Môn học đầu tiên của Hạ Lam "may mắn" không phải chung lớp với nữ chính. Cô và Văn Minh cùng nhau tiến vào phòng học, tìm một chỗ ngồi không quá xa giáo viên để nghe giảng bài. Lớp đại học không quy định chỗ ngồi, hơn nữa số lượng học viên cũng không cố định, thế nên việc tự dưng thêm một gương mặt xa lạ cũng chẳng khiến ai chú ý.
Vốn dĩ Hạ Lam muốn đuổikhéongười nào đó, dù sao cậu ta cũng không phải sinh viên, ở chỗ này mất thời gian còn khiến cô không thể tập trung nghe giảng. Nhưng vì cậu ta quá kiên trì, cao da chó dán chặt, nói mãi không đi nên Hạ Lam đành mặc kệ Văn Minh muốn ra sao thì ra. Nói thật, những lý thuyết này dù sao cũng không thể bằng thực hành. Và Văn Minh, một người thực hành giỏi đến độ có thể tự lập một tập đoàn lớn chắc hẳn cũng sẽ không cảm thấy những điều này khó hiểu đâu. Nhất là khi cậu ta cũng đã hai mấy tuổi, và còn chưa kể đến vầng hào quang chói lóa mang tên "bàn tay vàng" phía sau..
Nấu ăn học ba ngày, kinh tế chắc cũng chỉ năm ngày mà thôi..
Phía trên giảng viên bắt đầu nói những lý thuyết cơ bản. Những sinh viên bên cạnh đã thôi không chú ý đến "hót gơn sai trái" là cô nữa mà tập trung vào công việc của mình. Bọn họ vừa ghi chép vừa đàm thoại với nhau về vấn đề giảng viên đặt ra phía trên. Âm thanh của những tiếng rì rầm nhỏ nhặt và tiếng của giảng viên đang thao thao bất tuyệt bao trùm khắp nơi. Hạ Lam không nói chuyện, Văn Minh cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, im lặng chống tay mơ màng nhìn cô. Bất chợt Hạ Lam cảm thấy khung cảnh này rất quen thuộc, tựa như ở một bộ phim hoặc trong một quảng cáo nào đó. Nhân vật nam và nhân vật nữ cùng học một lớp, ngồi chung một bàn. Hai người có tình ý với nhau nhưng không dám nói ra lời, chỉ ngày ngày ngồi cạnh nhau, đưa ra những ánh mắt chan đầy tình cảm..
Bỗng dưng tâm bình ổn của cô nhảy loạn, nhảy tót về những năm trẻ con ôm tình yêu đầu tiên ngốc nghếch trong lòng. Thứ xúc cảm đang chạy trong l*иg ngực Hạ Lam lúc này là gì? Hạnh phúc? Sung sướиɠ? Mãn nguyện?..
Cô không biết.
Cái mà cô biết lúc này chỉ là, giữa hai người còn tồn tại quá nhiều khúc mắc chưa có lời giải đáp. Thật sự sẽ giống như Văn Minh nói sao? Giữa cô và cậu ta còn rất nhiều thời gian, cả hai sẽ dùng khoảng thời gian ấy để giải đáp mọi sự.
Chuyện đó để sau đi, còn bây giờ, Hạ Lam muốn chìm đắm thêm một lúc nữa được không?
Những người đang yêu IQ đều tụt xuống, cô không ngại..
*
Lớp học của Hồng Ngọc đáng lẽ do Trần Duy trực tiếp giảng dạy, nhưng không hiểu vì lí do gì mà hôm nay anh ta lại không đến. Thế nên lúc này, người đang đứng ra rả trên bục giảng kia là một cô giáo khó tính đã ngoài bốn mươi chưa lấy chồng. Tính tình bà ta quái gở, trong lớp hơi hé miệng lập tức được ra ngoài. Vậy là cả giảng đường ngoài tiếng giảng bài của giáo viên hoàn toàn không còn tiếng động nào khác nữa.
Chống tay nhàm chán xoay xoay điện thoại, Hồng Ngọc đã gửi tin nhắn đến hỏi thăm Trần Duy xem sao mà vẫn chưa thấy anh ta nhắn lại. Không lên lớp được còn dám hẹn cô gặp mặt hôm nay? Người này cũng thật kì lạ, không phải tính cho cô leo cây đấy chứ?..
"Cậu không đi chung với cô hót gơ kia nữa à?" Một cô bạn khác cùng lớp của Hồng Ngọc khều tay cô, tò mò đưa ra một tờ giấy viết thư. Nhướn mày nhìn vị giảng viên khô cứng phía trên, Hồng Ngọc âm thầm hạ quyết định, thà ngồi viết thư trao đổi với bạn còn hay hơn! "Nghe nói hai người thân thiết lắm mà?"
