Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 15

Nghe giọng cũng biết là bạn Hóa!

Nửa đêm nửa hôm không ngủ mò đến phòng chị dâu làm gì không biết? Hạ Lam hừ mũi, miễn cưỡng bỏ khăn tắm đang quấn ngang người ra mà mặc vào bộ váy ngủ có-vẻ-đơn-giản của nguyên chủ. Đồ chíp cô không thèm mặc đấy, có sao không nào? Dù gì em trai Văn Hóa này cũng sẽ bị cô đuổi khỏi đây trong vòng một nốt nhạc!

"Em mệt mỏi, muốn đi ngủ!" Hạ Lam vừa tròng đồ vào người vừa nhỏ giọng "Mai nói không được sao?"

"Em vừa update một loạt stt có thấy mệt đâu?" Văn Hóa bất mãn vặn lại "Vừa nghe thấy anh đã kêu mệt là thế nào? Mau mở cửa đi mèo con!"

"Vì chụp nhiều ảnh nên mới mệt đó!" Hạ Lam ừ hừ, cuối cùng cũng vẫn ra hé cửa, dĩ nhiên không mời người vào rồi! "Anh tìm em có chuyện gì? Mau nói đi! Em muốn ngủ!"

"Hạ Lam vẫn giận anh?" Văn Hóa nhíu mày nhìn khe ngực đầy đặn của cô, không nhịn được nuốt nước bọt một cái "Mà này, sao hôm nay em lạ vậy, còn không thèm trang điểm luôn!"

"Không có thời gian!" Hai người này đúng là giống nhau ghê, thắc mắc cũng cùng một câu luôn!

Mà má Hóa, má lên đây không phải chỉ để hỏi xem tôi vì sao không trang điểm đấy chứ? Nếu vậy thì phén đi, không tiếp!

"Với lại anh không thấy kiểu đó rất xấu xí sao?"

"Xấu xí càng tốt!" Văn Hóa đưa tay lên vai trần mỏng manh của cô, nhẹ nhàng mơn trớn đầy ám chỉ "Vẻ đẹp của em chỉ để anh nhìn, nhưng kẻ khác không có quyền xem!"

"Ahahaha.." Ra là Văn Hóa dùng câu này để dụ dỗ nguyên chủ vẽ mặt xấu như ma! Ngọt ghê ha, độc chiếm ghê ha, bá đạo ghê ha.. Trẻ trâu!

"Cho anh vào phòng!" Văn Hóa thấy cô vẫn luôn án ngữ liền nói thẳng "Sao em đăng tin bán đồ, em thiếu tiền sao?"

"Thiếu tiền.." Thiếu nhiều nữa là đằng khác! Hạ Lam cúi mặt suy nghĩ, sau đó như có như không run rẩy vai, giọng nói cũng nghẹn đi mấy phần.

Haha, sao cô tự dưng kém thông minh thế nhỉ?

Nhà đầu tư chẳng phải ở ngay trước mặt đây sao?

Hơn nữa cái thằng nhóc trời đánh này còn cho nguyên chủ ăn không ít khổ đâu nhé! Chú lừa chịnhiều, hôm nay chị sẽ lừa lại chú, nếu có vướng bẫy thì do chú ngu, tuyệt đối không phải do chị ác! "Hồng Ngọc... Dạo này cô ấy đang gặp khó khăn.. "

"Khó khăn?" Văn Hóa liếc qua cô, đôi mắt tràn ngập nghi hoặc "Thế thì liên quan gì đến em? Chuyện của cô ấy, tự cô ấy đi mà lo chứ!"

"Thật ra cô ấy cũng không tính cho em biết.." Hạ Lam âm thầm cười khẩy, tính giả bộ chứ gì? Đã thế chúng ta cùng so xem ai diễn trò tốt hơn ai! "Nhưng đám xã hội đen đó vào tận nhà dọa dẫm cô ấy, nếu vài ngày sau không đưa trả hết tiền, chỉ sợ.. "

"Cái gì?" Văn Hóa giật mình hỏi lại "Sao lại dính đến xã hội đen?"

"Anh biết đấy, Hồng Ngọc lương thiện như vậy.." Hạ Lam nhỏ giọng, nói đến đây Văn Hóa lập tức gật đầu tán thành "..Ai ngờ hôm đó giúp người lại bị người hại. Cô ấy bị lừa kí giấy vay nợ lên đến N tiền!"

