Cánh cửa rất nhanh đóng lại, mấy vệ sĩ đều ẩn mình bên ngoài, không ai ngu ngốc tới mức tiến vào nhà làm phiền gia chủ "vui vẻ".
Hạ Lam thấy Văn Minh đóng cửa liền đứng bên cạnh, cười gian tà trêu trọc: "Minh Minh, cưng mau đi đi, nhà vệ sinh đã được mở sẵn rồi đấy!"
"Ngứa người muốn ăn đòn phải không?" Cậu hừ mũi, lôi điện thoại từ trong túi quần ra ấn ấn một hàng chữ sau đó gửi đi. Tiếp đến cực kì không dịu dàng lôi cổ tay Hạ Lam, kéo thẳng lên lầu, vào phòng cô, khóa chốt!
Ố ồ, cậu làm gì thế này? Đừng khiến người khác suy nghĩ bậy bạ nhé!
"Tới, cởi đồ!"
"Cái.. Cái gì?" Hạ Lam nhìn cánh cửa đóng chặt, lại nhìn bàn tay với những ngón thon dài của Văn Minh vươn tới công tắc điện, không nhịn được mà nuốt nước bọt một cái.
Ấy. Thời khắc quan trọng này không phải nên để tối om hoặc chỉ cần bật đèn ngủ sao? Sáng trưng chói mắt thế này để làm gì? A a a a.. Không phải! Đấy không phải trọng điểm! Cậu ta đòi cô cởi đồ? Định bạo hành dân nữ?
"Cậu có bệnh à? Ra ngoài!"
"Cô nói phải!" Văn Minh thô bạo đẩy Hạ Lam lên giường, cậu ta áp sát cô rất nhanh, tay còn quyết tuyệt xé tung hàng cúc áo trên ngực của mình.
L*иg ngực hoàn mỹ của Văn Minh nhanh chóng đập vào mắt Hạ Lam, một lớp băng thật dày, thế nhưng lúc này trên bề mặt trắng xóa đó lại hiển hiện một vệt máu đỏ tươi. Là lúc nãy di chuyển quá nhanh khiến vết thương bị động tới hay sao? Nhưng thế thì khoe với cô làm gì? Nên đi bác sĩ mới đúng!
Khổ thân cậu Văn Minh!
Ngực bị động, ảnh hưởng luôn đến cả não! Thần trí cậu không còn thanh tỉnh nữa đúng không?
"Đúng là tôi đang bệnh đây!"
"Được rồi.." Hạ Lam bị tra tấn đến nhức mắt, cô gật đầu ra vẻ thuận theo "Cậu dậy trước đi, tôi gọi bác sĩ đến cho cậu!"
"Nguyễn Hạ Lam!" Văn Minh đẩy cô nằm trở lại chỗ cũ, còn nhanh như chớp nắm lấy hai bàn tay cô, ép nó lên phía trên đầu. Đôi mắt đen sâu thẳm đầy tính uy hϊếp híp lại như thể muốn cảnh cáo không cho phép cô di chuyển! Ga giường trắng tinh và phẳng phiu bị hai người lăn qua lăn lại nhăn thành một đám, ủ rũ nằm dưới mà nhìn Văn Minh gằn giọng nhả từng chữ "Tôi đếm từ một đến ba, nếu cô không cởi, tôi sẽ giúp cô cởi!"
"Trịnh Văn Minh! Cậu không thể thấy tôi đẹp mà làm bừa được!" Hạ Lam cười giả lả, nửa đùa nửa thật đẩy Văn Minh ra. Nhưng người này vốn được buff full sức mạnh từ những chương đầu, một tay cậu ta đủ chế trụ hai tay của cô, hoàn toàn không thể nhúc nhích! "Này, thôi được rồi! Không muốn bác sĩ tôi có thể gọi y sĩ đặc biệt của cậu về! Đừng vì cô ta đi chơi với thằng khác mà trút giận lên tôi!"
"Một!"
"Người cậu yêu không giữ lấy, giờ cô ta đi rồi cậu trách ai chứ?" Bất công nó vừa thôi! Hơn nữa nếu cậu muốn tôi tự cởi thì ít nhất cũng phải thả tay tôi ra chứ! Cứ thế này có là thánh cũng không lột được cái gì xuống! "Văn Minh! Cậu điên à? Thả tôi ra!"
"Hai!"
"Thôi được! Tôi thua!" Hạ Lam gật đầu gấp gáp, sự quyết tuyệt trong giọng nói của Văn Minh cảnh tỉnh cô, cho cô hay một khi cậu ta đã phát ngôn ra nhất định sẽ làm được!
Đành lùi một bước tiến ba bước vậy.. Không biết Văn Minh muốn cô cởi đồ để làm bậy hay làm gì, nhưng thoát tay đã rồi tính tiếp! "Cậu dậy đi, tôi tự cởi.."
"Ba!"
