Khi tỉnh dậy, Aurora đã thấy mình đang bận một bộ đồ rách rưới và nằm trên sàn nhà lạnh lẽo.
Aurora muốn ngồi dậy nhưng chỉ mới động thân một tí đã thấy ê ẩm không muốn nhúc nhích thêm. Từ trong cơn mê tỉnh lại, Aurora giơ cao hai bàn tay, lại phát hiện một cái còng tay bằng kim loại sáng bóng đang giam cầm mình.
Xung quanh không có lấy một thứ ánh sáng, giống như ả đang thật sự bị nhốt dưới một tầng hầm ẩm mốc. Lúc này, bên tai văng vẳng tiếng chuột kêu chít chít ghê rợn.
Aurora dù gì cũng là một người phụ nữ, ả luôn ăn vận sạch sẽ thơm tho, ghét thứ dơ bẩn chạm vào người. Nhưng ngay lúc này, ả đang phải chịu đựng những thứ ghê tởm kia không ngừng bám vào cơ thể.
Ngón chân bị trầy xước, gió luồng qua một cơn cũng đủ khiến nơi đó bỏng rát đau đớn. Aurora run sợ, mặc sức mà lùi sát vào vách tường lạnh như băng kia.
Miệng ngập ngừng lên tiếng:
" Có...có ai không? Cứu với, cứu tôi với!!!"
Aurora kêu đến khản tiếng cũng không có ai đáp lại lời mình. Lúc này, ả mới trầm mặc, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra.
Cách đây hai ngày, tức sau khi Tề Lãng tức giận đánh mình một cái rồi bỏ đi thì Aurora cũng chính thức bị Luke đuổi việc. Mặc kệ ả dùng chiêu trò thủ đoạn khổ nhục kế gì đi nữa, Luke vẫn thẳng tay đuổi ả ra khỏi quán.
Khi nhận lấy bao ánh mắt khinh rẻ mình, Aurora đã thật sự không thể chịu nổi. Trong lòng, cơn giận dữ càng lớn hơn thêm một chút.
Ngày hôm sau, đang trên đường trở về nhà, Aurora đột nhiên bị một vài người áo đen, bịt kín mặt chỉ chừa đôi mắt đen láy tóm lên xe. Khi ả định vùng vẫy kêu cứu thì thuốc mê đã sớm thấm.
Cho đến lúc tỉnh dậy, Aurora đã trở thành thế này.
Trong lòng bắt đầu hoài nghi về những tên bịt mặt kia, ả chắc chắn sau lưng bọn chúng là có người sai khiến.
Nhưng đó là ai thì Aurora chưa rõ lắm.
Mải đắm chìm trong nghĩ ngợi, lúc này ánh sáng ở đó đâu vụt đến, lấp đầy cả...căn hầm.
Aurora bị ánh sáng chiếu thẳng vào mắt khiến ả phải nhắm lại theo phản xạ. Hai phút sau, ả mở mắt, nhìn chung quanh.
Nơi đây, quả thực là một căn hầm. Một căn hầm có quy mô không kém gì một cái phòng ngủ.
Aurora lướt mắt nhìn một lần nữa, sau đó mới dừng lại trước một người đàn ông vóc dáng cao lớn, khuôn mặt lãnh khốc nếu không phải nói là tàn nhẫn.
Vừa nhìn vào đôi mắt kia, Aurora đã bị dọa cho sợ.
Ả điên loạn kêu lên:
" Tha cho tôi, anh, anh tại sao lại ở đây? Tha cho tôi đi, Walton."
Người đàn ông được gọi là Walton bỗng ngửa mặt cười lớn hả hê, sau đó chẳng thương hoa tiếc ngọc mà dùng mũi giày ấn vào bụng Aurora.
Hai tay thong dong rút vào túi quần, người nọ cúi thấp xuống, nụ cười càng trở nên trào phúng.
" Tao không phải Walton. Walton là em trai song sinh của tao."
Aurora vừa bị ấn mạnh vào bụng đến đau điếng, vừa nghe thấy chất giọng ghê rợn kia, ả chớp mắt, nước bên khóe mắt chảy ra không ngừng.
" Em trai song sinh?" Aurora lắp bắp, giống như không tin nổi.
Người nọ tiếp tục đạp Aurora một cái nữa rồi mới quay đầu nhìn người phía sau:
" Cậu mau lên đây."