"Thật?" Nam phụ phản diện không vui, đôi mày nhíu chặt lầm bầm "Sao Ngọc không nói với anh câu nào chứ? Chỉ cần cô ấy nói ra.."

"Anh nghĩ gì mà nói?" Hạ Lam khinh thường vặn lại "Hồng Ngọc tự trọng cao như vậy, cô ấy thà tự mình chịu cũng không thèm cầu xin người khác giúp! Xem đi, chính em là bạn thân bao năm mà cô ấy còn không muốn hé răng.."

"..."

"Là em lo cho cô ấy nên mới bao đồng.." Hạ Lam tỏ ra bất đắc dĩ cúi mặt "Anh đừng nói với Hồng Ngọc em bán đồ để trả tiền giúp cô ấy, đừng hủy đi tự tôn của cô ấy!"

"Em bán đồ như vậy làm sao đủ trả nợ cho cô ấy chứ?" Văn Hóa thấy cô nhỏ giọng quay người liền gấp gáp hỏi "Rốt cuộc còn thiếu bao nhiêu?"

"Anh nói cái gì?" Hạ Lam lau khóe mắt hơi ướt lệ, có chút khó tin quay người lại. Cá cắn câu! Cắn đi cưng! Cắn mạnh vô!

"Cô ấy nợ người ta bao nhiêu? Anh đưa cho em đi trả!"

*

Đắc ý cầm thẻ bạch kim mang tên Trịnh Văn Hóa trong tay, Hạ Lam vui vẻ hết sức. Đuổi người đang say mê nghĩ đến nữ chính xuống nhà, Hạ Lam đóng toàn bộ cửa sổ, kéo chặt rèm sau đó tiện tay mở điều hòa thoáng khí. Thời tiết đầu tháng sáu còn chưa đến mức nóng không chịu nổi, chẳng qua hưng phấn quá khiến thân nhiệt Hạ Lam tăng cao thôi!

Trịnh Văn Hóa, ai da, coi như giải tỏa bớt tức giận giùm cô rồi đó Nguyễn Hạ Lam! Lần sau sống nếu vẫn làm nữ phụ cũng đừng đem lòng yêu cái thứ cặn bã như vậy nữa biết chưa?

Lột váy ngủ diêm dúa trên người xuống, cô giải quyết nốt mấy đơn hàng rồi lên giường đi ngủ. Cảm thấy thực ra mùi nước hoa trên ga giường cũng không quá khó ngửi giống như sáng nay. Cuộn thân thể trần như nhộng trong chăn, Hạ Lam không nhịn được đưa tay xoa xoa hai bên thịt trên ngực. Éc, mềm mại cao ngất, bảo sao khi nãy bạn Hóa nhìn đến mức muốn phun máu mũi, còn phân tâm đưa luôn thẻ cho cô chẳng nghi ngờ gì!

Chuyện đầy lỗ hổng như vậy cũng không nhìn ra, hơn nữa dù có nghi cũng đã muộn, với kẻ sĩ diện như hắn ta thì có cho thêm tiền cũng không dám chạy đi hỏi Hồng Ngọc vấn đề này.

Có tiền rồi!

Vấn đề lớn nhất được giải quyết, có thể thoải mái kê cao gối mà ngủ!

Hạ Lam tự lập tự cường ngày thứ hai đến thế giới mới tỏ ra bản thân đã hoàn toàn thích ứng. Chuyện có thể trở về nhà hay không.. để sau hãy nói đi!

*

Không hiểu do đêm nhiệt độ xuống thấp hay do điều hòa mở nhỏ khiến Hạ Lam lạnh run. Cô quơ tay, cố gắng tìm kiếm chăn bị mình đá đi tận đâu, ai ngờ vừa lơ mơ tỉnh, lập tức nghe thấy bên cửa có tiếng động!

Chưa kịp định thần, tiếng bước chân nhỏ nhẹ nhịp nhàng đã tiến đến ngay sát giường cô nằm. Hạ Lam rùng mình kéo chăn ngang ngực, trong lòng hốt hoảng không thôi. Trước khi ngủ cô đã khóa cửa đầy đủ rồi mà, ai có thể có chìa khóa vào phòng cô như vậy?

