Chờ Ngày Mưa Rơi

Chương 50: Bắt đầu từ những nỗi đau

Một tháng sau.

“Cọt!!! Kẹt!!!”

Cánh cửa lâu ngày không được chêm dầu nhớt bị đẩy ra bởi một lực nhẹ. Nhưng cũng đủ khiến âm thanh chói tai vang lên trong không gian vì dầu nhớt đã khô cạn. Rồi rất nhanh sau đó đã biến mất để chỉ còn lại những tiếng sóng xô rì rào ngoài biển vắng. Từng tia nắng hoàng hôn cũng vì thế mà len lỏi qua khe cửa, vào ngôi nhà quạnh quẽ bởi đã lâu thiếu vắng hơi người.

Đôi mắt buồn nhìn ráo hoảnh khắp mọi ngõ ngách trong căn nhà, Thiên Thy chậm rãi đặt bước chân đầu tiên qua ngưỡng cửa. Mọi thứ trong đây vẫn còn nguyên vẹn như lúc trước, chỉ có điều tất cả đã được phủ mờ bởi lớp bụi thời gian. Những lớp bụi dày đặc.

Vậy mà đôi bàn tay nhỏ bé chẳng ngại ngần gì với hàng trăm nghìn hạt dơ bẩn li ti. Bởi đi đến đâu Thy cũng đưa tay chạm hết đồ vật này đến đồ vật khác. Từ bộ salon thân thuộc, đến chiếc đàn trắng tinh được đặt giữa phòng khách, và bức tranh vẽ cảnh một cô gái bước đi cô độc trong cơn mưa. Cuối cùng, đôi bàn tay gầy hao cũng chịu dừng lại nơi cánh cửa phòng ngủ ở cuối dãy nhà. Là căn phòng đầy “sao” mà lúc trước Thiên Thy đã từng trầm trồ trước vẻ lung linh của nó…

Căn phòng thân quen ấy tựa như một chiếc hộp xinh đẹp lung linh, chất chứa bao kỉ niệm tình yêu đẹp đẽ mà suốt đời chẳng thể nào quên của đôi tình nhân gặp nhiều trắc trở. Từ những hành động bạo lực nông nổi, cho đến từng cử chỉ yêu thương của Thiên Thy và Minh Đăng. Vậy mà giờ đây chẳng còn gì ngoài sự bụi bặm quạnh vắng. Nhất là tấm hình to lớn được treo trên bức tường có ba ánh đèn vàng chiếu rọi. Khuôn mặt thanh tú điển trai ấy cũng bị lớp bụi chiếm choáng, làm mờ đi những đường nét sắc cạnh của chàng nghệ sĩ tài hoa. Tất cả, đều bị lãng quên để mặc cho lớp bụi ăn mòn! Những kỉ niệm đẹp đẽ cũng vì thế mà nhạt nhòa theo lớp bụi thời gian.

Từ giờ trở đi, Thy có nên đến đây lau dọn hằng ngày? Liệu cô có đủ dũng cảm làm chuyện ấy? Khi mà nơi cất giấu bao kỉ niệm yêu đương của đôi tình nhân sẽ trở thành một nơi đầy ám ảnh đối với người ở lại, và là nỗi khắc khoải của người ra đi? Nếu lúc trước, đây là nơi bình yên nhất để cô tìm về thì bây giờ nó là một nơi đầy ám ảnh. Vì Minh Đăng đã bỏ lại tất cả những thứ thuộc về mình, trong đó có Thy để đi đến một nơi tăm tối thê lương chẳng thuộc về cô.

Đóng cánh cửa phòng lại trong tâm trạng vừa muốn buông bỏ vừa lưu luyến, Thy khẽ thở dài đến bên chiếc đàn piano nằm ngoan ngoãn ở trung tâm phòng khách. Từng phím đàn trắng vẫn nằm an yên trong sự che chở của chiếc nắp đậy. Có lẽ đây là thứ duy nhất trong căn nhà này không vướng những hạt bụi nhỏ li ti. Hay nói cách khác, nó là thứ duy nhất mà không bất cứ điều gì có thể làm vấy bẩn.

Khẽ đặt những ngón tay lên từng phím trắng, Thiên Thy bây giờ đã biết đánh nhiều hơn những âm điệu ngô nghê của ngày trước. Hồi xưa, khi đặt tay vào chiếc đàn, Thy chỉ biết “ấn ấn” thuộc lòng duy nhất những nốt nhạc quen thuộc của bài “Kìa Con Bướm Vàng” Nhưng giờ đây, cô đã biết đánh bài “Happy birthday” và một bản nhạc dài ngoằng “Kiss The Rain” da diết nhưng vẫn còn vấp váp.

