Chờ Ngày Mưa Rơi

Chương 35: Hoang hoải trong hạnh phúc

Đêm đó, chỉ vì câu nói vu vơ nhưng rất có lí của Minh Đăng mà Thiên Thy đành bấm bụng trải chăn xuống đất, rồi nằm ngủ trong phòng anh.

- Em ngủ chưa?- Minh Đăng nằm trên chiếc giường đen xám to rộng, mắt mở thao láo nhìn không trung.

- Chưa! – Thy cũng đang đấu mắt với trần nhà không khác gì Đăng.

- Nằm dưới đó ngủ được chứ?

- Tất nhiên là được.

- Vậy sao còn chưa ngủ?

- Chưa buồn ngủ.

- Lên giường sẽ dễ ngủ hơn đó. – Đăng giở trò dụ dỗ.

- Never…

- Ngại sao? – Minh Đăng khẽ xoay mình, không thể giấu nụ cười mỉm.

- Không phải.

Thy cố gắng giữ giọng bình thường nhất có thể, mặt cô vẫn còn đỏ bừng khi nghĩ đến “cách trừng phạt” của Đăng đối với cái tính thích bạo lực của cô…

- Vậy thì làm đúng với sở trường của em đi. Nhóc con mê ngủ!

- Nhưng mà… tại sao anh lại nhận ra em là đứa trẻ thời trung học chứ?

Câu nói của Minh Đăng khiến Thy chợt nhớ ra điều mà cô luôn thắc mắc trong lòng. Tại sao Minh Đăng có thể nhận ra cô trong khi cô lại chẳng thể nhận ra anh là cậu trai hay đàn cho cô nghe lúc nhỏ.

- Vì em rất khác người… - Đăng tinh nghịch nói.

- Cái gì?- Thy nhăn mặt.

- Anh chẳng thấy em giống cô gái nào cả. Em rất đặc biệt…

Câu nói của Đăng khiến Thy không thể giấu đi nụ cười mỉm, trái tim lại được dịp đập mạnh thêm một nhịp ương bướng. Cảm giác này là gì nhỉ? Cảm giác mà từ tối đến giờ, cô cảm nhận được có được gọi là hạnh phúc không? Thy không rõ, cô chỉ biết là mình thích cảm giác ấy và muốn nó ở bên cạnh mình mãi thôi.

Mang theo nụ cười hạnh phúc, đôi môi chúm chím dần chìm vào giấc ngủ say nồng, giấc ngủ đêm nay đến với Thy thật nhẹ nhàng và êm ái biết bao.

Nhưng suốt đêm đó, Minh Đăng đã thức đến gần sáng vì ban ngày ngủ quá nhiều. Đăng chợt mỉm cười khi nhớ đến ngày anh nhận ra Thy, tất cả cũng là nhờ cái tính bạo lực và háu thắng của cô bé.

Sáng…

Tiếng sóng xô mạnh cùng những tia nắng bình minh rọi thẳng vào mắt đã thay chiếc đồng hồ sinh học, đánh thức Thy dậy…

Cô gái nhỏ nheo mắt, chớp chớp để thích nghi với thứ ánh sáng chói loà đang bao bọc lấy đôi mắt vẫn còn quen với bóng tối. Và khi mở mắt ra được hoàn toàn, thứ đập vào mắt của Thy đầu tiên chính là khuôn mặt góc cạnh điển trai của Minh Đăng…

- Good morning! Honey!

Đăng mỉm cười, anh như đã dậy từ rất lâu, và cũng nằm trên giường ngắm Thiên Thy ngủ rất lâu. Mọi chuyện chắc sẽ chẳng có gì xảy ra nếu như Thiên Thy không phát hiện ra mình đang nằm trên giường chứ không phải dưới đất…

- Cái quái gì thế này? Sao…sao em lại nằm đây?

Thy hét toáng lên, rõ ràng là tối qua cô đã nằm dưới đất ngủ, bây giờ dưới nền nhà vẫn còn chăn gối y nguyên, nhưng người thì đã bay lên giường lúc nào không hay.

- Sao anh biết được? Mở mắt ra đã thấy em đang ôm anh ngủ ngon lành rồi – Đăng thản nhiên nói với đôi mắt tinh nghịch.

Lúc ấy Thy mới nhìn lại nơi mà chân tay cô đang đặt lên, tất cả đều nằm trên người của Minh Đăng… Cô vội vàng ngồi dậy, xoa đầu bứt óc, đầy khổ sở…

- Sao lại như thế được chứ? Em có nhớ gì đâu...

