Sáng sớm tinh mơ,một vài giọt sương còn đọng những giọt long lanh trên các tán lá. Hôm nay là chủ nhật nên chẳng có cái đồng hồ báo thức nào réo ầm ĩ cả, vậy mà Thiên Thy lại mở mắt ra đúng vào cái giờ dạy đi học, có lẽ chiếc đồng hồ sinh học đã được hình thành ngoài ý muốn của chủ nhân…
Ngáp một cái dài đầy lười biếng, cô bé hân hoan nhận ra hôm nay là ngày nghỉ rồi vui sướиɠ chùm chăn qua đầu tiếp tục giấc ngủ còn dang dở, cánh môi chúm chím vừa bắt đầu vào cơn say…. thì đã có cái gì đó đυ.ng vào người khiến cô bé cực kì khó chịu.
- Thy Thy, dậy thôi – Tiến Hào đang cố kéo tấm chăn ra khỏi cái mặt mê ngủ kia, trông anh có vẻ khá hưng phấn với một ngày mới này.
- Đi ra – bằng giọng điệu ngái ngủ cùng vẻ bực tức, Thiên Thy vẫn nhắm nghiền hai con mắt trong chiếc chăn ấm áp.
- Dậy đi tập thể dục với anh nào – vẫn cái giọng đều đều nhẹ nhàng, anh đang giằng co chiếc chăn ấm với cô nhóc bướng bỉnh.
- Tiến Hào! Tôi cho anh 2 giây, nếu anh không ra ngoài, tôi sẽ gϊếŧ anh!!
Từ trước tới giờ Thiên Thy ghét nhất là bị người khác làm phiền giấc ngủ. Lúc ở trên lớp, hễ thấy cô gục đầu xuống bàn ngủ suốt tiết thì cũng chẳng có ai dám kêu dậy bởi vì họ đã chứng kiến cái cảnh anh bạn Quân bị cô cho một cú đấm trời giáng vào lưng không thương tiếc khi dám phá hoại giấc ngủ ngàn vàng của cô vào giờ ra chơi.
Đối với Thiên Thy mà nói thì “ ngủ không bao giờ là đủ”. Cô là kẻ ham ngủ hơn ham ăn, có thể bỏ cả bữa sáng lẫn bữa trưa chỉ để làm một công việc cao cả đó là ngủ bù.
Nhưng cái tên lì lợm Tiến Hào kia vẫn chẳng bao giờ biết sợ khi cứ năm lần bảy lượt phá giấc ngủ yên lành của Thy, mà mỗi lần phá là lại bị cô cho ăn đá nhưng đá xong Thy còn cảm thấy tức hơn vì khi ấy đã tỉnh ngủ và chẳng thể ngủ lại được ngon lành như lúc trước….
Bằng kinh nghiệm xương máu, cuối cùng Tiến Hào cũng đã có thể lôi Thy Thy của mình ra công viên vào lúc mặt trời chưa tỏa nắng. Tuy rằng cô nhóc đã tỉnh ngủ nhưng tốt nhất là đừng có ai nhìn vào cái bộ dạng lười nhác của cô bé lúc này, bởi vì họ sẽ cảm thấy lười lây. Cô đang ngồi vắt vẻo trên chiếc cầu tuột đặt ở khu vui chơi cho thiếu nhi, chẳng thèm quan tâm mình là vật thể khổng lồ đang cản đường trượt của các em nhỏ…
Tiến Hào cũng chẳng trông mong cô bé em kia động chân động tay gì vào lúc này, lôi được cô ra đây đã là một kì tích của anh rồi. Anh chỉ muốn Thy Thy có thể hoà nhập nhiều hơn với mọi người xung quanh, với cuộc sống vốn dĩ rất chi là tươi đẹp đối với anh, vậy mà bao nhiêu cố gắng cũng trở thành công cốc khi con mèo mê ngủ kia vẫn chưa thôi từ bỏ giấc ngủ quý giá của mình. Chẳng hiểu sao cô bé ấy lại xấu tính thế không biết, trong khi các cô nàng đồng trang lứa thì lại ra sức tập luyện để có một body chuẩn thì cô nhóc bạo lực kia chỉ biết ngồi đó cản trở thú vui của bọn trẻ con…@@
- Hey, cô em xinh đẹp, nhà em không có chỗ ngủ à, hay là đi với tụi anh nhé, chăn ấm nệm êm tha hồ mà “sướиɠ”. Hahaha…… Á!