Chỗ này chẳng an toàn tí nào, mai nhất định phải thay toàn bộ khóa cửa!

"Ngủ?" Giọng nói thanh thoát lạnh lẽo vang lên bên tai Hạ Lam, da gà trên tay cô lập tức nổi lên một tầng thật dày. Văn Minh! Đây đích thị là Văn Minh!

Cậu ta làm cách nào vào phòng cô được?

Không đợi Hạ Lam thắc mắc xong, Văn Minh đã dùng sức tóm góc chăn của cô, lôi mạnh! Lập tức thân thể trần như nhộng của cô hiển lộ trong không khí, làn da trắng nõn bị ánh đèn ngủ vàng vọt chiếu qua làm người ta có cảm giác mịn màng khó tả.

"Đừng giả bộ nữa!"

"Cậu.." Hạ Lam hốt hoảng dùng gối che đi cơ thể yêu kiều của thiếu nữ. Mái tóc vàng rối bung buông trên bờ vai trần khiến cô có cảm giác nham nhám khó chịu "Vì sao cậu vào được đây?"

"Tôi phải hỏi cô mới đúng!" Văn Minh từ trên cao ngạo ngược nhìn xuống, đôi mắt sâu thẳm khinh thị vô cùng "Vì sao cô lại hành động như vậy?"

"Như vậy là thế nào?" Giây phút kinh hoàng qua đi, Hạ Lam nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô quấn chăn qua người, kheo léo che đi những chỗ nhạy cảm trên cơ thể.

Đôi khi hở hết không quyến rũ, nửa kín nửa hở mới có lực sát thương! Nhếch môi nhìn Văn Minh không kiên nhẫn quay mặt đi nơi khác. Không ngờ đến vào phòng lại gặp người thoát y đi ngủ chớ gì? Hừ, chị đây cũng không ngờ được nam chính nhà cậu lại nửa đêm đột nhập phòng người khác như thế đấy!

Hơn nữa xem cung cách nói chuyện này, có vẻ Văn Minh muốn cùng cô hạ màn rồi đây!

"Cậu là chồngcủa tôi, tôi đối tốt với cậu cũng không có gì lạ!"

"Cô đã biết?" Văn Minh kéo tay Hạ Lam lại, nghiền ngẫm xiết chặt "Từ khi nào?"

"Tôi thích cậu gọi tôi là chị sau đó ngoan ngoãn xưng Minh hơn đó!" Hạ Lam nén đau, dùng bàn tay còn tự do của mình khe khẽ đưa lên vuốt nhẹ vào má nam chính "Cảm giác ngây thơ hơn nhiều!"

Hiển nhiên hành động này khiến Văn Minh không vui, cậu ta đưa tay tóm lấy nốt bàn tay còn lại của cô. Lực phát ra quá mạnh làm Hạ Lam mất thăng bằng loạng choạng ngã xuống, kéo theo cô dĩ nhiên là Văn Minh cũng rơi theo!

Hai người trong khoảnh khắc sa cơ lỡ bước vô ý tạo thành dáng ngã kinh điển trong các bộ phim truyền hình Hường quốc! Nữ nằm phía dưới, nam ở bên trên, hơn nữa nam còn tỏ ra bức ép bá đạo bằng cách tóm chặt hai tay nữ, kéo lên qua đầu!

Khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc làm Hạ Lam phản ứng không kịp, tim nhỏ trong l*иg ngực đập bình bịch như muốn thoát ra ngoài. Khốn thật, thế này là thế nào? Chẳng phải nói người có bệnh tim hay sao? Tự dưng khỏe đến nỗi vật ngã được cô là thế nào?

Hư cấu!

Quá mức hư cấu!

Phản đối hư cấu có được hay không?

"Nguyễn Hạ Lam, không cần biết mục đích của cô là gì.." Văn Minh vẫn đang đè lên người cô, cậu ta đưa hai tay cô về một mối, dùng bàn tay còn lại chống lên kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Đúng lúc nước sôi lửa bỏng, tình cảnh ngặt nghèo, chăn cuốn vội trên người Hạ Lam rớt ra!

Ớ ớ.. mặc dù thân thể này không phải của tôi, nhưng tôi đang là chủ sở hữu tạm thời đó! Các người cứ nhìn như vậy có tin.. bà đây móc mắt ra hay không?