Tất cả là nhờ vào một quyết định ngồng cuồng từ nửa tháng trước, sau khi thi đỗ tốt nghiệp, Thy đã chọn trường Học Viện Âm Nhạc là mục tiêu để thi đại học.

Chẳng ai ngờ một con người khô khan nguội lạnh không hề có chút lãng mạn như Thiên Thy lại mang trong mình dự định điên rồ ấy. Khỏi phải nói những người trong nhà bất ngờ và ngạc nhiên thế nào khi nhìn thấy phiếu đăng kí thi đại học và chọn nguyện vọng của Thy. Tất cả đều rất ngạc nhiên và xem đó là quyết định sốc nổi, đua đòi. Chỉ trừ Tiến Hào và Bảo Duy mới biết nguyên do vì sao lại có một quyết định ngoạn mục đó, để rồi phải chùng lòng xuống vì sự hi sinh quá cao cả của cô gái mang vẻ ngoài hờ hững lạnh nhạt.

Ngạc nhiên hơn tất cả chính là ông Cường. Ông còn bàng hoàng đến mức hỏi đi hỏi lại đứa con gái bé bỏng rằng đã xác định kĩ càng chưa? Tương lai không phải trò đùa để cô bỡn cợt chọn một ngành không hề liên quan gì đến sở thích, ước mơ và cả năng khiếu. Để rồi chính ông đã phải ngạc nhiên trước sự nghiêm túc thái quá của Thy, khi cô cắp sách đi học ngày học đêm về loại nhạc cụ mang giai điệu lãng mạn nhẹ nhàng. Vì thời gian thi cử quá gấp rút vội vàng, mà Thiên Thy đến cả những nốt nhạc còn chưa biết rõ.

Ngày trôi qua nhanh bao nhiêu, Thiên Thy càng oằn mình trong cố gắng bấy nhiêu. Có những đêm về trễ mệt lả, mà những người trong nhà khi đi qua phòng cô vẫn còn nghe thấy những điệu nhạc ngô nghê phát ra từ chiếc ipad. Để rồi một ngày gần đó, mọi người lại càng ngạc nhiên hơn khi Thy vác về một chiếc Organ nhỏ để luyện tập thực hành những bài nhạc ở lớp học thêm. Lúc đó, tất cả đều biết. Đó. Không phải là một quyết định sốc nổi.

- Minh Đăng! Anh có thấy em kiêu không? Lúc trước có hẳn một nghệ sĩ xịn ở ngay cạnh bên mà không thèm học. Còn bây giờ vắt chân lên cổ đi khắp nơi để xin học ngày học đêm đấy.

Bất giác Thy khẽ mỉm cười và độc thoại một mình, vuốt ve những phím đàn trắng rồi trông ra mặt biển với ánh nhìn xa xăm. Cô. Đang tập sống với những nỗi đau của chính mình.

- Em đã quyết rồi! Nếu anh phải chịu cảnh tù túng ở trong đó, em ở ngoài này sẽ thay anh làm tất cả. Sẽ biến ước mơ dang dở của anh thành mục tiêu của mình. Chỉ cần lúc trở về anh sẽ tìm em như đã hứa thôi… Anh có biết là em đang rất cố gắng làm tất cả… để bù đắp cho anh không?... Rốt cục… anh ở trong đó làm cái gì mà không cho em đến thăm chứ? … Đồ Đăng đểu!

Nhìn những con sóng bạc đầu cứ xô nhau vào bờ cát trắng, đôi mắt Thy lại thấy cay cay vì vị mặn của gió biển. Không biết… Minh Đăng ở trong đấy có phải chịu khổ nhục quá không? Có được ăn no và yên giấc ngủ không? Liệu đôi chân phong trần đã quen với sự vẫy vùng tự do có chịu đựng được sự tù túng chốn ngục tù không?

Những câu hỏi ấy cứ như một cơn gió, lúc nào cũng quẩn quanh ám ảnh trong tâm trí Thy, rồi mặc sức dày vò, vắt kiệt sức lực của cả tinh thần và thể xác. Khiến cho tâm thân cô tiều tụy hẳn đi. Nhưng tất cả những điều khủng khϊếp đó chỉ diễn ra trong âm thầm và chịu đựng. Bởi Thiên Thy dù đã thay đổi nhiều bao nhiêu thì cái tính ngang ngược, thích ngẩng cao đầu trong mọi hoàn cảnh và luôn mạnh mẽ trước mặt người khác vẫn không hề đổi thay. Dù bản thân có đau đớn thế nào thì người đời vẫn thấy cô an yên, trầm mặc như thế.

