Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 18

Trịnh Văn Minh có bệnh nên không thể xách đồ nặng nề. Hạ Lam nhếch khóe môi, nghiến răng cười lạnh, thế thì cô - một cô gái có thân thể yếu đuối chưa qua rèn luyện lại có thể xách nặng à?

Tâm trí lập tức hừng hực lửa nóng, Hạ Lam âm thầm hạ quyết tâm hôm nay về nhất định không trì hoãn việc tập luyện nữa. Cô phải rèn giũa bản thân giống như trước kia, một thân võ thuật kiện toàn rắn chắc!

Ờ, ít ra cũng phải đánh bại được kẻ có bệnh tim này, nếu không.. mức độ nhục nhã không phải bình thường!

Hai người càn quét hết một lượt đồ nam, lại ôm thêm cả đống đồ nữ. Hạ Lam mua hết phụ kiện từ trong ra ngoài, mua đến mức chán tay mới thôi. Có thể nói sau hôm nay tủ đồ của cả hai người đều được thay áo mới!

Công cuộc mua sắm điên cuồng qua đi, thời gian cũng đã quá trưa từ lâu. Hôm nay chẳng có ai ở nhà, thôi thì xõa đi xuyên trưa luôn, chơi chán mới về!

Hai người cùng nhau dùng đồ ăn trưa, tiện thể gửi đồ đi dạo trong khu trò chơi một lượt, lại cùng nhau đi xem một bộ phim nhẹ nhàng tình cảm hợp với tâm hồn mỏng manh của nam chính.. thoáng cái đã tới buổi chiều.

Trước đến nay Hạ Lam đi chơi đều là cùng với anh chị em trong nhà hoặc bạn thân Tịnh Nhi. Trải nghiệm cùng một người con trai mang chức danh "chồng" này vẫn là lần đầu tiên. Thì ra nam chính Văn Minh cũng không khó gần như cô vẫn nghĩ. Một tồn tại trên giấy lại có thể chân thật đến vậy, tới mức cô có thể vươn tay nắm lấy, cảm nhận được hơi ấm thanh thoát từ bàn tay thon gọn đẹp đẽ kia của cậu ta.

Lần đầu tiên Hạ Lam cảm thấy.. ừ, cái thế giới này thật ra cũng không tệ!

*

Hai người trở về nhà đã gần tối, căn phòng rộng lớn trống trải vẫn không có lấy một người. Có lẽ ông nội đi chơi xong sẽ đi ăn uống luôn, bố Trịnh cùng Đào Nương tới khu nghỉ dưỡng cũng chưa về. Trịnh Dung Dung.. Há há, con nhóc này đã từ bệnh viện về nhà chưa nhỉ? Không biết nó có gọi điện mách lẻo cho ai chuyện cô bẻ nó gãy tay không ta?

"Văn Minh, Hạ Lam!" Vừa ôm đống đồ leo lên đến hành lang lầu ba, nữ chính Hồng Ngọc đã vui vẻ chạy tới đón đầu hai người "Đi cả một ngày, có biết mình chờ lâu lắm không?"

"Cậu đến rồi à Hồng Ngọc?" Hạ Lam híp mắt cười, rõ ràng hảo cảm với nam chính tăng, hảo cảm với vợthậtsựcủa nam chính cũng tăng theo. Cô học theo xưng hô của Hồng Ngọc, ngọt xớt nói "Mình với Văn Minh ra ngoài mua một chút đồ! Văn Minh, lại chào Hồng Ngọc đi, từ nay cô ấy sẽ là gia sư kiêm bảo mẫu của anh đó!"

"..." Văn Minh đứng ở đầu cầu thang, đôi mắt đen sâu thẳm không nhìn thẳng. Cậu cúi mặt, dĩ nhiên là lại giả ngốc rồi!

"Cậu đừng để ý.." Hạ Lam xấu hổ thay cho nam chính, ra mặt giải thích giùm. Hừ, cứ bơ đi, đến lúc yêu nữ chính rồi lại điên cuồng theo đuổi người ta cho xem! Khi ấy á, nhất định chị đây sẽ trêu chết chú! "Văn Minh không quen nói chuyện với người lạ, một vài ngày sẽ ổn thôi!"

"Vậy.." Hồng Ngọc nhìn qua cô, vẻ thất vọng trên khuôn mặt xinh đẹp làm ai nấy trông thấy cũng phải đau lòng "Vậy à? Không sao hết! Mình thấy bình thường!"

"Có chuyện gì vậy Ngọc?" Văn Hóa vừa lau mồ hôi lấm tấm trên trán vừa đi ra khỏi căn phòng đã-từng-là-của-nam-chính. Vừa thoáng nhìn thấy hai người, sự mất hứng cứ phải gọi là lên max! "Ồ, anh Minh, chị dâu, hai người về rồi?"

"Ừ!" Hạ Lam đơn giản gật đầu, cũng không ngại ngần chia nửa đồ cho Hồng Ngọc xách giùm "Lại xem đi, hôm nay sửa phòng thế nào? Được chưa?"

"Tốt lắm!" Hồng Ngọc theo chân cô đi tới, bốn người cùng nhau ngược trở về căn phòng cuối lầu ba.

Vừa đi tới cửa Hạ Lam đã có cảm giác muốn chửi thề!

Tốt?

Thế này là tốt bình thường à?

Nếu so với cái phòng rách nát trước đây của Văn Minh thì chỗ này phải gọi là thiên đường mới đúng!