"Chỉ cần cô dám động chạm tới tôi, tất cả bằng chứng cô dan díu với Văn Hóa sẽ được trình lên trước mặt ông nội!"

"Ồ?" Vẻ mặt quyết tuyệt này của Văn Minh cũng không tệ như Hạ Lam nghĩ. Cô bỗng dưng muốn đùa dai, nhếch khóe môi cười vui vẻ "Minh thiếu gia, cậu nắm bí mật của tôi, chẳng lẽ tôi lại không biết gì về cậu? Chỉ cần Hạ Lam tôi bị đá khỏi đây tay trắng, kẻ bị bệnh tim lại KHÔNG hề ngu ngốc như cậu làm thế nào sống nổi?"

"Nói đi, giờ cô muốn gì?" Văn Minh nheo mắt coi như thưởng thức "Không ngờ cô cũng có lúc khôn ra như vậy, lẽ nào đã nhìn thấu nhân tâm rồi?"

"Chuyện đó chẳng quan trọng!" Hạ Lam bĩu môi, người trong cuộc mới mù quáng, tôi đây còn chả phải Nguyễn Hạ Lam đó, nhìn thấu toàn bộ là lẽ hiển nhiên! "Dù sao một vài ngày nữa tôi cũng sẽ trả tự do cho cậu! Thứ tôi cần chỉ là chút tài sản nho nhỏ thôi.."

"Ồ, trực tiếp ghê!" Nam chính ha ha cười lên, giọng cười thanh thúy dễ nghe vô cùng "Nhưng tiếc thay, ước nguyện của cô còn lâu mới thành sự thật được!"

"Hừ, không chia tài sản?" Nhỏ nhen như vậy? Khốn khϊếp! Cậu đúng là không đáng mặt nam chính "Tôi sẽ mời luật sư! Mà dù có không chia cũng có sao, kiểu gì tôi cũng rời khỏi cái lò bát quái này!"

"Ly hôn không được!" Văn Minh nhếch môi coi thường, như thể không để lời de dọa của cô vào mắt "Cô đã kí cam kết với ông nội, kết hôn với tôi thời gian ít nhất mười năm! Nếu sai lời, sẽ bị nhà họ Trịnh truy sát đến chết!"

"Cái gì?" Hạ Lam gào thét trong vô vọng. Mười năm! Mười năm có bao nhiêu dài cơ chứ? Trời ơi, trốn đi cũng không được, tiềm lực của một gia đình kinh tế xếp top ba trong nước, hẳn nhiên chi tiền tìm một đứa con gái như cô là quá đơn giản! Hạ Lam lúc này đủ sức chạy trốn sao hả? Mơ hão! "Ngu như vậy cũng kí?"

"Tôi tốt bụng nhắc nhở cô vậy thôi, nếu cô không tin mai cứ thử hỏi ông nội mà xem." Văn Minh gật đầu đồng tình. Thật ra trong hợp đồng còn một khoản cậu chưa nhắc đến, đó là nếu mười năm ấy cậu chán thì việc li dị hoàn toàn có thể xảy ra. "Thế bây giờ cô tính thế nào?"

"Chúng ta hợp tác.." Hạ Lam hạ giọng, tính sang kế hoạch B "Cậu muốn không?"

"Thử nói kế hoạch của cô xem.."

"Tôi bảo kê cho cậu lên làm chủ tịch Trịnh gia, cậu chỉ cần bảo đảm cho tôi an toàn, sau đó mười năm chúng ta li dị.."

Văn Minh không nói có đồng ý với thỏa thuận của cô hay không, ngay sau khi nghe xong câu nói đó, cậu ta đã nhếch môi đứng dậy. Khuôn miệng tinh anh khe khẽ hình thành một vòng cung bán nguyệt tuyệt mỹ, nam chính lãnh đạm xoay lưng, tựa như nói với chính mình: "Giống hệt như một người khác, lẽ nào đúng là xuyên qua?"

* Sorry các tình yêu, hn ta lên muộn 15p. Hức, máy ta vẫn hỏng, phải canh me mãi mới giành được máy của ck nên vậy 😑😑😑

Các tình yêu thông cảm cho ta nhaaaa 💕💕💕