Những cơn gió mang vị mặn của biển vẫn cứ thổi phốc tất cả mọi thứ trong bạo lực. Khiến rặng dừa chao nghiêng vấp quật vào nhau như bao lần. Luồn qua mái tóc nâu vồn vã khiến nó rối mù tung bay. Khung cảnh vẫn nguyên vẹn như thế. Đồ vật vẫn còn ngay đây. Nhưng người nay đã biệt tăm nơi đâu rồi?

“Tít… tít…tít”

Bỗng, điện thoại trong túi quần vang lên âm báo tin nhắn quen thuộc. Đánh thức Thy thoát khỏi những hoang hoải đang dày xéo tâm can. Cô lười biếng rút chiếc điện thoại ra, và đôi mắt đen buồn khẽ có những tia nhìn suy tư khi đọc được dòng tin nhắn.

“Thiên Thy! Cậu có thể đến đây ngay được không? Bảo Duy… lại như thế nữa rồi!”

Khẽ thở hắt ra trong làn gió l*иg lộng, Thiên Thy vuốt nhẹ những phím trắng lần cuối để chúng tạo ra những thứ âm thanh trong trẻo hoà cùng tiếng sóng biển khơi.

- Minh Đăng! Còn Bảo Duy nữa. Em biết làm gì với cậu em ấy đây?

o0o

Ánh hoàng hôn buông nhẹ trên từng hàng cây ngọn cỏ, trên lối nhỏ dẫn lên ngọn đồi hoang vu. Ở đây những cơn gió không hoang dại như ở biển nhưng khiến cho lòng người cảm thấy heo hút trong từng bước chân. Và rồi những ngôi mộ tuần tự hiện ra theo từng độ cong của con dốc. Phía xa, là một cô gái đang thất thểu đi xuống dốc, ngược chiều với Thiên Thy.

- Cậu đến rồi hả? – Gương mặt và giọng điệu của Trúc Anh buồn tênh.

- Ừm. Bảo Duy đâu?

- Vẫn cứ ngồi lì trến đó suốt từ sáng đến giờ, uống rượu say mà chẳng ăn uống gì nữa. Tớ không cách nào khuyên về được nên mới gọi cậu đến. Cứ như thế này chắc chết mất thôi.

Đôi lông mày Thy khẽ nhíu lại, vừa khó chịu vì Bảo Duy, vừa thấy thương cho cô bạn thân của mình. Cho dù có bao nhiêu chuyện xảy ra đi nữa, Trúc Anh vẫn luôn là một cô gái tốt. Mặc dù Thiên Thy cũng đã biết rất rõ, cô bạn đã phải kiềm chế rất nhiều khi thấy Bảo Duy luôn dính lấy Thy như hình với bóng trong suốt mấy năm qua.

- Duy không chịu nghe lời tớ, còn xua đuổi tớ về. Tớ chẳng còn cách nào khác ngoài gọi cho cậu. – Trúc Anh vừa nói buồn, vừa cúi mặt.

- Tính nhóc ấy cũng lì lắm, không phải chỉ cãi lời mỗi mình cậu đâu.

Sau khi nghe lời ủi an, Trúc Anh ngẩng lên nhìn Thy với đôi mắt có chút gì đó gọi là niềm tin xen lẫn một chút ghen tị

- Ừm, tớ biết. Nhưng cậu ấy luôn luôn nghe lời Thy.

Thế nhưng, đáp lại sự tin tưởng và một chút ghen tị của Trúc Anh chỉ là một cái lắc đầu nhẹ.

- Duy nghe lời ai, điều đó không quan trọng. Quan trọng ai mới là người ở bên cạnh cậu ấy suốt đời. – Thy khẽ mỉm cười nhìn khuôn mặt buồn bã của cô bạn đáng yêu.- Bây giờ cậu về đi, còn Duy để tớ xử cho. Chắc cậu cũng mệt mỏi với cậu nhóc cả ngày nay rồi.

Vui vẻ vỗ vai cô bạn thân, Thiên Thy lách mình để bước tiếp lên ngọn đồi dốc cao. Nhưng sực nhớ ra điều gì đó rất quan trọng, đôi chân cô độc bất ngờ quay lại.