"Này, cậu rốt cuộc có nghe tôi nói hay không.." Câu hỏi còn chưa thoát xong khỏi miệng, khuôn mặt tinh xảo của Văn Minh đã tiến sát tới bên cô. Một luồng hơi nóng hổi phả vào tai Hạ Lam, xuyên thẳng đến hệ thần kinh, khiến nó rung lên bần bật từng hồi!
Bên má cô nóng bừng, giống như một hơi thở này của cậu ta đủ sức thổi bùng ngọn lửa kì quái đang âm ỉ trong lòng cô từ lâu rồi vậy. Tay chân vốn đang cựa quậy ác liệt của Hạ Lam cũng đình trệ, cô mở to mắt nhìn Văn Minh nhếch môi cười, vừa cười vừa kéo khóa váy của cô xuống..
Trong một khoảnh khắc mê trai nào đó, Hạ Lam đã nghĩ, thật ra nếu Văn Minh muốn cùng cô làm bậy, hẳn là cũng không tệ..
"Trịnh Văn Minh! Nếu cậu dám làm gì, tôi nhất định sẽ không thèm để ý tới cậu nữa!"
"Cô nghĩ tôi dám làm gì?" Văn Minh nheo mắt, khóa kéo đã chạm tới đáy.
Hôm nay Hạ Lam mặc một chiếc váy liền thân màu sáng, ôm trọn từng đường nét cơ thể xinh đẹp và hoàn mỹ. Hiện tại chiếc váy ấy vẫn treo trên người cô nhưng bởi vì khóa kéo đã bị Văn Minh tháo ra nên nó trở nên xộc xệch vô cùng. Hạ Lam bị người ta dựng dậy, cưỡng chế tháo đi lớp vỏ ngoài hoàn mỹ. Thân thể trần trụi hiển lộ trong không khí khiến cô thấy lạnh, nhưng cái lạnh này dù có thế nào cũng không thể thấu xương bằng đôi mắt lạnh như băng đối diện.
Văn Minh một giây trước còn trêu cợt, một giây sau đã nghiêm túc nhìn cô, đôi mắt lạnh lẽo khiến người ta chết tâm.
Hừ, nhìn gái thoát y lại có kiểu thái độ này?
Trịnh Văn Minh!
Chú em coi thường người khác vừa thôi!
Nén xấu hổ và tức giận, Hạ Lam vươn tay kéo chăn bên trên xuống ý đồ quấn quanh người. Hành động này vô tình khiến cho "bên dưới" của cô lộ ra càng nhiều. Văn Minh vốn đang chăm chú nhìn cô thế nên hình ảnh đầy tính quyến rũ này cũng lọt vào trong tầm mắt của cậu. Ánh nhìn lạnh lẽo đột ngột trở nên nóng rực, khuôn mặt đẹp hơi hồng hồng.. Dường như lúc này mới nhận thức hết được tác hại của việc hành động bốc đồng.
Tự dưng bắt cô lột sạch đồ là thế nào?
Trịnh Văn Minh!
Mày là sói!
"Xin lỗi!" Giọng nói của Văn Minh trở nên khàn khàn khác lạ, cậu cố đè nén mọi ý tưởng xấu xa trong lòng, vươn tay lấy chăn che lên người cho Hạ Lam "Tôi không nên làm như vậy!"
"Cậu cũng biết sai cơ à!" Hạ Lam ngẩn ra, sau cũng gật đầu vênh mặt trở lại.
Nam chính, cậu vì sao lại sốc như thế?
Lẽ nào đứng trước mặt phụ nữ mà không thể "cứng" nên mới có thái độ này? Ối làng nước ơi! Hạ Lam phát hiện ra sự thật động giời gì đây? Nam chính ngôn tình "không thể"!
"Mau đưa đồ trả cho tôi!"
"Cái này là do phẫu thuật.." Văn Minh nắm lấy bàn tay đang đòi đồ của Hạ Lam, từ từ đưa nó lên lớp băng trắng trên ngực mình. Sau đó mặc kệ cô ngẩn ngơ, cậu tựa như có, cũng tựa như không mà di chuyển tay, chỉ lên lớp băng dày chẳng kém của mình trên người Hạ Lam "..Vậy còn cái này là do đâu mà có!"
"Cái này?" Hạ Lam cúi xuống dưới, vết thương do đạn bắn của cô cũng được băng trắng, nhưng lúc này trên lớp băng cũng giống như Văn Minh, đều bị thấm ra một chút máu đỏ.
Vì sao cậu ta lại hỏi câu này?
Chẳng lẽ cậu ta không hỏi Trần Duy xem lúc cậu ta ngất chuyện gì đã xảy ra à? Hay có hỏi nhưng Trần Duy không thèm nói thật nên mới như vậy?
Hừ, dù là cái nào thì cũng là lỗi của bạn trợ lí này hết! Làm ăn tắc trách đến thế là cùng! Đuổi việc!