Người thiếu niên gương mặt căng thẳng kia bước lên, dưới ánh sáng chói lóa, khuôn mặt cậu lộ ra khiến Aurora không khỏi khϊếp sợ.
" Conal... Mày..."
Hoắc Ưng nghe con ả lên tiếng vội vàng liếc nhìn một cái cảnh cáo, sau đó hất mặt về phía Conal:
" Tát nó mười cái."
Conal có chút giật mình khi nghe yêu cầu, à không, rõ ràng là người nọ đang ra lệnh cho cậu mà. Conal liếc nhìn Hoắc Ưng, khí chất của hắn ta ngời ngợi như vậy, thử cả gan cãi lại không muốn làm thì có mà chung số phận.
Conal đáng thương nuốt nước bọt, mặc dù chán ghét Aurora lắm nhưng cậu cũng không đến mức tàn nhẫn như vậy.
Nghĩ nghĩ thật lâu, Conal mới bước đến, giơ cao bàn tay của mình, tát xuống thật mạnh.
Aurora lần này bị còng, không có thế đỡ liền ngã sạp xuống sàn nhà một lần nữa.
Hoắc Ưng lúc này ngồi xuống chiếc ghế màu đỏ sẫm, chân vắt chéo, lẳng lặng đếm:
" Một cái."
Conal tiếp tục công việc của mình. Năm cái đầu tiên thực hiện bởi tay phải. Bàn tay cậu đỏ rát, khuôn mặt Aurora thì khỏi bàn đi.
Conal nhìn Aurora đã vật vờ muốn ngất xỉu, bèn tỏ ý quay lại nhìn Hoắc Ưng.
" Thật, thật sự đến mười cái?"
Hoắc Ưng giơ đồng hồ, thản nhiên nói:
" Tôi có nói hai lời bao giờ? Mau đi."
Conal nuốt khan, quay lại nhìn Aurora, thay bằng tay trái, năm cái tát liên tiếp.
" Làm ơn, làm ơn..." Aurora gục xuống sàn nhà, miệng đã bị rách đến chảy máu, thảm thiết cầu xin.
Conal đánh xong, nhìn lại bàn tay của mình, còn rùng mình một cái.
Hoắc Ưng lúc này vẫn ngồi một chỗ, " Cậu ra ngoài được rồi."
Nhìn thấy Conal ngập ngừng chưa muốn đi, Hoắc Ưng chau mày:
" Tiền tôi đã đưa cho cậu, việc cũng đã xong, mau ra ngoài!"
Conal khẽ cắn môi, cả gan tiến tới trước mặt Hoắc Ưng, hạ thấp giọng của mình:
" Xin lỗi, nhưng mà tôi muốn hỏi một câu."
" Hỏi gì?"
" Anh Walton đã ổn rồi chứ ạ?"
Hoắc Ưng nhất thời ngước mắt nhìn Conal, thấy đôi mắt trong veo kia thật thân tình và chân thật, khóe môi hắn hơi cong lên.
Nụ cười của Hoắc Ưng kết hợp với ánh sáng ở đây đúng là chói mắt quá. Conal nheo mắt lại, theo phản xạ lùi ra sau.
" Đã ổn. Nếu cậu muốn, tôi sẽ kêu người đưa cậu đến bệnh viện thăm."
Conal nghe đến đây liền mừng quýnh, vội vàng gập người cảm ơn Hoắc Ưng. Sau đó, cậu an phận rời khỏi tầng hầm quy mô lớn đó.
Cửa khép lại, tầng hầm bị cách âm, hoàn toàn tĩnh lặng.
Hoắc Ưng liếc nhìn về phía khác, ra lệnh:
" Treo nó lên."
Ngay tức khắc, Aurora toàn thân mềm oặt bị treo lên một cột giá. Cả người đung đưa không cố định một chỗ.
Hoắc Ưng thăng trầm híp mắt lại, nhìn bộ quần áo rách tươm chỉ còn che vài chỗ kín đáo, hắn khẽ nhếch môi.
Đứng dậy, Hoắc Ưng ngẩng đầu, duỗi tay ra, " Roi."
Tức khắc, một dây thừng được làm roi mang đến tận tay hắn.
Aurora đã tỉnh lại sau mười cú tát mạnh bạo của Conal. Khóe môi quá đau nên ả không nói được nữa, chỉ cố gắng mở đôi mắt nhìn Hoắc Ưng.
Tầm nhìn cứ như vậy rơi xuống chiếc dây thừng bản lớn kia, hoàn toàn khϊếp sợ.