- Trúc Anh…! Cám ơn cậu đã luôn ở bên cạnh tớ và Duy… Cho nên sau này nếu có làm em dâu tớ, tớ cũng sẽ không làm khó hay hành hạ gì cậu đâu.

Câu nói bất ngờ của Thiên Thy khiến Trúc Anh hết sức ngạc nhiên. Cô vội vàng quay lại thì thấy tấm lưng của Thy đã mờ dần sau khúc quanh của ngọn đồi. Tuy không được nhìn thấy mặt, nhưng Trúc Anh có cảm giác Thiên Thy dường như vừa cười vừa nói với cô câu ấy. Nếu quả thật là như thế, thì Thiên Thy đã thay đổi thật rồi. Lần đầu tiên Trúc Anh được nghe một giọng điệu hóm hỉnh từ cô bạn thân suốt ba năm kia.



Con đường nhỏ hẹp và quanh co cuối cùng cũng dẫn Thy đến nơi có cậu trai trẻ đang ngồi vật vã bên ngôi mộ rợp cỏ xanh. Bên cạnh là chai rượu thuỷ tinh cạn hết tận đáy. Khẽ thở dài nhìn dáng vẻ sầu não của cậu em, Thiên Thy dù không muốn cũng phải đến bên cạnh ngồi. Và việc đầu tiên cô làm khi đặt tay xuống đất đó chính là vứt chai rượu thuỷ tinh kia xuống vực thẳm gần đó.

- Chị rất ghét nhìn thấy em quấn lấy thuốc lá hay rượu bia như thế này.

- Nếu không muốn… thì đừng có quan tâm em.

Bảo Duy nửa ngồi nửa nằm dựa vào ngôi mộ xanh một cách bất cần. Một tháng trước, Duy mong mỏi sự quan tâm của Thiên Thy bao nhiêu thì bây giờ cậu sợ điều đó bấy nhiêu. Bởi lẽ, lúc này Duy cảm thấy bản thân thực sự không đáng với bất kì sự quan tâm nào, không cần biết đó là của ai đi chăng nữa.

- Bảo Duy! Em yếu đuối hơn chị nghĩ.

- VẬY BÂY GIỜ CHI NÓI EM PHẢI LÀM SAO ĐÂY?

Duy bức xúc ngồi dậy, vò đầu bứt tóc một cách mệt mỏi lộ rõ sự dằn vặt và cùng quẫn. Sau khi nghe lời nói xác nhận của bà Huệ thốt ra vào chiều hôm ấy, Bảo Duy đã hoảng loạn bỏ chạy ngay sau đó. Cậu chạy như chưa bao giờ được chạy. Như muốn bỏ lại tất cả sự thật ở phía sau để rồi chạy thoát nó, với tất cả sự hoảng sợ, hoang hoải và hoang mang đến cùng cực. Tất cả những cảm giác đáng sợ đó vẫn còn vẹn nguyên trong cậu cho đến tận bây giờ. Và Duy vẫn không tài nào có thể chấp nhận được sự thật quá kinh khủng ấy.

Làm sao Duy có thể chấp nhận kẻ mà mình đã luôn thù hận suốt mười mấy năm qua là anh trai cho được? Làm sao Duy có thể chấp nhận sự thật rằng ba đã sẵn sàng hi sinh mạng sống, bỏ cậu ở lại một mình chỉ để cứu đứa con trai đầu lòng? Làm sao Duy có thể chấp nhận được sự thật mình đã vô tình hãm hại một kẻ có chung dòng máu? Làm sao có thể?

Giống như con thiêu thân thích lao đầu vào lửa một cách điên dại. Suốt một tháng qua, Bảo Duy cũng lao mình vào men cay để quên đi những sự thật kinh hoàng đó. Nhưng con thiêu thân khi lao vào lửa nó sẽ quên tất cả vì kết thúc sự sống. Còn Bảo Duy chỉ quên được cái sự đời trớ trêu trong một vài phút giây ít ỏi vì cơn say. Sau khi tỉnh dậy, đâu lại vào đấy. Có chăng là chỉ càng dày vò bản thân mình nhiều hơn mà thôi.

- Rốt cục, bây giờ em phải làm sao đây? Em thực sự không biết phải đối mặt với sự thật này như thế nào cả. Em...

Duy mệt mỏi gục đầu xuống gối, tay không ngừng vò những sợi tóc đen. Nói mà như khóc. Khiến Thy tức giận, nhíu mày nhìn cậu em.