- Chắc là bị mộng du...

- Em chưa bị mộng du bao giờ hết…

- Vậy chỉ có thể là trường hợp này…

- Trường hợp gì?

- Ở nhà, lúc ngủ em có hay bị ngã xuống giường không?

- Lâu lâu mới có 1 lần…

- Vậy sau đó em làm gì khi phát hiện ra? – Minh Đăng vẫn nằm trên giường, nhìn cô gái đang ngáo ngơ..

- Trèo lên giường ngủ tiếp – Thy vừa nghĩ vừa trả lời.

Minh Đăng không nói thêm gì, chỉ gật gù tỏ vẻ hiểu tất cả. Hành động kì quặc của Thiên Thy cũng là điều dễ hiểu thôi… Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô phát hiện ra mình đang nằm dưới đất, theo quán tính thường ngày thì Thy sẽ leo lên giường, ôm gối ngủ tiếp vì nghĩ mình lại bị ngã giường trong lúc ngủ say… Và hôm qua trong lúc nửa tình nửa mê ấy, cô đã quên béng đi mình đang ở nhà của Minh Đăng….

Và một lần nữa, cô gái nhỏ lại bối rối tức tốc vào nhà vệ sinh vì quá mắc cở sau khi hiểu ra mọi chuyện… Bỏ lại Minh Đăng nằm trên giường bật cười thành tiếng sau những phút giây cố gắng nín nhịn… Mặc kệ cho vết thương từ chân anh đang tê dại vì bị Thy đè lên quá lâu.

Nhưng điều Minh Đăng thấy vui hơn cả chính là Thiên Thy đã không còn tự kìm nén cảm xúc của chính mình như lúc trước nữa… Ít ra là những lúc cô ở bên anh…

Ngoài kia, biển không ngừng hát cùng nắng, hứa hẹn hôm nay sẽ lại là một ngày đẹp trời.

Sau khi tạt nước xối xả vào mặt, khó khăn lắm, Thiên Thy mới rời khỏi phòng WC với phong thái tự nhiên nhất có thể, nhưng đôi má cô vẫn chưa hết đỏ vì ngượng ngùng xấu hổ…

- Anh đói chưa? Muốn ăn gì không? – Thy ngại đến nỗi không dám ngẩng mặt nhìn Đăng.

- Ờ ăn gì cũng được, nhưng đừng ăn cháo hôm qua nữa nha – Đăng cười khổ.

- Biết rồi! – Thy lầm lũi bước đi, khuôn mặt vẫn chưa ngẩng lên hoàn toàn.

- Thy! Không cần ngại đến thế đâu! Dù sao thì đây cũng đâu phải là lần đầu tiên chúng ta ngủ chung với nhau…

Minh Đăng ngồi dựa lưng vào thành giường, nói vọng ra ngoài mong Thiên Thy sẽ bớt ngại mà không xấu hổ nữa, nhưng Đăng đâu biết câu nói vô tư cùng thành ý của anh đã khiến cho cô gái xém trượt chân, ngã xuống bậc tam cấp ở phòng bếp…

- MINH ĐĂNG! ANH MÀ CÒN NHẮC LẠI NHỮNG CHUYỆN ẤY NỮA THÌ CÓ TRÁCH…

Thy giận dữ hét lên! Cũng phải, làm sao cô có thể chấp nhận được việc mình đã hơn một lần ngủ chung với con trai chứ…

Còn Minh Đăng thì chỉ biết bật cười lắc đầu… Chẳng biết đến khi nào Thiên Thy của anh mới có thể bỏ cái tính thích uy hϊếp người khác như thế nữa. Nhưng cô bé ấy chịu bên cạnh chăm sóc cho anh những lúc này thì Đăng đã cảm thấy ấm lòng lắm rồi. Khẽ thở ra một hơi dài, Đăng lại chăm chú vào chiếc laptop với hàng núi công việc trong chiếc máy đó…

30 phút sau, Thiên Thy quay trở lại. Minh Đăng còn tưởng lần này cô sẽ cho anh ăn một món nào đó cũng khó nuốt giống như món “cháo lai chè” hôm qua nhưng không phải.

Thy bước vào phòng với vẻ mặt hầm hầm, trên tay cầm một chiếc túi nhỏ xinh, trong đó là những miếng bánh mì sandwich thơm ngon và một hộp bơ béo ngậy.

- Em đi mua những thứ này sao?- Đăng ngạc nhiên.

- Hỏi thừa. – Thy khinh khỉnh..