" Đừng, tôi xin...a..xin xin..."
Aurora vùng vẫy, muốn tự giải thoát cho bản thân nhưng ả không biết, ả càng động đậy thì sợi dây kia chỉ càng lúc càng siết chặt lại mà thôi.
Hoắc Ưng nghiêng đầu, chiêm ngưỡng nét sợ hãi của Aurora mà không khỏi cười lạnh. Chẳng phí nửa chữ, Hoắc Ưng trực tiếp vung roi quất mạnh vào ngực Aurora.
Một đường roi xuất hiện theo đường xiên. Hoắc Ưng nhìn nó, vung thêm một cái nữa, tạo thành dấu X. Màu đỏ của máu khiến cho đôi mắt người ta phải đau nhói.
" A...dừng, dừng lại..."
" A!!"
Aurora chịu liên tiếp những đường roi mạnh mẽ dứt khoát, sức lực mau chóng cạn kiệt.
Hoắc Ưng bỗng dừng tay, nhìn ngắm cơ thể trắng trẻo kia chằng chịt vết roi đòn mà hắn gieo lên. Sau một hồi, Hoắc Ưng nói:
" Đáng ra mày phải chết, nhưng không được. Mày chết, quá dễ dàng cho mày rồi."
Aurora nghe nửa hiểu nửa không, bên tai ả ù ù cạc cạc, hoàn toàn không còn nhận thức được xung quanh nữa.
Sau một thoáng im lặng, Aurora cứ nghĩ rằng, thế là xong rồi. Xem ra người nọ không quá nặng tay, sẽ chừa cho ả đường sống.
Nhưng không, Aurora đã lầm, thật sự lầm.
Khoảnh khắc cảm thấy cơ thể nóng đến bỏng rát, Aurora đã mất khả năng tự hỏi, mất khả năng suy nghĩ, mất khả năng nói.
Trơ mắt nhìn người đàn ông kia đang cầm một thứ thật nóng giống như vừa mới nung trong lửa xong vậy, thứ đó đang càng lúc càng gần, thật gần khuôn mặt của ả.
Aurora suýt nữa đã cắn lưỡi của mình, chỉ vì quá sợ hãi, quá khϊếp đảm mà không lựa được câu từ gì để nói.
Hoắc Ưng dùng một vật vừa nung xong thật, bình tĩnh như không mà đặt nó lên làn da trắng mịn kia. Lửa nóng tiếp xúc da thịt, tạo ra âm thanh xì xèo ghê người.
Aurora rốt cục cũng lấy lại được thanh âm trong cổ họng, bất quá, nó chỉ là những từ ngữ không rõ ràng. Nước mắt liên tục chảy xuống, sượt qua miệng vết bỏng đỏ cháy kia càng thêm đau đớn.
Hoắc Ưng không để quá lâu, vừa đủ biến khuôn mặt xinh như công chúa thành một mụ phù thủy ghê tởm, sau đó ném vật kia xuống đất.
Aurora lúc này cũng không nói gì nữa, gục mặt xuống, tịch mịch.
Cửa tầng hầm lúc này đột ngột hé mở. Âm thanh cót két làm cho người ta phải rùng mình.
Hoắc Ưng nghe rõ tiếng động, lại không màng đó là ai đến, chỉ đứng một chỗ, trầm mặc rất lâu. Cho đến khi phía sau, có một thân hình cao lớn ôm chầm lấy hắn, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh như nói xin chào.
" Em làm đúng rồi. Đừng nghĩ nhiều."
Hoắc Ưng mệt mỏi nâng mi mắt nhìn người phụ nữ đang gục mặt, tâm tình càng lúc càng chấn động.
Nhìn hắn ra tay dứt khoát mà tàn nhẫn như thế, nhưng kỳ thực, đây là lần đầu tiên hắn nghĩ đến những việc thế này.
Làm xong những việc đó, Hoắc Ưng còn nghĩ, hắn không phải là hắn nữa. Giống một loại cầm thú khó mà tha thứ.
Nhưng người phía sau thì không như thế. Đối nghịch với ánh mắt mơ hồ của Hoắc Ưng, Vương Ngạo Thiên điềm nhiên hơn nhiều lắm.
" Cuộc đời luôn có nhân quả. Ông trời không trực tiếp ra tay đâu. Chỉ có con người mới dùng cơ hội đó mà lấy lại mọi công bằng mà thôi."
Hoắc Ưng lúc này mới thở ra nhẹ nhõm, cũng không nói gì mà dựa vào Vương Ngạo Thiên.
