ phẩm, năm hạt Tụ Khí đan giá trị một trăm khối linh thạch hạ phẩm, Giải Độc đan cùng Kim Sang dược tổng cộng hai mươi khối linh thạch hạ phẩm, toàn bộ cộng lại đúng một trăm tám mươi khối linh thạch hạ phẩm, công tử khẳng định là cần mua chứ?

Nhìn thấy ánh mắt thị nữ, Lâm Thần cũng hơi sửng sốt, làm sao mà mình tới cửa tiệm mua đồ, đối phương dường như còn có chút chần chờ? Nhưng mà Lâm Thần cũng tự nhìn lại bản thân, rốt cuộc cũng hiểu được dụng ý của vị thị nữ kia.

Lâm Thần tuy rằng là con cháu thế gia, nhưng thân thế không dày, bởi vì ngày thường si mê luyện võ, có tiền đều dùng cho việc tu luyện, đối với bề ngoài không hề để ý tới, bởi vậy vẻ ngoài nhìn có vẻ như rất bủn xỉn.

Hơn nữa tu vi của hắn cũng không cao, mở miệng mua đan dược trị giá một trăm tám mươi khối thạch, thị nữ hỏi nhiều một câu, bởi vì nhìn Lâm Thần cũng không có vẻ như là có thể trả được một giá trị lớn như vậy.

Lâm Thần cũng không để ý đến, vung tay lên, lấy ra hai trăm khối linh thạch đưa ra quầy, lấp lánh tỏa sáng.

Hắn cười nói:

- Linh thạch ta đây có không phải ít, ngươi cứ việc đi lấy. Ngoài ra, lấy thêm cho ta mười bình Bồi Nguyên dịch, nhanh lên nhé.

- Mười bình Bồi Nguyên dịch?

Thị nữ nhìn thấy Lâm Thần đưa ra số linh thạch đó, biết được chính mình đã lỡ lời, trước mặt quả thật là một kẻ giàu có. Nàng tuy rằng trẻ tuổi, nhưng có hơi từng trải, trên mặt liền mỉm cười, hơi biết lỗi mà nói:

- Xin công tử chờ một chút, tiểu nữ đi lấy đan dược cho công tử.

Nói xong, thị nữ xoay người, đến phía sau lấy đan dược, hoàn thành một cuộc mua bán giá trị hơn hai trăm khối linh thạch, hoa hồng của ả có lẽ cũng không phải là ít.