Đăng nhíu mày giây lát, rồi bật cười trước thái độ giận dỗi của Thiên Thy

- Là em tự bò lên giường nhé, không phải lỗi của anh, tại sao lại giận chứ?

- Đã nói anh đừng nhắc đến nữa mà – Thy nhăn nhó, dơ củ đấm lên dọa…

- Thử bạo lực lần nữa anh xem – Đăng kênh mặt, không quyên nở nụ cười “nguy hiểm”

Vậy là Thy đành ngậm ngùi hạ củ đấm xuống, nhưng cô chẳng chịu thua dễ dàng như thế, vì ngay sau đó, Thy đã nhét nguyên một miếng bánh mì to bự vào miệng Minh Đăng, khiến anh suýt mắc nghẹn…

- Ăn đi! Đồ chết bằm…

Đăng trợn mắt trước hành động láo lếu của Thy, nhưng rất nhanh sau đó, anh cũng chẳng vừa mà nhét một chiếc bánh khác vào miệng cô…

Bữa ăn sáng trôi qua không mấy “bình yên” vì cả Thy và Đăng chẳng khác nào những đứa trẻ con to xác nhưng không chịu lớn, háu chiến và háu thắng. Cuộc chiến chỉ kết thúc khi cả hai không còn vũ khí (bánh mì) để mà chiến nữa…

- Thy! Dìu anh ra ngoài kia được không? Ở trong phòng ngột ngạt quá…

Đăng vẫn ngồi trên giường, phóng tầm mắt ra biển xanh bạt ngàn. Đã hơn hai ngày nay, anh phải nằm bẹp dí trong phòng, như thế chẳng khác nào bị “giam cầm” đối với con người có đôi chân hay đi như Đăng.

- Người anh vẫn còn yếu, ra gió không được đâu.

Thy đang vân vê những nốt nhạc trong quyển sách nào đó trong phòng Đăng. Đúng là nghệ sĩ đánh đàn có khác, trong phòng chỉ toàn sách về âm nhạc và về piano…

- Vậy mà lúc nãy có kẻ đánh nhau với người yếu đấy. – Đăng cười, với giọng điệu đầy ẩn ý.

- Nhưng mà không được ra biển đâu đó, nước biển mà thấm vào vết thương là không tốt đâu – Thy gấp quyển sách lại, khẽ liếc Đăng căn dặn…

- Biết rồi, chỉ ra hóng gió thôi mà – Đăng cười mỉm, nhưng trong tim thì đang rạo rực, vì Thy ngày càng quan tâm, lo lắng cho anh hơn.

Vậy là cô gái nhỏ đến bên Đăng, nhẹ nhàng dìu anh xuống giường, khéo léo làm điểm tựa cho bước chân khó nhọc của Đăng thêm vững chắc hơn. Trong lúc dìu Đăng đi, Thy không khỏi lo lắng về vết thương của anh bao giờ mới khỏi hẳn…

Cô đỡ anh ngồi xuống bên những bậc thềm trước cửa nhà. Đúng là không khí ở đây thoáng đãng hơn ở trong phòng rất nhiều. Những cơn gió hùng mạnh mặc sức xô sóng vào bờ một cách thô bạo, khiến chúng tạo ra những âm thanh rì rào nghe thật vui tai.

- Thy! Anh muốn uống nước…

Vừa mới ngồi xuống, Đăng đã “hành hạ” Thy với đôi mắt long lanh, hình như anh đang thử lòng cô người yêu ngang ngược của mình.

- Được! đợi chút…

Chỉ đợi đến khi Thy quay đi, Đăng lại tự cười một mình đầy thích thú. Người yêu của Đăng rõ ràng là càng lúc càng ngoan ngoãn khi bên cạnh anh, càng ngày càng cưng chiều anh nhiều hơn, nhưng chỉ là không muốn thổ lộ ra bên ngoài mà thôi.

- Anh bị gì mà cười một mình thế? – Thy ngồi xuống bên cạnh, đưa ly nước cho Đăng với ánh nhìn nghi hoặc.

- Đâu có, anh đâu có điên mà đi cười một mình chứ - Đăng hắng giọng, nốc sạch hết ly nước Thy đưa, mắt không quên trộm liếc cô đầy bối rối.

- Uống từ từ thôi…

Thy lấy làm lạ khi thấy vẻ vội vàng của Đăng, lúc cô vừa nhắc xong, cũng là lúc anh đặt ly nước rỗng xuống đất trong đôi mắt tròn xoe của Thy. Đăng thấy Thy nhìn mình với con mắt kinh ngạc thì chỉ biết cười trừ, vụng về giải thích: “Anh khát”. Tất nhiên Thy không hề biết đó là cách anh che đậy đi sự bối rối của bản thân.