"Từ lúc hè bọn mình đã tách ra.." Hồng Ngọc cười mỉm, trong nụ cười không giấu được chút xót xa do bị người ruồng bỏ. Sau đó cô nhanh chóng đặt bút viết xuống "..Không hiểu cô ấy có vấn đề gì, mình muốn gặp gỡ, muốn nói chuyện và khuyên nhủ cũng không được nữa."
"Cậu thật là.. Sao lại tốt bụng với đứa như nó làm gì chứ?" Cô bạn này có vẻ khó chịu với Hạ Lam đã lâu, nhân lúc này liền xả một tràng. Nói chung là cả cái lớp đại học này có ai ưa Hạ Lam đó chứ? Đã nghèo đã xấu còn đú đởn. Học hành không ra đâu vào đâu, đi thi luôn tìm cách quay cóp người khác không nói làm gì.. Đây còn trơ trẽn bám chân đại gia, đòi lấy chồng giàu, ngày ngày ăn chơi trác táng, bar sàn đi nhiều như ăn cơm!
Hừ, bị lộ ảnh và clip sếch còn không biết nhục nhã mà chết đi. Dám dương dương tự đắc đi lại trong Hê Hê, làm ô uế thanh danh nữ sinh viên trường này..
"Loại người như nó ăn cháo đá bát có gì hay ho. Nó không muốn chơi với cậu chính là tốt cho cậu, cậu đừng nên quan tâm gì nó nữa!"
"Nhưng bọn mình đã cùng nhau lớn lên.." Hồng Ngọc tủi thân đặt bút, đôi mắt đã ngân ngấn nước "..Đâu phải nói không quan tâm nữa liền hết.."
"Cậu đó, chơi với ai không chơi, lại đi chơi với nó!" Cô bạn này càng viết càng hăng, đặt bút xuống liền không nhấc lên nổi "Nó ăn chơi đàng điếm, tɧác ɭoạи đủ thứ, làm bẩn thanh danh của trường. Còn cậu đích xác là nữ thần, vừa xinh đẹp lại thanh cao, hiền lương đủ cả.. Nếu vẫn còn cố dây dưa với nó mình sợ sớm muộn nó cũng làm cậu bị ảnh hưởng!"
"Hạ Lam đâu có xấu đến thế.." Hồng Ngọc diễn tròn vai bạn thân đáng thương, vẻ mặt cô giống như sắp khóc đến nơi nhưng trong lòng thì vui tươi hớn hở.
Hạ Lam đó cô muốn chửi lâu rồi, đáng tiếc do vài lí do nên không chửi ra miệng, chửi sảng khoái được. Nhưng không sao, ngày hôm nay cô bạn này đã giúp cô giải tỏa cả đống ức chế dồn nén trong lòng. Ha ha, Nguyễn Hạ Lam, mày tạm thời leo được lên giường Văn Minh thì sao chứ? Dù có thế cũng chẳng tránh được kiếp đàng điếm bị người ta khinh ghét!
Hẳn rằng giờ này Hạ Lam ở bên lớp học kia cũng chẳng dễ chịu đâu nhỉ? Đảm bảo cô ta sẽ bị chỉ trỏ, bị bàn tán, bị cười nhạo.. Và với tính cách hư hỏng bình thường, dễ rằng cô ta sẽ nổi điên lên mắng người sau đó bị đá khỏi lớp, cho nghỉ môn, không thể ra trường..
"Cũng chỉ có người ngây thơ như cậu bị lừa!" Cô gái này sau khi chửi chán cũng chỉ cảm thông kết luận một câu. Tiếp đó liền thở dài một hơi, thất vọng ghi ra "Còn tưởng môn này thầy Duy dạy nên mình mới đăng kí.. Đáng tiếc phút cuối thầy lại có chuyện chuyển giao lớp cho mụ già gớm ghiếc này."
"Thật ra cô dạy cũng không tệ mà, chỉ có điều cô hơi khó tính chút thôi..." Hồng Ngọc đánhhơiđược mùi thông tin, lập tức nắm bắt "À, mà thầy Duy xảy ra chuyện hả? Là chuyện gì vậy? Cậu biết không?"
"Nói ra dài lắm.." Cô bạn kia chẹp miệng một cái, sau vẫn quyết định hạ bút "..Phải kể từ đoạn Trần gia phá sản kìa.."
