Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi

Chương 3

Edit: Thỏ

Hồ lô cái đầu nó!

Vừa nhớ tới biểu cảm của Khương Tự lúc nãy…

Hận chết tôi!!!!

Đêm đó tôi bèn lên diễn đàn, chuẩn bị hắt máu chó đầy đầu thằng khốn Hàng dài hai mét ba, kết quả tìm hoài cũng không thấy topic của mình, xem ra đã bị quản trị viên xóa. Vừa chuẩn bị lập topic mới để chửi nó thì đã thấy một topic màu đỏ nằm ở đầu trang, hơn hai trăm phản hồi đều chửi chung một chuyện.

Tiêu đề chính là — Hai mét ba, tôi với thím có thù gì sao, giữa gay và gay thứ cơ bản nhất đó chính là tin tưởng!

Lại nhìn chủ thớt, Vũ Lạc Tâm Trần.

Thì ra không chỉ mình tôi muốn mắng.

Đọc bình luận từ đầu tới đuôi, xem ra Hàng dài hai mét ba lừa bịp người khác quá nhiều, toàn bộ phản hồi đều tràn đầy oán khí; hai trăm lời lẽ trong đó đã bộc lộ sự bé cái lầm của toàn thể cư dân mạng.

Tôi ngồi xuống thong dong nuốt nước bọt, thưởng thức những câu chửi bới thanh lịch vô vàn, cảm nhận sâu sắc diện tích lãnh thổ quốc gia được mở mang, ngôn ngữ uyên thâm phong phú, tôi ngồi đọc đến sảng khoái toàn thân.

Ha ha, thằng gây tội phải nhận tội!

Hàng dài hai mét ba:

Tôi đệch!!! Không liên quan đến tôi!! Mẹ nó sao tôi biết nội dung bị đổi thành bé Hồ Lô chớ! Tôi là cái loại này người sao! Thiệt oan uổng mà!!!

Tôi nhất thời hưng phấn, chửi chết nó đi, thằng âm binh còn dám lòi mặt ra đính chính! Mặc kệ mày vô tình hay cố ý, ông đây chửi trước nói sau! Vì thế tôi nhanh tay sao chép một loạt bình luận mắng hay như hát kia, dội bom lần nữa. Thích thật!

Ngay sau đó những bình luận khác ùn ùn kéo tới, cũng mắng thanh niên Hàng dài hai mét ba y như tôi, thậm chí còn phản hồi bên dưới bình luận tôi nữa kìa. Ngoài ra còn có một loạt đội ngũ trông khá là hoành tráng hưởng ứng chửi theo khiến tôi vui như Tết. Để gã bị ‘tàn sát’ thảm thương như vậy, ông đây thôi không thèm tính toán, vì làm đàn ông phải biết bao dung.

Bỗng dưng bị một chiếc vớ thối ném vào đầu, tôi liền ngẩng lên mắng: “Lý Minh, mày có bệnh à? Bệnh thì uống thuốc, không bệnh xéo đi, đừng làm phiền tao nữa!”

“Nhìn mày cười như thằng đần, không chọc mày tao không vui.” Lý Minh dùng vẻ mặt băn khoăn nhìn tôi. “Thiếu Đông, tao có chuyện này luôn muốn nói…”

“Nói đê.” Tôi vừa lướt xem bình luận vừa hả hê khi Hàng dài hai mét ba bị úp sọt hội đồng.

“Ừ thì… Tao cảm thấy Khương Tự có hơi kỳ quái thôi.” Lý Minh ngập ngừng giây lát. “Hơi khó nghe tí là tao thấy nó không được bình thường.”

Tôi rốt cuộc không quan tâm chuyện trên diễn đàn nữa, ngẩng mặt nhìn Lý Minh, khó chịu hỏi nó: “Lý Minh mày có ý gì đây, vợ tao quái chỗ nào, không bình thường chỗ nào; có phải mày có thành kiến với vợ tao không? Rõ là mày không kỳ thị, lúc hắn theo đuổi tao mày cũng nói vậy mà. Giờ thế này muốn không ăn cơm chung với tụi tao hả?”

Tôi thẳng tính, nhưng Lý Minh còn thẳng tính hơn tôi. Cũng không biết tôi nói câu nào chọc nó nổi đóa. “Lương Thiếu Đông con mẹ mày có lương tâm không vậy, tao kỳ thị đồng tính mà tao còn ở đây à? Tao đã sớm xin chuyển phòng như hai thằng lão tam, lão tứ! Nếu không xem mày là anh em tao chẳng thèm ăn bữa cơm đó đâu! Nếu không tận mắt nhìn thấy tao cũng chẳng ý kiến làm chi, đệch mẹ!”

Tôi thộn ra không nói.

Lý Minh châm thuốc rít vài hơi, chờ tôi mở lời.

Nó và tôi là bạn cùng phòng hai năm, tôi cũng hiểu nó chứ, không vô duyên vô cớ mà phán vậy đâu. Nhưng tôi cũng không chấp nhận được Khương Tự bị bạn thân mình nói thế, bởi vậy tôi chỉ bảo là: “Mày nói rõ ràng xem.”