Ừ thì hắn làm đúng rồi, nhưng tâm tình không thoải mái được.
Sức khỏe của em trai hắn, đến giờ vẫn là chuyện đáng lo lắng nhất.
#
Đối với việc Tề Lãng đến bệnh viện thăm Hoắc Kình, Chu Sa không như những lần trước, bà không cấm đoán, không ngăn chặn, chỉ thản nhiên để cậu đến thăm một lần.
Trước khi để Tề Lãng bước vào đó, Chu Sa đã hết sức bình tĩnh mà nói:
" Tôi để cậu thăm nó, tất cả cũng có lý do mà thôi. Tôi có cảm giác, đây là lần cuối cùng cậu bước chân đến đây."
Tề Lãng hai ngày nay đã hoàn toàn mất khả năng bày tỏ cảm xúc khuôn mặt. Nghe những lời Chu Sa nói, cậu bất quá sẽ chỉ quay lại nhìn bà, đôi mắt mở to lên kinh ngạc.
Chu Sa nhìn Tề Lãng liên tục im lặng không đáp lại nửa lời, trong lòng bà cũng chứa đầy câu hỏi nhưng rồi bà vẫn nói chuyện chính.
" Muốn nói gì hãy nói cho hết. Tôi cũng không muốn mất sức để chia cắt hai người nữa."
Tề Lãng lẳng lặng nhìn Chu Sa, một lúc sau, cậu nở nụ cười, rất nhẹ nhưng đầy chua xót.
Cúi đầu, Tề Lãng nói:
" Vâng, cháu cảm ơn cô."
Nói xong, Tề Lãng lập tức xoay nắm cửa, tiến vào bên trong. Chu Sa nhìn theo bóng lưng của cậu, nhớ lại nét biểu cảm nhạt nhòa kia, kỳ thực, vẫn là có chút không đành lòng.
Chu Sa đôi lúc không hiểu nổi bản thân mình nữa.
Một mặt trách cậu là không đáng tin tưởng, nhưng sâu thẳm bên trong tim, bà vẫn luôn nhìn ra được tình cảm của Tề Lãng dành cho con trai mình.
Hoắc Kình thoát được một kiếp nạn, sau khi súc ruột, anh ngủ một giấc cho đến ngày hôm sau liền tỉnh dậy.
Nhìn thấy mọi người xung quanh đang lo lắng, Hoắc Kình còn nghĩ, mình đang bị ảo giác sau khi chết đi. Thế nhưng mọi thứ đột nhiên trở nên thật rõ ràng khiến anh nhận ra, mình còn sống.
Cả một ngày hôm qua, Hoắc Kình giống như Tề Lãng, biến thành một người vừa điếc vừa câm.
Anh không nói gì, cũng không nghe thấy người ta đang nói gì. Một mình lầm lũi xem những cuốn sách, sau đó lại lẳng lặng đi ngủ.
Không thắc mắc cậu đang ở đâu, có đến bệnh viện hay không. Không thắc mắc quan hệ của bọn họ đã thành cái dạng gì rồi. Hoàn toàn không có một chút thắc mắc.
Cho đến ngày hôm nay, Hoắc Kình ngước mặt nhìn thấy Tề Lãng đang bình thản đi tới, anh cũng không bày tỏ cảm xúc quá nhiều.
Giống như dây thần kinh biểu cảm bị đứt mất rồi.
Hờ hững nhìn cậu một cái, sau đó anh cúi đầu, lật sách trang tiếp theo.
Tề Lãng không biết anh có thật sự đọc sách không hay chỉ mượn cớ để không tiếp cậu, nhưng cậu mặc kệ tất cả.
Hôm nay là ngày cuối cùng rồi.
Tề Lãng đặt lên bàn một hộp thức ăn, sau đó quay sang nhìn anh:
" Có đói không? Bánh vừa làm, còn nóng."
Hoắc Kình vừa lật sang một trang khác, duy trì im lặng không trả lời.
Tề Lãng thấy như thế, cũng bình tĩnh ngồi xuống mép giường, giở hộp thức ăn ra. Lấy một cái bánh, đưa đến trước mặt anh.
" Ăn một cái."
Hoắc Kình dời tầm mắt nhìn cái bánh, sau đó thì nó lăn từ trên tay Tề Lãng xuống dưới đất.