"Trần gia phá sản?" Hồng Ngọc có chút không tin tưởng, giật nảy mình hỏi lại. Quỷ quái, đang tốt lành tự dưng phá sản là thế nào? Kiểu này Trần Duy sẽ bị loại khỏi danh sách hàng tốt mất thôi. Xét cho cùng, nếu anh ta không có nhà họ Trần cùng tập đoàn lớn Trần gia phía sau thì cũng chỉ là một giảng viên bình thường. Cùng lắm hơn người khác ở chỗ trẻ trung và đẹp trai.
Nhưng trẻ mãi cũng có lúc già và đẹp cũng đâu có mài ra ăn được? Cái Hồng Ngọc cần là kinh tế vững chắc, đủ cung phụng cho cô cả đời kìa!
"Từ khi nào vậy nhỉ? Mình không hề biết gì hết!"
"Cậu dạo này không có thời gian xem tạp chí kinh tế sao?" Cô bạn cảm thông vỗ vai Hồng Ngọc khiến cô chột dạ. Dạo này đến TL suốt, bị xoay quanh giữa bao người làm Hồng Ngọc quên mất chuyện trau dồi thông tin.
Aiii ~ bảo sao dạo này anh ta không nhắn tin gọi điện cho cô, ra là do bận quanh kéo dài hơi tàn cho Trần gia!
"Chuyện xảy ra cũng khá lâu rồi, thông báo Trần gia phá sản cũng đã lên báo một thời gian. Có điều lần đó đúng lúc mấy tập đoàn lớn rầm rộ quảng bá nên tin tức cũng chỉ chiếm được có một góc báo nho nhỏ."
"Vậy à.."
"Đợt này thầy Duy tính nghỉ việc ở trường một thời gian để xử lý công việc gia đình.." Cô nàng tiếc nuối thở dài, đôi mắt nhuốm màu buồn bã "..Còn không biết đến bao giờ thầy mới quay trở lại nữa. Buồn thế chứ lị, thầy tuy nghiêm khắc nhưng bù lại đẹp vô cùng, đến lớp bị thầy mắng cũng sướиɠ!"
"Cậu nói đúng..."
Rốt cuộc tiết học dài dằng dặc cũng kết thúc. Hồng Ngọc ôm tâm trạng vẩn vơ bước ra khỏi phòng. Cô nửa muốn nhắn tin hỏi xem cuộc hẹn Trần Duy đặt ra với mình còn hiệu lực hay không, nửa lại phân vân không muốn hạ mình chủ động. Dù sao anh ta cũng đã mất đi phân nửa giá trị vốn có, Hồng Ngọc chẳng muốn bỏ thêm tâm sức vì người này tí nào. Thầm nén xuống một cái bĩu môi thật dài, cô quyết định trở ra bằng đường sân vận động, bắt xe bus đến TL bồi dưỡng tình cảm với Ngọc Thái còn sướиɠ hơn nhiều!
Con đường qua sân vận động gặp không ít người quen. Đều là những chàng trai đang độ tuổi thanh xuân đẹp nhất, còn là con nhà gia giáo, có tiền. Ai nấy đều nhìn cô cười như hoa nở, thậm chí có vài anh chàng còn bạo dạn đến tận nơi xin số điện thoại, cười đùa vài câu lấy lòng người đẹp. Dạo này Hồng Ngọc bị đối xử không tốt nên tâm trạng chất chứa ưu phiền, đến trường được người người ca tụng một cái khác hẳn, mọi tức giận đều bi xua tan!
Thế chứ!
Đây mới đích xác là cuộc sống cô nên sống nè!
"Ối da!" Giọng nữ không mấy thân thiện vang lên, Hồng Ngọc vốn đang chào tạm biệt một anh chàng nên có chút không chú ý. Chán thì không sao, ngay khi cô lơ đãng đã va phải người rồi! Hơn nữa, người này còn là một con chằn tinh ghê gớm!
Hơ, cứ tỏ ra đanh đá thoải mái đi, chỉ càng làm tôn thêm sự hiền dịu của nữ thần cô thôi!
"Bà chị già này không có mắt hả? Đi va vao người khác rồi này!"
"Xin.. Xin lỗi!" Đúng lúc này chuông vào tiết lại reo vang! Khốn thật, mọi người trên sân vận động tản cả đi rồi! Kiểu này còn ai ở lại xem cô diễn, bênh vực cô nữa đây?
Mẹ kiếp! Thôi đành nén bực, tạ lỗi với con nhóc này rồi đi cho mát vậy. Hừ, nó xấu xí thế kia mà dám gọi cô là bà chị già. Chán sống!
"Bạn không sao chứ?"