- Nhưng ít ra cũng không nên ngồi đây, nhịn ăn nhịn uống như một đứa con nít. Rồi để cho người khác phải lo lắng như thế này. Đừng để nỗi dằn vặt của bản thân ảnh hưởng đến người khác. Em có biết vì em mà Trúc Anh tàn tạ như thế nào không?

Duy vẫn ngồi gục đầu vào gối trước lời nói liến thoắng vì tức giận của Thiên Thy. Bây giờ cậu còn tâm trí nào mà ăn với uống nữa. Còn tâm trí nào mà để ý đến những người xung quanh như lời Thy nói nữa cơ chứ?

- Không phải chỉ có một mình em mới dằn vặt. Cả hai chúng ta… đều có lỗi và mắc nợ Minh Đăng. Đều lấy đi thứ quan trọng và hạnh phúc của anh ấy.

Nói đến đây, giọng Thy bỗng trở nên nhẹ tênh tựa gió thoảng, đôi mắt buồn lại xuất hiện những tia nhìn xa xăm. Những rất nhanh sau đó, đã trở về với sự cứng rắn thường trực.

- Nhưng hãy biến sự dằn vặt ấy thành động lực để chuộc lỗi. Càng dằn vặt bao nhiêu, càng cố gắng chuộc lỗi bấy nhiêu. Chứ đừng yếu đuối ngồi yên một chỗ mặc cho nó ăn mòn thân thể và tâm hồn. Sự thật dù có cay đắng đến đâu vẫn là sự thật. Càng trốn tránh càng khiến cho bản thân thêm hèn hạ. Em lớn rồi. Cũng biết suy nghĩ rồi. Đừng có hành động trẻ con như thế này. Nếu không nghĩ cho bản thân thì cũng nghĩ đến Trúc Anh chứ. Cậu ấy cũng khổ sở vì em không ít đâu.

Bảo Duy vẫn ngồi thinh lặng trước những lời nói cứng cỏi của Thiên Thy. Cho đến tận bây giờ Duy mới thực sự khâm phục cô gái mạnh mẽ này. Một tháng trước, Thy cũng phải đối mặt với những sự thật kinh hoàng. Có thể nó còn kinh hoàng hơn so với Duy lúc này. Vậy mà Thy vẫn gắng gượng, đứng vững trước tất cả. Còn cậu bây giờ thì…

- Bốn năm. Hoặc nhiều hơn thế nữa. Là khoảng thời gian cho em cố gắng làm tất cả để cho sự dằn vặt đó biến mất. Còn bây giờ thì hãy dẹp cái trò tuyệt thực, lấy rượu thay cơm này đi. Và đến với người đang đợi em ở dưới chân đồi. Chị dám chắc cô ấy chưa về đâu…. Cái cảm giác bất lực trước người con trai mình thích và phải nhờ đến cô gái khác… thực sự không thoải mái chút nào. Còn chị đã nói những lời cần nói rồi. Em có làm theo hay không thì tùy. Chị không quan tâm.

Nói rồi Thiên Thy đứng lên, bỏ lại Bảo Duy vẫn còn bận bịu tiếp thu, suy nghĩ về những lời cứng cỏi có chút lạnh lùng của Thy. Duy biết, sẽ chẳng bao giờ Thiên Thy còn cưng chiều và đối xử với cậu vô tư như ngày trước. Tất cả đều do cậu mà ra. Nhưng không bao giờ Thy bỏ mặc cậu. Thế nhưng… còn người yêu của chị ấy? Duy phải đối mặt với người yêu của chị ấy như thế nào đây?

- Em có nên đến thăm người đó…và nói ra tất cả không?

Bỗng, giọng nói nghẹn ngào cất lên. Khiến đôi chân gầy hao dừng lại.

- Cứ đến thăm. Nếu em muốn. Nhưng đừng nói gì cả. Anh ấy đã quá mệt mỏi rồi. Hãy đợi thêm một thời gian nữa.

Bóng dáng nhỏ bé dần khuất sau một khúc quanh, bỏ lại Duy với một nửa mặt trời buồn lẻ và đầu gối ướt đẫm nước mắt. Ngồi một lúc lâu, rồi cậu cũng đứng lên. Men rượu cay khiến đôi chân loạng quạng. Đôi mắt cũng vì thế mà nửa tối nửa mờ. Nhưng Duy vẫn cứ đi. Đi với tứ chi không thể điều khiển được. Để rồi vướng chân vấp ngã vào bàn tay vội đỡ cậu.