Tề Lãng không kinh ngạc, điềm nhiên nhặt nó lên, bỏ vào dĩa. Thay thế một cái bánh khác, cậu vẫn như vậy:
" Cái kia dơ rồi. Cái này đi."
Lần này Hoắc Kình nhíu mày, ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt Tề Lãng. Từ hôm qua cho đến hôm nay, Tề Lãng là người đầu tiên mà anh nhìn thẳng vào mắt.
Tuy không nói chuyện nhưng Tề Lãng đã hơn bao nhiêu người khác.
Nhìn một cái rồi quay đi, Hoắc Kình bất ngờ nói:
" Thôi diễn trò với tôi đi. Tôi không phải bạn diễn của cậu."
Hoắc Kình, rốt cục đã nói chuyện.
Tề Lãng lúc này khẽ cười, không ép anh ăn bánh nữa.
" Nếu chúng ta thực sự đã diễn trò, thì trò của chúng ta đáng để làm thành phim đấy."
Đáp lại Tề Lãng là tiếng lật sách. Tề Lãng vẫn như cũ, không dao động, không bối rối. Cậu nghiêng đầu nhìn thật kỹ Hoắc Kình, sau đó mới hỏi:
" Sao lại chọn cách tự tử?"
Câu hỏi này làm cho ngón tay của Hoắc Kình đột nhiên căng cứng. Tâm tình thực sự có chấn động nhưng nhỏ thôi.
Cứ nghĩ rằng câu hỏi kia sẽ không có người đáp, Tề Lãng định đứng dậy, rót nước uống thì Hoắc Kình nói:
" Cậu hy vọng tôi sẽ nói, tôi nhường cậu cho cô ta hay sao?"
Tề Lãng định đứng thì ngồi phịch xuống, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn anh.
" Tôi không muốn nói những lời đó ra khỏi miệng, càng không thể rút lại lời thách thức. Chết đi, là cách hay nhất rồi."
Tề Lãng vẫn trầm mặc chưa nói gì. Đến khi Hoắc Kình ngước mắt nhìn cậu, nụ cười trên môi nhàn nhạt hiện ra.
" Tôi chết đi là cách dày vò cậu hiệu quả nhất."
Tề Lãng lúc này mới có thể bật cười thành tiếng. Quả nhiên, quả nhiên không thể coi thường người này.
Chấp nhận chọn cách nguy hiểm nhất, đau lòng nhất để dày vò cậu hiệu quả nhất.
Tiếng cười vụt tắt, Tề Lãng không mang món bánh kia về mà chỉ xoay lưng về phía anh. Sau đó nói:
" Ừm, hôm nay là ngày cuối cùng tôi đến đây. Đừng cố gắng chết đi để dày vò tôi nữa. Rời xa anh, chính là cách hiệu quả nhất rồi."
Không đợi Hoắc Kình đáp lại, Tề Lãng đã nghiêm chỉnh rời khỏi phòng bệnh. Khi ra bên ngoài, cậu gặp Jin bước tới.
Hai người nhìn nhau, trao đổi ánh mắt rồi Jin mở cửa phòng đi vào. Tề Lãng vừa đi được một quãng đã nghe thấy giọng Jin vọng ra.
" Chú Walton!!"
Nửa tiếng sau, mọi người đều có mặt đầy đủ tại phòng bệnh. Chỉ riêng Tề Lãng vẫn ở bên ngoài. Dù Jin nói câu gì, cậu cũng không bước qua ngạch cửa nửa bước.
" Bệnh nhân này cần phải thay tim gấp. Chúng ta chỉ còn có năm ngày để tìm kiếm một quả tim thích hợp."
" Năm ngày? Làm sao có thể?"
" Tôi biết chuyện này bất khả thi, nhưng hãy cầu nguyện đi. Còn không, bệnh nhân sẽ không duy trì nổi."
Căn phòng im lặng.
Tề Lãng ôm hai tay, dựa tường, cũng không biết là nghĩ gì nhưng đôi mày khẽ nhíu lại. Lúc này, Jin bước ra, bắt gặp Tề Lãng vẫn còn đứng đó.
Jin định báo lại tình hình của Hoắc Kình nhưng đôi mắt của Tề Lãng làm cô bé khựng lại.
Không biết có phải mình quá nhạy cảm không, nhưng Jin có thể thấy được, đôi mắt cậu lóe lên một tia sáng, khuôn mặt cũng cực kỳ nghiêm túc.
Nhìn thoáng qua, giống như Tề Lãng vừa mới đưa ra một quyết định cực kỳ quan trọng.