Sáng nay bầu trời thật đẹp, không một chút gợn sóng mây. Từng rặng dừa vẫn cứ chao nghiêng trong gió lộng. Vị mặn của biển bốc lên, cay cay nơi cánh mũi, nhưng vẫn dịu dàng quấn quýt lấy cơn gió, hòa quyện vào nhau như là một, làm nên một vị gió biển rất riêng biệt.

Thiên Thy nhìn biển khơi xa xăm ngoài kia, nơi mà nụ hồn đầu đời của cô đã bị đánh cắp. Đó là vị mặn chát của nước mắt hòa với nước biển để rồi thấm đậm vào lưỡi, cảm giác đó cô sẽ chẳng bao giờ quên… Có lẽ từ ngày hôm ấy, trong trái tim và trí óc của cô đã chính thức bị ai kia chiếm đoạt…

- Thiên Thy! – Đăng cũng nhìn ra đại dương bao la với vẻ xa xăm chẳng kém gì Thy

- Hửh?

- Câu hỏi đó, em chưa trả lời anh.

- Câu hỏi gì? – Thy nghiêng đầu thắc mắc…

- Em sẽ mãi bên cạnh anh chứ? Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra?

Đăng nhìn sâu vào mắt cô, đợi chờ đôi môi kia mấp máy. Thế nhưng Thiên Thy chẳng hề mở miệng, cô chỉ mỉm cười rồi tiếp tục nhìn ra đại dương bao la.

Thy không muốn hứa trước bất kì điều gì. Vì cô vốn chẳng tin vào lời hứa. Từ ngày yêu Đăng, Thy đã trải qua rất nhiều cảm xúc. Cô không biết đó có phải là hạnh phúc hay không. Nhưng cô sợ tin vào nó.

Nếu đây là hạnh phúc thực sự, thì nó sẽ kéo dài được bao lâu?. Và nếu như nó mất đi, Thy sẽ như thế nào? Có thể xem như chưa từng có chuyện gì và mạnh mẽ như trước hay không? Cô thực sự không biết. Bằng cách nào đó, Thy luôn hoang hoải trong hạnh phúc của chính mình…

- Em sợ hứa! Chúng ta đừng hứa với nhau bất kì điều gì cả. Chỉ cần ở bên cạnh nhau thôi như thế này thôi. Được không? – Giọng nói Thy nhẹ tênh, mắt cô vẫn không rời đại dương rộng lớn.

Đăng cười nhẹ, khẽ gật đầu. Anh nhẹ nhàng lấy tay áp đầu Thy vào vai mình, rồi vòng tay ôm cô thật chặt từ phía sau.

Hành động yêu thương ấy đã giúp Thy cảm thấy an tâm phần nào. Cô sẽ cố gắng nghe theo lời anh nói trước đó. Chỉ cần mở lòng ra và chấp nhận tình cảm của chính bản thân mình là được, đừng lo nghĩ nhiều quá…

Thy nhắm mắt trên vai Đăng, tận hưởng phút giây an yên nhất trong lòng, mặc dù cơn hoang hoải, lo lắng kia vẫn còn xâm chiếm cô chút ít. Những làn gió nhẹ nhàng như vỗ về giấc ngủ cho Thy… Thế nhưng, điều cô lo lắng vẫn luôn xảy ra…

Từ xa, có một chiếc ô tô đen loáng đang chạy đến thật nhanh, đỗ phịch xuống trước bậc thềm ngôi nhà. Một người đàn ông trung niên xuống xe, chạy vội đến bên Minh Đăng với bộ dạng khẩn khoản. Đó là người đàn ông đã đưa Thy và Đăng về đây vào hôm qua.

- Giám….à…John, có chuyện lớn xảy ra rồi – Người đàn ông lúng túng nói.

- Chuyện gì? – Đăng bất ngờ.

- Hôm nay, trên khắp các mặt báo, đều có hình ảnh của cậu trong trận đánh ngày hôm qua.

Cả Đăng và Thy đều ngạc nhiên, hốt hoảng đến lo âu.

- Có thấy mặt Thy không? – Đăng không giấu được vẻ lo lắng.

- Ukm…. Hình như là có…

Đúng lúc đó, điện thoại của Thiên Thy reo, là số của Bảo Duy. Thy liền bật máy nghe.

- Alo! Chị đang ở đâu đó? Mau về liền đi, có chuyện lớn rồi.