Thiên Thy nói đúng. Trúc Anh vẫn đứng ở chân đồi chờ Duy. Nhìn người con gái lo lắng qua đôi mắt mờ ảo, Bảo Duy lại bật khóc đau đớn, rồi vùi đầu vào bờ vai nhỏ bé, ôm chặt người con gái ấy tròng vòng tay. Cuối cùng, cũng chỉ có cô ấy mới là người luôn ở bên cậu thôi. Cuối cùng, cũng chỉ có cô ấy mới có thể rộng lượng dang tay ôm Duy vào lòng, sau bao lỗi lầm cậu gây ra.

Duy gục đầu, úp mặt vào đôi vai nhở bé của Trúc Anh, có lẽ vì đã quá mỏi mệt và không còn khả năng chống đỡ được nữa.

- Tại sao chị lại đi thích một thằng không ra gì như em cơ chứ?

Như hiểu được tất cả những cảm xúc tạp nham hiện tại của Duy, Trúc Anh dịu dàng xoa tấm lưng dài rộng nhưng đôi lúc cô thấy nó thật nhỏ bé, mỏng manh luôn cần được chở che, ôm ấp.

- Đừng hỏi chị câu đó. Vì chị chán lắm rồi. Suốt ba năm qua, ngày nào chị cũng tự hỏi bản thân như thế. Mà có bao giờ trả lời được đâu.

Hai vòng tay như càng siết chặt nhau trong ánh chiều nhạt. Như bao đôi tình nhân khác thích dành cho nhau những vòng ôm nồng ấm sau khi giận dỗi. Chỉ có điều nếu những đôi khác, các chàng trai luôn là người xoa lưng và bờ vai ướt đẫm những giọt nước của cô gái thì Trúc Anh và Bảo Duy làm những điều ngược lại… Khẽ rúc vào bờ vai nhỏ bé của Trúc Anh, Bảo Duy nói giọng ồm ồm vì vẫn chưa dứt được những cơn nấc nghẹn.

- Trúc Anh… lúc trước em nói rằng chị hãy chờ em dọn sạch những thứ ngổn ngang trong tim rồi mới để chị vào. Phải không?

- Ừm.

- Nhưng bây giờ nó nhiều thứ ngổn ngang lắm rồi. Một mình em dọn không được. Chị dọn giúp em đi.

- Biết rồi. Đồ ngốc! Nhưng từ giờ phải nghe lời chị đấy. Không được cãi nữa đâu.

- Dạ!… Anh biết rồi.

Lúc ấy, có một nụ cười tươi được bật ra thật hạnh phúc vì câu nói ngắn gọn, vừa ngoan vừa ngốc vừa nghộ nghĩnh, nửa tỉnh nửa mê của chàng trai kém mình một tuổi. Còn chàng trai thì bỗng thấy một chút an yên trong ngàn nỗi dày vò suốt mấy tháng qua. Hóa ra, bình yên của Duy chính là đôi vai nhỏ bé này, vậy mà cậu cứ mải tìm mãi nơi đâu.

Cuộc đời dù sao vẫn rất công bằng theo cách riêng của nó. Bởi Thượng Đế sẽ chẳng bao giờ gửi những nỗi đau quá sức chịu đựng cho con người. Hơn nữa, có người còn nói rằng, Ngài luôn gửi những nỗi đau đi kèm với một thiên thần để có thể giúp họ vượt qua những thử thách, đi đến đích là sự trưởng thành. Có lẽ, Trúc Anh chính là thiên thần ẩn nắp trong vẻ ngoài giản dị mà Thượng Đế gửi đến cho Duy.



Trong khi đó, trên ngọn đồi vắng vẻ nhưng là ở một nấm mộ khác. Vẫn còn một bóng người cô đơn đang ngồi bệt xuống nền cỏ xanh đang dần bị bóng tối nuốt chửng. Khẽ ngả đầu vào ngôi mộ xanh phủ cỏ, Thiên Thy mệt mỏi nhìn ánh mặt trời khuất dần sau rặng núi cao.

- Mẹ! Con đang làm đúng. Phải không mẹ? Chắc mẹ cũng chẳng ngờ con sẽ đi theo con đường ấy. Nếu con làm đúng. Nếu ủng hộ con. Xin mẹ hãy giúp con vượt qua tất cả. Suốt cuộc đời này, con chỉ muốn trả nợ và bù đắp cho cho anh ấy mà thôi. Mẹ sẽ vui, khi con làm thế. Phải không mẹ?