Vẫn điệu ngồi vắt vẻo trên chiếc cầu tuột, Thiên Thy khẽ khàng mở mắt nhìn vật thể vừa phát ra tiếng ồm ồm rồi tiện chân đá thẳng vào mặt tên dại dột chọc tức cô vào lúc này.
- Cái …. Cái con này, mày muốn chết hả - tên nham nhở vừa ôm mặt đau đớn vừa luỵu khuỵu đứng lên, đám trai đi theo cũng chạy vội ra đỡ hắn dậy.
- Mày không sao chứ? Khổ quá cái tính chọc gái của mày lên cơn không đúng lúc rồi. Haha!
- Tụi bay cười cái gì? Sao lại để yên cho con nhỏ ngồi đó, xử nó cho tao coi! Không thấy nó vừa đá vào mặt tao hả??.
Cả công viên trở nên rôm rả hẳn lên, mọi người đều hướng ánh mắt về phía cô gái đang ngồi trên chiếc cầu tuột và một đám trai cũng chẳng trẻ trung gì mấy đang đứng ở dưới đất, tiếng xì xèo bàn tán ngày càng lớn trong khi đó cô bé dữ dằn vẫn cứ nhắm nghiền đôi mắt, mái đầu dựa nhẹ trên “cây cột” của vòm nhà nhỏ, đôi chân thả lòng trên không trung, cả con người toát ra vẻ lì lợm hết sức.
- Nếu không muốn thiếu máu, thì mấy chú phắn ngay đi!
- Con nhỏ này….gọi ai là chú hả???
- Thôi đi đi mày, con bé này cũng khống phải dạng vừa đâu, đi đi! mày có thiếu gì em….
“Gã trai mới sáng sớm đã bị ăn đá” được đồng bọn kéo đi trong sự tức giận và xấu hổ tột cùng, chắc đây là lần đầu hắn gặp phải con bé láo lếu như thế. Tiếng xì xèo bàn tán lại được dịp rộ lên
- Haiz! Giới trẻ bây giờ thật là, chẳng coi ra gì cả!
- Cô bé kia dữ quá, con gái gì đâu mà…..
- Phải như thế thì bọn kia mới sợ bà ạ..
Mặc kệ những lời bàn tán xung quanh, Thiên Thy vẫn thanh thản nhắm chặt đôi mắt dù trong lòng đang thầm nguyền rủa tên Tiến Hào chết bằm, lợi dụng những phút yếu lòng trong cơn nửa tỉnh nửa mê của Thy mà hắn đã dắt cô ra cái chỗ vô duyên này để gặp cái bọn vô dáng kia.
“ Đối với loại người lớn nham nhở lằng nhằng như thế thì lễ phép chỉ là điều dư thừa”. Huống chi đó lại là cái thứ mà Thiên Thy đây dị ứng nhất trên đời, trai tráng gì đâu mà thấy gái là cứ tươm tướp tươm tướp, miệng nhỏ giãi y như c.h.ó dại nhìn chẳng giống người tí nào.
- Ơ, bạn là Thiên Thy A3 đây mà – giọng nói lạ hoắc lại một lần nữa làm cho đôi mắt đang nhắm tịt mở ra một cách khó chịu. Một cô bạn trạc tuổi Thy mặc áo hai dây cùng chiếc quần short ngắn hết cỡ, có thể nói là “bụng chưa kết thúc thì chân đã bắt đầu” đang đứng “lắc lắc” trước mặt cô.
- Ừm, - đáp lại cho có lệ, cô nhóc lại nhắm tịt mắt vào cũng chẳng thèm quan tâm người đứng trước mặt mình là ai….
Cô bạn kia có vẻ khá bực bội vì thái độ hờ hững nhạt nhẽo còn hơn nước lã của Thiên Thy, đang định nói vài câu đốp chát lại cho đỡ tức thì….
- Mình là Ngọc Nhi lớp 12A2, hôm bữa mình dẫn chương trình của Jonh ở trường đó, bạn nhận ra không? – cô bạn tươi cười nhìn người đang nhắm nghiền mắt, chút chút lại liếc sang anh chàng bảnh trai đang đứng gần đó từ lúc nào…..
- Em là bạn của Thy Thy à? – Tiến Hào mỉm cười thân thiện, anh cũng chỉ mới vừa đi mua hai chai nước lạnh về không hề biết những chuyện xảy ra trước đó ở công viên. Thật lạ lùng khi thấy một cô bé đang làm phiền đến giấc ngủ mà Thy Thy vẫn chẳng có chút động tĩnh gì.
