Anh Hùng Ngục Giam

Chương 51: Thú linh​

Luồng sáng này tản mát ra một loại khí tức thần thánh ấm áp, so với ánh trăng càng ôn nhu hơn. Ngay cả vạn thú dưới mặt đất, thấy tia sáng này đều không hẹn mà cùng bình tĩnh lại, hai mắt đỏ máu dần dần khôi phục vẻ tỉnh táo, ánh mắt còn mơ hồ mang theo một sự tiều tụy.

Mà lúc này mèo trắng nhỏ cũng xảy ra thay đổi. Thân thể mảnh mai của nó trở nên mềm mại linh động lên, tỉ lệ và cấu tạo càng hoàn mỹ, vượt xa hình thái linh miêu trước đó, dường như tập trung tất cả những gì đẹp nhất trên thế gian. Bộ lông của nó lúc đầu dính đầy bụi đất trong lúc lặn lội đường xa, lờ mờ không ánh sáng, nhưng giờ phút này lại dường như được thánh thủy tẩy rửa một lần, mềm mại phiêu dật, phản xạ ánh trăng sáng tỏ, làm cho người ta vừa nhìn, cũng rất muốn ôm đến kiểm tra. Mà đôi mắt vốn dĩ cũng đã rất đẹp, lúc này trở nên lớn hơn vài phần, trong veo như nước, trong mắt ánh ra trăng sao trên trời, như hai hồ nước, tràn ngập linh khí trí tuệ.

Đặc biệt nhất, phải kể tới đuôi của nó, lúc này, nó mọc ra hai cái đuôi! Hai đuôi này đều thon dài mềm nhẹ, đem vóc dáng của mèo trắng nhỏ làm nổi bật lên vẻ thướt tha yêu kiều.

Mèo trắng nhỏ lúc này, tuy rằng hình dạng thay đổi không lớn, tổng thể thoạt nhìn vẫn là một con mèo, nhưng khí tức lại tuyệt nhiên khác biệt, đã hoàn toàn không có dáng dấp mảnh mai ngốc nghếch trước đó, mà là tràn ngập linh khí. Nó dường như là một tinh linh trôi nổi bất định, tùy thời sẽ rời đi, căn bản không cách nào nắm giữ. Nó không thuộc về bất luận một ai, nó thuộc về mảnh trời đất này, tập hợp hàng vạn hàng nghìn sủng ái về một thân!

Nếu như nói hình thái thú vương của Hoàng Dật, là dữ tợn uy vũ, tràn ngập dương cương khí phách, dùng thực lực và sức mạnh kinh sợ vạn thú, vậy hình thái thú linh, chính là thiên kiều bá mị, linh động ưu nhã, dùng khí chất mỹ lệ chinh phục vạn thú.

Một người là đế vương, một người là công chúa.

"Em gái?" Lúc này, Hoàng Dật thử kêu mèo trắng nhỏ một tiếng.

Mèo trắng nhỏ chậm rãi quay đầu, nhìn Hoàng Dật, mắt to nhẹ nhàng chớp chớp.

Đúng vậy, là chớp mắt nhẹ nhàng như thế.

Giây phút ấy, ánh trăng và những vì sao tựa như tất cả đều lờ mờ vài phần, cái liếc mắt của mèo trắng nhỏ, đẹp đến mức tận cùng, đẹp đến nổi làm cho người ta hít thở không thông. Nếu như lúc này có cô gái khác ở chỗ này, nhất định sẽ liều lĩnh muốn đem mèo trắng nhỏ ôm vào trong ngực, tìm mọi cách thương yêu, thật sự là quá khả ái, quá đẹp.

"Meo meo~~~~" Lúc này, mèo trắng nhỏ hướng Hoàng Dật nũng nịu kêu một tiếng, âm thanh đó nhẹ nhàng, kéo dài âm cuối, thiên kiều bá mị, dường như đang làm nũng.

Đám dã thú huyết khí phương cương trên mặt đất, sau khi nghe được tiếng kêu ấy, tất cả chân đều mềm mại, có chút đứng không vững, đầu khớp xương đều ngứa! Một con mèo trắng nhỏ khả ái như thế, ai có thể nhẫn tâm há mồm cắn xé được? Cho dù đặt ở trước mặt chúng nó, chúng nó cũng không ăn, thà rằng chết đói, cũng không thương tổn mèo trắng nhỏ.

Đây là thú linh, tập hàng vạn hàng nghìn sủng ái về một thân, cho dù là dã thú hung mãnh nhất khá máu nhất, cũng không nỡ thương tổn nó.

Đúng lúc này, mèo trắng nhỏ chớp đôi mắt to với vạn thú bên dưới, sau đó lắc lắc hai cái đuôi thon dài, vô số điểm sáng màu trắng nhất thời từ trên đuôi của nó rời ra, rơi xuống mặt đất, bay xuống trên thân vạn thú.

Ngay sau đó, vạn thú dưới mặt đất đều xoay thân, rút lui như thủy triều. Hải dương dã thú trước đó Hoàng Dật gϊếŧ hoài không hết, cứ như vậy mà lui đi, về lại sào huyệt của mình, về lại lãnh địa của mình, dường như chưa từng xuất hiện qua.