Đôi mắt mệt mỏi dần dần khép mi, cố vùi chôn tất cả sự lo lắng để nhường chỗ cho sự an yên hiếm hoi. Bề ngoài Thy vẫn luôn điềm tĩnh là thế, nên đâu ai biết được trong lòng cô đang lo lắng đến mức có thể bỏ ăn bỏ ngủ để tập luyện đánh đàn. Vì chỉ chưa đầy một tháng nữa, cô gái lạnh lùng có chút phong bụi này sẽ phải đối mặt với kì thi tuyển sinh đại học gắt gao với ngành nghề chưa bao giờ chạm tay và nghĩ tới.



Sau hôm ấy. Ngày nối ngày qua đi. Mọi người trong nhà lại thấy Thy đi sớm về khuya nhất có thể.

Còn Bảo Duy thì ngược lại, cậu không về trễ và chán chường say khướt như khi trước. Nhưng luôn luôn trầm tư với một bộ dạng khác. Một phong thái khác. Lúc nào cũng làm mọi việc và quan tâm người khác trong âm thầm. Lần đầu tiên, cậu pha cà phê và mời dượng cùng uống. Lần đầu tiên cậu mở lời hỏi thăm mẹ dù chỉ là một câu ngắn gọn. Lần đầu tiên, cậu nắm tay Trúc Anh công khai cho cả trường biết rằng chàng hotboy bóng rổ chính - thức – là - chậu – đã – có - hoa.

Và còn một điều nữa. Đó là buổi chiều nào Duy cũng ghé qua khu nhà trọ tồi tàn kia để thăm người phụ nữ phúc hậu và nghe bà kể về người – bạn – đặc – biệt của bà. Không hiểu sao Duy thấy người phụ nữ này còn dễ gần hơn cả mẹ của cậu. Để rồi sau những buổi trò chuyện vô tư, Duy cũng vô tình biết được mẹ Duy và ba kết hôn chỉ vì ép buộc. Người phụ nữ hiền hậu và lão cáo già kia cũng thế. Vô tình chia cắt đôi tình nhân đã âm thầm có với nhau một mụn con. Ba Duy cũng vì thế mà cho dù đã bị lừa đến tán gia bại sản cũng một lòng ở lại, chỉ để được ở bên cạnh đứa con chẳng bao giờ được được xưng bằng “ba”. Để rồi mỗi lần Duy ở một mình, cậu lại thầm hỏi một câu mà cậu luôn luôn nghĩ đến.

“ Minh Đăng! Nếu biết được sự thật, anh còn ghen tị với tôi vì có một người cha tuyệt vời nữa không?”

Bao Duy! Đang cố gắng sống tốt hơn từng chút, từng chút một để có thể đẩy lùi những cắn rứt lương tâm bởi những điều tốt đẹp mà cậu đã cố gắng hết sức tạo ra. Và không quá khó để những người trong cuộc nhận ra điều đó. Nhất là là Thiên Thy.

Sau bao tháng ngày dằn vặt trong âm thầm và lặng lẽ, Bảo Duy cũng đã cho Tiến Hào biết sự thật động trời. Để rồi một ngày không xa, cả hai đã đến thăm người anh em cùng cha khác mẹ nơi ngục tù nhưng tuyệt nhiên không nhắc gì đến sự thật khó tin và quái nghiệt ấy.

- Trông cậu ấy hao gầy mà thấy xót quá! – Tiến Hào vừa đi vừa nói sau khi cả hai ra khỏi cánh cổng trại giam.

- Hình như anh ta chẳng muốn ai đến thăm mình cả.

Bảo Duy đáp lại bằng giọng điệu trầm ngâm. Hình ảnh chàng trai gầy hao nhưng nhìn cậu với đôi mắt sắc nhọn xen lẫn hời hợt vẫn phảng phất trong tâm trí cậu.

- Cũng dễ hiểu thôi mà. Không ai muốn người khác nhìn thấy mình trong cảnh tượng ấy. Nhưng cuộc đời quả thực là không thể lường trước được điều gì, chúng ta đã cố gắng hết sức để trả thù kẻ gây nên tội lỗi vậy mà cuối cùng lại đi hại chính người thân, còn kẻ thù vẫn cứ sống hây hây ở ngoài kia mà chẳng thể làm được gì.