Nhìn coi, giấy dán tường mới tinh, mấy thứ đồ trang trí tinh xảo, giường công chúa, ga gối chăn màn, rèm cửa xinh đẹp.. Có cái nào không phải đồ đắt tiền nhất, hàng xịn nhất? Hừ, không khéo đãi ngộ của "con dâu" là cô đây còn chẳng bằng được một nửa thế này ấy chứ!

Hạ Lam không đầu không cuối đưa mắt sắc bén liếc qua Văn Hóa một cái. Hắn ta dĩ nhiên bị cái nhìn của cô làm cho chột dạ, nhưng sau đó rất nhanh trấn định. Hạ Lam này ngu ngốc như vậy, bị hắn lừa xoay bao lâu nhất định không phát hiện ra cái gì khác lạ đâu!

Chắc chắn cô nàng mấy hôm nay giận dỗi bị mình bỏ rơi nên mới giả bộ thân cận Văn Minh hòng khiến mình ghen! Đành vậy, tối nay nhắn tin hẹn hò cho cô nàng ra ngoài chơi, tiện thể dỗ dành một tí. Nếu như thế còn không xoa dịu được con nhím này thì đợi mấy ngày nữa coi, khi đến công ti và nhìn thấy công việc ngập đầu, nhất định cô ta sẽ sợ hãi rút lui!

Haha, khi đó tập đoàn nhà họ Trịnh dù muốn hay không cũng buộc phải để cho Trịnh Văn Hóa này thừa kế. Ông nội già, có một số chuyện không phải ông muốn là được đâu nha!

Ngắm nghía xung quanh một chút, Hồng Ngọc và Văn Hóa đi xuống dưới nhà. Nói là làm việc nhưng thực chất chuyện chăm sóc Văn Minh hiện tại vẫn chưa đến tay nữ chính. Hoặc nếu cô có làm cũng chỉ làm vào ngoài buổi học mà thôi. Đợi tới khi chính thức nghỉ hè, Hồng Ngọc sẽ bao thầu lo cho Văn Minh 24/7!

Hẳn là tình cảm bốc lửa sẽ nảy sinh trong thời gian này?

Hạ Lam cười thầm, đúng là lửa gần rơm chỉ có trong tiểu thuyết! Trước đây cô ở thế giới cũ, biết bao lần tìm cách gần gũi làm việc chung với Đăng Khoa mà có chiếm được tâm của anh ấy đâu. Đã vậy anh ấy còn quay lưng mơ tưởng yêu đương với Tịnh Nhi, người chẳng ở chung với anh ấy mấy lúc..

"Này, còn không về phòng?" Văn Minh thấy người đã đi hết, mới từ chỗ của Hạ Lam đi ra kêu người về "Thích kiểu kiến trúc này lắm à?"

"Không thích!" Hạ Lam bĩu môi, cô từ nhỏ chỉ ưa trung tính, nếu điệu đà quá sẽ chịu không nổi "Chỉ thấy bực bội thay cho cậu thôi!"

"Tôi còn không bực cô bực cái gì?" Văn Minh nhàn nhã ngồi trên ghế dài trong phòng Hạ Lam, tích cực nghịch điện thoại của cô "Chị vợ à, chị đã già hơn em ba tuổi, đừng cau mày nữa đi!"

"Hơn ba tuổi thì sao?" Cô đóng sầm cửa lại, phòng cách âm nên đóng kín cũng không cần lo. Dù sao chuyện Văn Minh giả ngốc, tạm thời không nói ra vẫn hơn "Mà này, cậu làm thế nào mở cửa phòng tôi? Còn mật khẩu điện thoại của tôi nữa.. Cậu.. Cậu.."

"Trước nhà có trộm, xem qua mở khóa một lần!" Văn Minh bình tĩnh giải đáp "Mà cái mật khẩu này của cô hình như năm sinh hơi lớn, lẽ nào trước khi xuyên qua Hạ Lam đã ba chục rồi?"

"Vớ vẩn! Chị đây cũng chỉ hai mươi mốt.." Ngày sinh đó là của Đăng Khoa có được hay không?

Cơ mà.. nhìn người ta mở khóa một lần đã có thể học theo? Rốt cuộc hào quang nam chính của người này sáng đến bao nhiêu?

"Thế chắc phòng sách bên kia cậu đi mòn rồi nhỉ? Phí công tôi trộm chìa khóa, còn định cho cậu định cư bên đó."

"Mơ hão!" Văn Minh cười lạnh, đứng dậy mở cửa sổ. Đứng từ nơi này có thể nhìn thẳng ra sân giặt, vừa thấy khoảng không trống trải không bị cây lá che khuất đó, khóe môi cậu câu lên nụ cười.

"Nơi toàn mùi sách đó ai muốn ở? Tôi sẽ ở đây!"

"Cậu điên à?" Hạ Lam trợn mắt, vừa liếc ghế dài không êm lắm vừa hỏi lại "Chuyện trên bàn ăn đó đừng có xem là thật!"

"Không được đâu chị Lam!" Văn Minh chậm rãi quay mặt qua, biểu tình ngốc ngốc đáng yêu lập tức xuất hiện dọa Hạ Lam chạy xa mấy mét "Người ta chỉ có trí lực 5 tuổi, chị nỡ nói dối một đứa trẻ con hay sao?"

"Cút!"

*Có ai nỡ hông nè 😂😂😂

Thắp nến cho Lam 🕯🕯🕯