Mà càng kỳ lạ chính là, thi thể của những dã thú đã bị Hoàng Dật gϊếŧ chết, sau khi đυ.ng phải điểm sáng từ mèo trắng nhỏ rơi ra, dĩ nhiên cũng phục sinh sống lại! Chúng nó tựa như biết là mèo trắng nhỏ cứu chúng nó, đều quỳ mặt đất, hướng mèo trắng nhỏ cảm kích dập đầu, sau đó tất cả đều rời khỏi đây.

Hiện trường chỉ còn lại mèo trắng nhỏ, Hoàng Dật, cùng với con chó hoang bị dọa ngất.

"Em gái, em thiện lương như thế, vậy đem con chó hoang này phục sinh lại một chút đi!" Hoàng Dật nói xong, nhìn chó hoang trong chiến trường hư không một chút, vươn trảo, nhẹ nhàng cắt đứt cổ nó.

Sau một khắc, chiến trường hư không tiêu tán, Hoàng Dật và thi thể của chó hoang nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

Mèo trắng nhỏ đuôi vung, một điểm sáng màu trắng rơi xuống trên thân chó hoang, đem nó sống lại.

Con chó hoang vừa tỉnh lại, thấy Hoàng Dật con thú vương này, nhất thời lại muốn dọa ngất, nhưng khi nó thấy mèo trắng nhỏ, lại nhất thời sửng sốt, dường như bị khí tức của mèo trắng nhỏ cảm hóa, do đó quên sợ hãi.

"Meo meo~" Lúc này, mèo trắng nhỏ từ không trung rơi xuống, rơi xuống đối diện Hoàng Dật, chớp mắt to nhìn hắn.

Hoàng Dật đi qua hướng mèo trắng nhỏ.

"Gâu!" Đúng lúc này, con chó hoang với thế sét đánh không kịp bưng tai nhào tới trước người mèo trắng nhỏ, vững vàng che ở trước mặt nó, bắt đầu sủa lên với Hoàng Dật, mưu toan dọa lui Hoàng Dật.

Thấy hình dạng này, con chó hoang tựa như cho rằng Hoàng Dật muốn đi qua gây thương tổn mèo trắng nhỏ, cho nên không để ý tính mệnh chắn trước mặt của mèo trắng nhỏ, thề sống chết bảo vệ nó.

"Mày còn không đi?" Hoàng Dật hướng chó hoang nói.

"Gâu gâu gâu!" Chó hoang không chỉ không đi, ngược lại còn tiến lên hai bước, lộ ra dáng dấp hung ác, dường như cảnh cáo Hoàng Dật không nên thương tổn mèo trắng nhỏ.

Nó lúc này, dĩ nhiên hoàn toàn đã không có cảm giác sợ hãi đối với thú vương.

"Meo meo~" Lúc này, mèo trắng nhỏ kêu một tiếng với chó hoang.

Con chó hoang bỗng nhiên sửng sốt, sau đó ngoan ngoãn thối lui, ngồi xổm bên cạnh mèo trắng nhỏ, tùy thời chuẩn bị thủ hộ nó.

"Xem ra con cún này đã trở thành người hâm mộ của em rồi!" Hoàng Dật lắc đầu cười, đi tới trước người mèo trắng nhỏ, đem nó ôm vào trong lòng.

"Meo meo~" Mèo trắng nhỏ vươn móng vuốt, vô cùng thân thiết ôm cổ Hoàng Dật, đầu nhỏ cạ cạ cằm của Hoàng Dật, vô hạn không muốn xa rời.

Hoàng Dật và nó mới chia cách nhau một chút, lại dường như trải qua sinh tử, lúc này một lần nữa ôm nó, cảm thụ được sự ấm áp thật sự trong lòng, tâm của hắn mới kiên định xuống.

"Chúng ta đi thôi, hiện tại em cũng lột xác xong, rốt cục có năng lực tự bảo vệ mình!" Hoàng Dật nói xong, ôm mèo trắng nhỏ tiếp tục đi đến phương bắc.

"Gâu!" Mới vừa đi không được hai bước, phía sau liền truyền đến một tiếng chó sủa.

Hoàng Dật nhìn lại, thấy con chó hoang kia đi theo, nó thấy Hoàng Dật, sợ đến run run một chút, nhanh chóng đứng lại. Sau đó, ánh mắt của nó nhìn nhìn mèo trắng nhỏ trong lòng của Hoàng Dật, đuôi chó lắc qua lắc lại, thè ra đầu lưỡi, lộ ra hình dáng ngoan ngoãn nghe lời.

"Mày muốn đi theo chúng ta sao?" Hoàng Dật hỏi nó.

"Gâu gâu!" Chó hoang nhanh chóng gật đầu, như gà con mổ thóc vậy, đuôi chó càng vẩy nhiều hơn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Tùy tiện mày đi!" Hoàng Dật mỉm cười, cũng không để ý tới nó, tiếp tục xoay người đi đến phía trước.

Mà chó hoang lại dường như chiếm được sứ mệnh thần thánh mà quang vinh, mừng rỡ chạy tới phía trước của Hoàng Dật, ngửi trái ngửi phải, kiểm tra xem phía trước có nguy hiểm hay không, chăm chú đảm nhiệm vai trò do thám, bày ra một mặt hữu dụng của bản thân.

Cứ như vậy, Hoàng Dật ôm mèo trắng nhỏ, mang theo một con chó hoang, một đường hướng bắc.

Ánh trăng chiếu rọi đường phía trước, chỉ cần một bước đi qua, là có thể đi đến phương xa tốt đẹp.