Lý Minh lúc này mới kể: “Bữa đó tao dắt cô em học ngoại ngữ khóa dưới vào nhà nghỉ mây mưa, làm xong tao mới đứng ngoài hẻm hút thuốc cho tỉnh rượu thì thấy Khương Tự, vợ mày—” Nó nhả ra một vòng khói. “Cầm dao, đâm người.”

Khương Tự, vợ tôi, cầm dao, đâm người?

Tôi tưởng tượng nửa ngày cũng không tưởng tượng ra.

Đã biết thân thể vợ tôi không tốt, đâm hay không đâm là một chuyện, nhưng một Khương Tự ngoại trừ trên giường có hơi thô bạo ra thì ngày thường bên cạnh tôi thẹn thùng khác gì cô em nhỏ, vì vậy ngắt lời nó ngay: “Không thể nào! Mày uống say nên nhìn lầm đó. Vợ tao sẽ không đi đánh nhau.”

“Ờ thì không.” Lý Minh cười mỉa mai. “Hắn là ai? Muốn đâm dao tự khắc có kẻ giữ cho hắn, mày cho rằng chuyện gì hắn cũng tự tay làm?”

Tôi nghe xong sắc mặt càng dị, ngay cả qυầи ɭóŧ Khương Tự cũng tự tay giặt cho, chuyện gì của tôi hắn không tự tay làm, còn chưa đút cơm tôi ăn thôi. Trời, càng nghĩ càng thấy mắc cỡ… Hình như da mặt tôi còn chưa đủ dày sao!

“Đệch, mày có nghe tao nói hay không.” Lý Minh bất đắc dĩ liếc tôi. “Mày nhớ lúc Khương Tự tán mày có thằng Bàng Huy khoa thể thao tán cùng lượt đấy.”

Tại sao tôi không nhớ gì nhỉ? Nếu chẳng nhờ Lý Minh nhắc, tôi nào biết sức hấp dẫn tôi lớn như vậy. Tôi được hai thằng đực rựa thèm thuồng, mà tôi sống chết cũng không đồng ý. Bọn họ ầm ĩ rối tung hết cả, nhưng sau đó tôi lại cùng Khương Tự bên nhau. Kể từ dạo kia cũng không thấy Bàng Huy lăng xăng trước mặt, tôi còn tưởng cậu ta biết thân biết phận nên rút lui rồi.

“Người Khương Tự đâm chính là Bàng Huy.”

Tôi suy xét, nhướng mày: “Ý mày là Khương Tự vì trả thù tình địch nên đâm cậu ta?”

Lý Minh: “Không chỉ thế, có lẽ mày không nhận ra nhưng đôi khi cái cách mà hắn nhìn mày… Haiz, tao cũng không biết nói sao, nhớ ngày xưa nhiều nữ sinh muốn làm bạn gái mày nhiêu vô kể, thư tình trên Wechat đầy ắp một thời. Giờ thì sao? Có nhỏ nào mến mộ mày đâu, mày không nghĩ ra nguyên nhân hả?”

Tôi cảm thấy bạn mình có thuyết âm mưu, tôi trong mồm nó như kẻ lăng nhăng, đa tình; nhưng tôi chính là thanh niên nghiêm túc!

Lý Minh dụi thuốc, đoạn thở dài bảo: “Tao nói bấy nhiêu, dài dòng lại trở mặt với mày. Tao rảnh vậy đấy, mày xem như tao chưa nói gì đi.”

Tôi đến gần Lý Minh.

Không hổ là anh em cột chèo, thông não xong xuôi còn không để ý thế nào được, còn bảo sợ cạch mặt nhau, đệch!

Đúng là sự hiểu biết của tôi dành cho Khương Tự không nhiều lắm, nhưng

không phải chuyện gì hắn cũng kể hết cho tôi, ngay cả việc cha mẹ tôi qua đời tôi cũng chưa từng kể với hắn. Mỗi người đều có không gian riêng, chừa chút riêng tư mới có thể bên nhau lâu dài được.

Lúc này cho dù thằng Hàng dài hai mét ba bị bạo cúc tôi cũng không hứng thú, tôi tắt máy, lên giường nằm thộn ra.

Đêm đó tôi mơ một giấc mơ, mơ về khoảng thời gian Khương Tự đang còn theo đuổi. Khi đó tôi rất khờ, thân là trai thẳng, tuy rằng hiểu biết về đồng tính nhưng ai ngờ Khương Tự là đồng tính nam, hơn nữa bẻ cong tôi mới ác. Tôi từng cho rằng mình thật phong cách, đẹp trai, đàn em rất thần tượng tôi, mỗi ngày theo đuôi tôi nịnh nọt, thật có không khí của đại học mà! Ai ngờ hắn bẻ tôi luôn!

Kết quả…

Cúc hoa héo tàn, vương vãi đáng thương; tất cả đều là nước mắt, câm lặng…

Có một lần, hắn nói: “Đông Đông…”

Tôi vừa giao tranh vừa hỏi: “Làm sao?”

“Anh có nhà, có xe…”

“Người cao, chân dài…”

“Tính tình cũng tốt…”

“…Cho nên?”

“Anh có thể làm vợ em không?”

Tôi nghe xong trượt tay, nhân vật trong game cũng bị đối phương tung đòn bạo kích, lên đường.