Những đôi chân nặng trĩu vẫn tiếp tục bước đi, cho đến khi vô tình bắt gặp bóng dáng lẻ loi, nhưng quá đỗi quen thuộc đang từ xa bước đến. Đó là cô gái đặc biệt mà cả ba anh em đã từng có rất nhiều cảm tình. Để rồi cuối cùng nhận ra, người yêu cô ấy đích thực chỉ có một vì những sự hi sinh quá lớn lao. Và những người còn lại chỉ là những thứ cảm xúc đặc biệt được nhân hóa hoặc lầm tưởng đó là tình yêu. Bởi tình yêu chỉ có một nhưng cái gần giống như có thì có rất nhiều.

- Anh ấy vẫn khỏe chứ?

Thiên Thy dừng lại trước hai chàng trai, mỉm cười nhìn họ đang đang bước tới. Suốt mấy tháng qua, không tuần nào cô không đến đây chỉ để hỏi câu ấy với những viên cảnh sát. Tuyệt nhiên không hề xin được gặp Minh Đăng.

- Vẫn khỏe. Nhưng gầy lắm. Hốc hác nữa – Tiến Hào thành thật trả lời.

- Ừm. Ở đây như thế có lẽ là điều bình thường. – Thy khẽ cúi mặt, cố giấu những xót xa vào trong. – Về thôi. Nhà đang chờ cơm đấy.

- Ừ anh quên mất. Hôm nay dượng nói làm một bữa hoành tráng để chúc em ngày mai thi tốt mà.

- Đi về ăn thôi. Hết đêm nay, chắc là em sẽ được ngủ ngon vì không còn tiếng tình tinh kì cục nữa rồi. – Duy cố tình trêu chọc Thy. Cậu đang cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa mình và người chị quá đỗi đặc biệt này.

- Nói nữa là vừa lăn trứng vừa ngủ nhé Duy.

Và rồi cả ba bóng người đổ dài trên con đường rộng thênh thang. Lòng ai cũng thanh thản nhưng chưa bao giờ sự dày vò biến mất một cách hoàn toàn. Thế nhưng, tất cả đều hiểu,sự dày vò đó là động lực để giúp họ sống tốt hơn, hoàn thiện bản thân mình hơn.

Có lẽ, nếu không có những nỗi đau trong cuộc sống, thì chắc con người sẽ bao giờ trưởng thành được.

….

Sáng hôm sau.

Chào đón một ngày mới là những tia nắng ấm áp bao trọn tất cả mặt đất. Có lẽ, đây là một ngày đẹp trời để bắt đầu cho một mùa khô sắp tới. Chẳng còn đó những cơn mưa dai dẳng buồn thê lòng người nữa.

Trong sự háo hức và hồi hộp. Cả nhà Thiên Thy đều đi đến trung tâm nhạc viện để xem cô con gái duy nhất bắt đầu một bước ngoặt mới của chính mình. Ai cũng mong mỏi, ai cũng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn mặc dù chỉ là những người ngồi hàng ghế khán giả. Vì đây chỉ là cuộc thi tuyển sinh nên người đến xem rất ít. Hầu như chỉ có những người thân của cô nữa sinh đặc biệt mà thôi.

Sau bao giây phút chờ đợi, cuối cùng người mong chờ nhất cũng bước ra sân khấu. Khiến cho tất cả những người thân quen đều ngạc nhiên hết mức có thể.

Không còn là áo sơ mi cá tính, không còn là chiếc jean phong bụi và đôi giày cao cổ thân quen. Mà Thay vào đó là một chiếc đầm trắng thon gọn, ngắn chấm gối. Và đôi giày búp bê thấp tẹt có chiếc nơ xinh. Đây, chính là bộ quần áo mà Minh Đăng đã mua cho Thy trong lần hẹn hò đầu tiên của hai người.

Cúi chào các ban giám khảo và khán giả, Thiên Thy nhẹ nhàng đến bên chiếc piano màu đen sang trọng được đặt giữa trung tâm sân khấu, sau khi nhận được đề thi từ giám khảo. Những ngón tay thon gầy run run bắt đầu chạm vào phím trắng. Đồ vật gần gũi đã cùng ăn cùng ngủ với Thy suốt những tháng qua. Khẽ nhắm mắt lại và hít thật sâu, cô gái bắt đầu phần thi của mình. Và những âm điệu lãng mạn bắt đầu vang lên, khiến tất cả đều nín thở.

Có những bắt đầu đầy hy vọng từ những nỗi đau tột cùng như thế đấy!

@@@@@@@@@@@@@@

Hãy cho mình biết cảm nhận của các bạn về chap này nhé. Còn mình thì khi viết chap này, người cứ lâng lâng làm sao ấy. Những con người trong truyện đã đến lúc cần phải trưởng thành rồi. Phải không?