- Dạ, em là bạn của Thiên Thy, anh là anh trai của Thy ạ?
- Ừm …..
Câu trả lời lấp lửng cùng vẻ bối rối của Tiến Hào khiến cho ai kia mê tít tắp, trông anh thật là đáng yêu, đã vậy lại còn rất biết cách chăm sóc cho người khác khi tự tay mở nắp chai nước rồi áp vào má của Thiên Thy, “chắc chắn hai người này là anh em rồi, chứ người khó ưa như con nhỏ đó thì người lạ nào mà thèm yêu chiều như thế chứ”.
Thiên Thy hờ hững đón nhận chai nước mát lạnh rồi tu một hơi cạn chai chẳng thèm đếm xỉa đến hai người đang đứng dưới chân cầu tuột “ đồ xạo sự, bạn gì mà bạn, vừa mới gặp được có vài giây thì bạn bè ở đâu ra?” nhưng cô ấy nhắc đến Jonh, Thiên Thy mới nhớ tới đêm hôm đó, lúc buổi biểu diễn vừa kết thúc thì tất cả học sinh đã bám riết lấy Jonh theo anh ra đến tận cổng, khó khăn lắm anh mới có thể leo lên xe trong một biển người đang bao vây. “ Chậc, làm nghề gì không làm, làm ngay cái nghề nổi tiếng đi đâu cũng có người đuổi theo còn hơn là tù nhân vượt ngục”.
Tiếng bóng rổ nện xuống đất vang vọng khắp cả sân trường chỉ một một bóng người, lác đác có những chiếc lá vàng rơi rụng dưới bước chân của một cô gái nhỏ nhắn, những bước chân đang dần rút ngắn khoảng cách giữa cô và nơi phát ra tiếng bóng nện dưới đất. Sân sau, một chàng trai cao to đang dập bóng liên hồi, khuôn mặt baby kute ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt ánh lên tia nhìn cương quyết muốn chinh phục tất cả nhưng đâu đó trong ánh mắt có một chút lửa đang cháy rực… có thể là ngọn lửa của sự quyết tâm nhưng cũng có thể là ngọn lửa của thù hận. Anh chàng vừa dập bóng vừa chạy nhanh như cắt vể phía cái “lưới thủng” chỉ bằng một cú nhảy nhẹ nhàng cao thủ đã đưa bóng vào rổ thật đẹp mắt.
- Phong độ của em vẫn không hề giảm đó Duy.
Chàng trai thôi đập bóng, đôi môi đã không còn mím chặt, tia lửa trong ánh mắt đã biến mất tự lúc nào, một nụ cười hé nở chiếu tia nhìn ấm áp đến người vừa quẫy nhiễu sự tập trung của anh. Ném quả bóng cam cho Thiên Thy, Bảo Duy dường như đã quên mất những suy nghĩ trong đầu cậu chỉ vài phút trước đó.
- Sao chị lại biết em ở đây?
- Chị mà, cái gì chả biết - đón lấy quả bóng cam từ phía cậu em, Thiên Thy cũng bắt trước nện bóng xuống sân, thao tác đến luộm thuộm khiến cho cao thủ phải bật cười.
- Vậy đấu với em một trận không?
- Không hứng, đã biết lưới thủng còn tung bóng vào làm quái gì cho bõ công nhặt.
~~~~~~~~~~~~~
Vỉa hè không ngớt những đôi giày đầy đủ màu sắc, ngày nghỉ chủ nhật dường như ngoài đường cũng đông người hơn. Một cậu trai khuôn mặt baby đang cười nói vui vẻ với cô nàng có mái tóc màu nâu dẻ chấm ngang cằm. Hai người họ trông có vẻ rất đẹp đôi nếu cô gái kia không có dáng vẻ hời hợt và một chút bất cần hiện trên phong thái và khuôn mặt trong khi cậu trai lại quá ư là vô tư nhí nhảnh.Cả hai đều rẽ vào một khu chợ náo nhiệt và dừng lại tại một quầy bán quần áo nhỏ bên ven đường.
Trúc Anh đang phụ mẹ bán hàng, cô bé không ngạc nhiên mấy khi thấy người bạn thân, chủ nhật tuần nào Thiên Thy chẳng đến đây phụ hai mẹ con cô bán đồ. Nhưng hôm nay còn có cả Bảo Duy đi theo nên cũng hơi ngỡ ngàng….