"Chúng tôi không dám xưng bạn với chị đâu, chị gái à?" Phía sau cô gái vừa bị Hồng Ngọc va phải vẫn còn vài người nữa. Và có một gương mặt cô nhìn đặc biệt quen mắt, tựa như đã từng thấy qua ở nơi nào đó.. "Hơn bọn này những hai khóa còn dám mở mồm bạn bè.. Cưa sừng làm nghé à má?"
"Nếu mọi người không thích thế thì mình xưng chị em được không?" Hồng Ngọc nén khó chịu, cười gượng gạo hỏi lại một cách lễ phép. Xung quanh người đã dạt hết vào các lớp học, mấy anh giai đẹp cũng đã đi, không còn ai ở lại sân vân động này nữa. Hoặc nếu có, cũng ở rất xa chỗ này.
Bực mình thật đấy, nếu mọi người đã đi cả rồi sao đám này còn chưa té? Biến đi cho người ta còn về!
"Vậy.. Em gái, em không sao chứ? Chị không để ý!"
"Đúng là cô ta à Khánh Linh?" Mấy cô gái bên cạnh nhăn nhó như kiểu buồn nôn, vừa xua xua tay vừa bĩu môi mà hỏi "Anh Thanh Tùng nhà cậu chịu nổi mặt hàng này? Khẩu vị quá nặng!"
"A.." Khánh Linh? Còn liên quan đến Thanh Tùng? Thôi, Hồng Ngọc nhớ ra rồi! Chính là con nhóc dám nhào đến cướp lốp dựbịcủa cô. Hơ hơ, kiểu này là thấy Thanh Tùng vẫn để ý cô nên ghen tị, tìm cách gây sự đúng không?
Thật vui nha! Dạo này Hồng Ngọc quá có duyên với loại chuyện này. Hết ở TL, giờ lại tới Hê Hê.. Nhưng TL còn có người ra mặt giúp cô, làm đám y sĩ kia tức nổ mắt, chứ giờ ở đây không có Thanh Tùng..
"Em là bạn gái của anh Tùng?"
"Đừng có một lời anh Tùng, hai lời anh Tùng như thể hai người thân thiết lắm!" Cô gái tên Khánh Linh lúc này mới lười biếng lên tiếng. Hồng Ngọc hạ mi mắt, lập tức nhận ra ngay đồng loại!
Cô em này diễn cũng khá lắm đây này, xem, lúc trước mặt giai thì chuẩn thiên sứ, bây giờ lập tức lật mặt, biến thành ác quỷ!
"Cảnh cáo chị, giờ anh ấy là bạn trai tôi, đừng đến gần quyến rũ anh ấy nữa!"
"Chị.. Chị đâu có?" Hồng Ngọc tủi thân lui lại mấy bước, đôi mắt đẹp ngân ngấn lệ sầu, dường như có thể rớt nước mắt bất cứ khi nào "Quan hệ của chị và anh Tùng hoàn toàn trong sáng, không tin em cứ hỏi thử anh ấy xem!"
"Tôi mới cảnh cáo, cũng chưa làm gì đâu mà bà chảy nước!" Khánh Linh khó chịu xua tay "Phát gớm!"
"Thanh Tùng trước đây đúng là bị mù mới để ý bà này!"
"Eo kinh, chưa gì đã sướt mướt!"
"Làm như bị bọn mình xúc phạm hội đồng không bằng!"
"..."
Trong khi mấy cô gái lớp dưới vẫn còn xì xào bàn tán với nhau, phía sau lưng Hồng Ngọc đột ngột xuất hiện một bóng nam cao lớn. Người này đeo cặp kính vàng đầy tri thức, hơi thở nho nhã toát ra khắp nơi khiến bất kì nữ sinh nào cũng phải ôm tim ngã gục. Anh - giảng viên Hê Hê - Trần Duy xuất hiện!
Vị thầy giáo vừa lấy xong giấy nghỉ phép dài hạn lập tức gọi điện đến chỗ người đẹp mà không thấy cô nhấc máy. Tâm Trần Duy đột nhiên phát ra dự cảm nguy hiểm, anh lao đến chỗ hẹn của hai người là sân vận động lập tức gặp cảnh Hồng Ngọc bị một đám con gái bắt nạt!
Khốn thât! Kẻ nào cũng muốn chèn ép người con gái của anh là sao? Đừng tưởng cô ấy hiền lành sau các người muốn làm gì thì làm! Đợi Trần Duy vực lại Trần gia xong xuôi, đưa cho cô ấy một danh phận sau đó lập tức sẽ khiến cho các người phải hối hận vì đã dám xúc phạm Trần phu nhân!
Nghiến răng lao nhanh đến phía đó, Trần Duy lạnh giọng, âm trầm quát lớn: "Muốn làm gì? Các cô có thích ỷ đông bắt nạt người hay không?"