Dạo này thái độ của Văn Minh với cô rất lạ lùng, xa cách, ghét bỏ, thậm chí còn có mấy phần căm hận.. Chẳng lẽ có liên quan tới chuyện cậu ta không biết trong lúc mình ngất đi đã xảy ra cái gì? Hoặc là cậu ta biết một số điều, nhưng hành tung của cô thế nào lại không nắm được.. Chính vì vậy mới nảy sinh ra sự không tin tưởng, nghĩ rằng cô phản bội nên mới như thế.
Nếu đúng là vậy thì bạn Minh cũng đáng trách nốt! Không tìm hiểu kĩ càng, không hỏi thẳng cô mà đã xét đoán như vậy, đáng ghét!
"Cậu không biết chuyện gì xảy ra à?"
"Trong lúc tôi hôn mê?" Văn Minh dịu dàng chạm tới phía trên trái tim của cô, chậm rãi cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ.
Cũng may lớp băng trên ngực cô rất dày, và may hơn nữa là mặt bạn Minh cũng đẹp.. Chứ nếu không lúc này thế nào cậu ta cũng bị chụp mũ biếи ŧɦái, sàm sỡ con gái nhà lành!
"Nói cho tôi biết được không, tôi đã bỏ lỡ điều gì?"
Hạ Lam mềm lòng đem toàn bộ sự việc kể lại cho Văn Minh nghe một lần. Cậu ta không muốn cô nhìn thấy thái độ trên mặt nên dứt khoát di chuyển ra sau lưng cô, một tay nắm lấy tay cô, một tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn của cô. Thân thể ấm áp phía sau áp sát lưng Hạ Lam, cách một lớp chăn cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ tăng vọt. Văn Minh chống cằm lêи đỉиɦ đầu Hạ Lam, híp mắt lắng nghe từng chi tiết cậu đã bỏ lỡ, sự thâm trầm trong mắt càng lúc càng sâu.
Trần Duy..
Lại một lần nữa anh quay lưng với tôi.
Nói cho anh hay, chuyện này không vui đâu!
"Nặng chết đi được!" Câu chuyện đã kết thúc thật lâu mà Văn Minh vẫn không có ý định rời đi, cô co chăn, cựa người muốn thoát khỏi vòng ôm rắn chắc của cậu ta "Vết thương của chúng ta đều có vấn đề rồi, tránh ra cho tôi gọi bác sĩ!"
"Chảy tí máu thế này làm sao chết được!" Văn Minh không đồng ý để cô đi, dai dẳng đùa "Này, vợ, cưng có nghĩ bây giờ là lúc thích hợp để chúng mình làm chuyện gì đó hâm nóng tình cảm hay không?"
"Nói cái khỉ gì vậy?" Hạ Lam giật giật khóe môi, huých tay ra phía sau ý đồ muốn cho bạn Minh ăn đau. Nhưng thế giới này vốn có cái luật bất thành văn nam chínhno.1, thế nên Hạ Lam có chống cự cũng chỉ vô ích mà thôi "Cậu với Hồng Ngọc ân ái lắm mà, khi nãy còn tức tối định trút giận lên tôi.. Bây giờ đi tìm cô nàng mà hâm với chả nóng!"
"Vợ tôi ghen tị!" Văn Minh không nương tay véo mạnh hai bên má phính của Hạ Lam khiến cô đau tới mức nhe răng "Vợ yên tâm đi, trong lòng anh chỉ có vợ thôi!"
"Cút đi!" Ngủ cũng đã ngủ rồi còn bày đặt chỉ có.. Trịnh Văn Minh! Tôi xấu hổ thay cho cậu!
"Nếu tôi nói lúc đó nhất định kéo cô về vì thấy vết máu sau lưng cô, cô có tin không?" Cậu ta thấy Hạ Lam đau đớn liền thỏa mãn buông tay, còn rất tử tế giúp cô xoa xoa hai má đã đỏ lên "Cô đang tức giận chuyện tôi lạnh nhạt với cô, chung phòng với cô ta đúng không?" Văn Minh cười tinh quái, một câu bắn trúng trọng tâm "Vì sao cô không tới đó xem chung phòng là thế nào? Vì sao không hỏi lí do tôi thà ngồi với cô ta cũng không để ý cô?.."
"Vậy thì vì sao tôi phải hỏi?" Hạ Lam lạnh giọng, chuyện của cậu liên quan quái gì đến tôi? Tôi chẳng hề có tình cảm với cậu, cậu muốn cùng ai thì tùy! "Lần nào mặt cũng lạnh, nói hai câu thì ba câu khiến người ta muốn đấm.."
"Thì ra ghen tuông nhiều cũng có thể khiến IQ sụt giảm!" Văn Minh dịu giọng, tự dưng nói một câu không đầu không cuối "..Nơi này, có còn đau không?"
"Cậu.."
"Xin lỗi Hạ Lam!" Cậu ta thôi không đùa nữa, lưu luyến buông tay khỏi thân thể mềm mại của cô, cũng giúp cô mặc luôn đồ cho chỉnh tề "Tôi đã gọi bác sĩ rồi, chúng ta xuống nhà thôi!"
*Ầy, xôithịtđểsauđivậy 😆😆😆
Hivọngkhôngai giận quá némđámịhíhí hí