Hình như Trúc Anh rất thích kiếm chuyện với cậu em kute lớp dưới, lần nào gặp mặt, cô cũng phải đâm thoọc cậu nhóc vài câu thì mới chịu nổi. Bằng chứng là bây giờ khi mới nhìn thấy Bảo Duy đi cùng Thy thì đã lên tiếng chọc ghẹo cậu bạn rồi.
- Này nhóc, sao lúc nào em cũng đi theo Thiên Thy nhà này thế, thích người ta rồi phải không?
- Hì, chị Thiên Thy vừa dễ thương vừa cá tính như vậy ai mà không thích – Cái nháy mắt tinh nghịch của kute boy khiến cho cô nàng ngỡ ngàng đến bàng hoàng.
Thật ra thì Trúc Anh đã từng thích Bảo Duy, lâu rồi, âm thầm thôi. Nhưng bây giờ cái tình cảm ấy chưa chắc đã hết khi mà những lúc thấy Bảo Duy đi theo cô bạn thân là Trúc Anh lại cảm thấy khó chịu….
Chẳng thèm quan tâm đến hai người kia đang chí choé với nhau, Thiên Thy chỉ mỉm cười với cô nàng chủ quầy rồi đi thẳng vào trong tìm bác Xuân. Bác đang treo những bộ quần áo vào móc để mang ra quầy bán, Thiên Thy cũng lại gần phụ bác một tay.Thấy cô bé, người mẹ vất vả vui ra mặt, đã từ lâu bà cũng đã xem Thiên Thy là con gái của mình không hơn không kém.
- Thy mới đến hả cháu?
- Dạ, hôm nay nhà mình bán được không bác?
- Cũng bình thường thôi cháu à – Bà Xuân lúc nào cũng tươi cười với Thiên Thy, bà rất quý cô nhóc. Nhưng hôm nay bà cảm thấy hơi lo vì sự ngập ngừng của Thy.
- Bác Xuân, cháu có chuyện này muốn hỏi bác.
- Chuyện gì vậy Thiên Thy?
- Tại sao bây giờ… bọn cho vay nặng lại không đến tìm nhà mình nữa hả bác.! Tụi nó cũng không tìm đến kiếm chuyện với cháu nữa như lúc trước nữa.
Lần này đến phiên bà Xuân ngập ngừng, với cá tính của Thiên Thy, bà chắc chắn cô bé sẽ đánh hơi được chuyện kì lạ này nhưng không ngờ là cô lại hỏi bà sớm đến thế. Đến lúc này bà cũng chẳng muốn giấu Thy làm gì bởi bà nghĩ chuyện này chắc có lẽ cũng liên quan đến cô bé..
- Thật ra thì đã có người trả dùm bác số tiền đó, lần trước lúc bọn chúng đến đây đập phá thì có một cậu thanh niên từ đâu đến can ngăn, lại còn mang theo số tiền rất lớn để trả cho nhà bác nữa. Bác hỏi mãi mà cậu ấy không nói tên và lí do tại sao lại giúp bác. Cậu ấy lại còn nhờ bác đừng nói chuyện này cho ai biết hết. Không biết cháu có quen người đó không nhỉ?
Thiên Thy ngỡ ngàng khi nghe bác Xuân kể, ở trên đời này vẫn còn có người tốt như thế sao? Khi không lại trả nợ cho người khác một số tiền rất lớn như thế, chắc chắn là phải có ý đồ gì đó rồi
- Vậy người đó có yêu cầu bác làm gì không? Có muốn gì ở Trúc Anh không? – Thiên Thy cảm thấy lo còn hơn lúc bị bọn đòi nợ quậy phá nữa. Bây giờ thiếu gì kẻ mưu mô xảo quyệt chứ. Lỡ như hắn dựa vào số tiền đó mà bắt cóc Trúc Anh về nhà làm vợ thì sao???
- Không, người đó có đúng một yêu cầu là không được nói cho bất cứ ai biết thôi. Cháu không biết người đó là ai sao? Vậy mà bác cứ tưởng cháu quen người ấy.
- Cháu chẳng có quen ai nhiều tiền như thế cả!- có thì cũng chỉ có ba thôi. Hay là ba cho người đến giúp bác Xuân? Ba không muốn con gái phải đánh nhau với bọn chúng, có khi nào là thế không???
Một tia hy vọng và vui sướиɠ loé lên trong đôi mắt đen láy, nhưng trong phút chốc Thiên Thy đã tự kiềm chế được suy nghĩ đang được đà đi lên mây của mình. Cô sợ, sợ hi vọng rồi sẽ lại đau đớn trong thất vọng, đã bao lần Thiên Thy đặt niềm hy vọng vào ba, vào người thân duy nhất trên đời này nhưng bao nhiêu lần hy vọng vui thầm là bấy nhiêu lần cô tự dằn vặt bản thân trong nỗi thất vọng đau khổ, lần này chắc gì là ngoại lệ?
Cũng dưới một vòm trời trong xanh ngày nắng, tại căn phòng nào đó bầu không khí thật nặng nề trái trược với thế giới nhộn nhịp ngoài kia. Một người đàn ông trung niên khuôn mặt đã in đầy dấu chân chim đang ngồi trên chiếc bàn làm việc sang trọng chiếu tia nhìn nghiêm nghị vào chàng trai đang ngồi bắt chéo chân trên chiếc sofa cũng sang trọng không kém.
- Thời gian của con đã hết rồi đấy, dẹp bỏ mấy cái thứ nhảm nhí qua một bên để tập trung vào Hoàng Minh đi.
- Ba thôi gọi ước mơ của người khác là “mấy cái thứ nhảm nhí” đi, đôi khi những thứ ấy ba chẳng thể nào có được đâu. – với khuôn mặt khinh khỉnh và giọng điệu mỉa mai, chàng trai nhìn thẳng vào người đối diện, trong đáy mắt ẩn dưới hàng lông mi dài có chút gì đó gọi là thất vọng.
- Hoàng Minh Đăng! Thái độ gì đấy hả?
- Có phải bọn đánh con bên sông Hàn lần trước là người của ba không, nếu thế thì tuyệt đối con không bao giờ bỏ qua đâu.- giọng điệu đã dịu lại hơn lúc nãy, trong đáy mắt sâu thẳm của chàng trai dường như đang cầu mong một tia hy vọng nào đó.
- Đó là vì ta muốn tốt cho con, muốn con tập trung vào công ty thôi. Đứa con trai không biết vâng lời thì người cha có quyền dạy bảo. Con có tư cách gì mà “bỏ qua” cho ta?
Nuốt cục ức xuống để khống chế vị đắng đang dâng lên trong cổ họng, đứa con trai nhìn người cha với tia nhìn đáng sợ,đôi mắt màu cà phê loé lên ngọn lửa cháy bỏng, khóe môi cong lên thành nụ cười nửa miệng đúng chất.
- Ba quả thật là một người cha đáng sợ, chỉ cần con cái không nghe lời thì sẵn sàng thuê bọn du côn để “xử” nó. Hay là bây giờ ba sợ không còn đủ tư cách để dạy dỗ con?.. Giờ thì con đã biết tại sao ông nội lại không giao công ty cho ba quản lí rồi.
- Mày …..
- Ba yên tâm, từ giờ con sẽ quản lí công ty thật tốt, không phải vì ba mà là vì con!.
Đóng sập cửa cái rầm, chàng trai sải đôi chân dài bước đi, một tay đút túi quần một tay thả lỏng nơi không trung, cổ họng anh vẫn chưa hết đắng đót. Từ nhỏ đến lớn anh lúc nào cũng bị người cha độc tài xắp xếp tất cả mọi chuyện, nếu anh khiến ông nở mặt mày vì có được một đứa con trai tài giỏi thì sẽ khen ngợi anh hết lời nhưng chỉ cần một chuyện không vừa lòng là ông sẵn sàng đánh đứa con trai duy nhất không thương tiếc mặc kệ sự can ngăn của mẹ. Cứ như thế không biết từ nhỏ đến giờ anh đã phải chịu đựng không biết bao nhiêu là roi đòn từ người cha độc tài dẫn đến độc ác kia.
Khi sinh ra, người ta không thể tự lựa chọn cho mình một gia đình như ý muốn chỉ có cách là cùng nhau sống và trải qua mọi chuyện hết cuộc đời.
Sau khi cánh cửa được đóng thô bạo trả lại sự yên tĩnh ngột ngạt cho căn phòng hào nhoáng. Người đàn ông vẫn ngồi yên lặng trên chiếc ghế bành đen loáng, đôi môi vẫn giữ nguyện độ cong vì tức giận, run run theo từng giây, ánh mắt hằn lên tia nhìn thật đáng sợ dán vào chiếc ghế sofa đối diện trống không.
“Minh Đăng, cuộc đời của con phải được diễn ra trong sự xắp xếp của ba”