Edit: Thỏ
Lần đầu tiên nhìn thấy Khương Tự là ở bể bơi sân vận động. Khương Tự mặc quần bơi tứ giác màu xanh, tay chân hòa vào dòng nước xanh ngắt, màu da trắng nõn dưới điểm tô ánh đèn và bọt nước càng tôn lên vẻ đẹp ngọc ngà của chàng trai.
Thân là một sinh viên khoa mỹ thuật ham vẽ, lúc đó tôi đã vỗ đét vào đùi.
“Đệch! Thằng này trông ngon quá!”
Tôi lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh, để dành làm mẫu sống vẽ tranh. Đây cũng là thói quen thường trực của tôi, trong điện thoại còn có rất nhiều mẫu sống; ngoại trừ người thì còn một ít phong cảnh và kiến trúc. Vì thế chụp xong tôi cũng chẳng bận tâm, tiếp tục cười nói với bạn bè, rủ nhau chơi bóng rổ.
Ai ngờ hai hôm sau tôi gặp lại hắn.
Thằng oắt kia dẫn bóng về phía trước, chạy ba bước rồi nhảy lên đập vào rổ ngon ơ. Thật đẹp!
Tôi huýt sáo, thọc thọc mấy thằng bên cạnh tôi. “Nó là ai, sao tao chưa gặp bao giờ? Thành viên chung đội hả?”
“Nó tên Khương Tự, là sinh viên năm nhất. Kỹ năng chơi bóng cũng khá, cho nó gia nhập đội mình không phải không được, tuy nhiên…”
Thằng bạn còn chưa nói xong, Khương Tự đã ngồi gập người ho khan một trận, tay ôm ngực bị người đỡ ra sân. Bước chân hắn lảo đảo như bay, sắc mặt tái mét đủ dọa người.
“…Sức khỏe kém. Lại bị đỡ ra, xùy, trông nó cũng không dễ chịu.”
Khoảnh khắc kia, tôi đã nảy sinh hứng thú với Khương Tự. Bạn nói xem, một người với thể chất yếu ớt đâu ai rảnh đi chơi thể thao, cũng không biết tên này đã dâng hiến bao nhiêu tình yêu thương cho bóng rổ?
Vì thế tôi tung tăng đi bắt chuyện làm quen.
“Này, Khương Tự.” Tôi cười khì vỗ vai hắn.
Khương Tự đang ngồi nghỉ ngơi, quay đầu nhìn tôi cười một cái: “Lương Thiếu Đông.”
Tôi buồn bực: “Cậu biết tôi à?”
Hắn nhẹ nhàng gật đầu ‘ừm’ một tiếng, nếu không nghe kỹ sẽ không tài nào nghe thấy.
Chờ nửa ngày không thấy vế sau, tôi gãi mũi, thầm than Khương Tự này thật bí ẩn, vì thế đành phải tự thân tìm đề tài.
“Cậu thích vận động sao.” Hai lần gặp hắn không phải ở sân thể thao thì chính là sân bóng rổ.
“Thân thể không tốt, bác sĩ khuyên rèn luyện sức khỏe thêm.” Hắn nói năng nhã nhặn, ôn hòa, gương mặt thì trắng trẻo thon thon, chiếc cằm nhòn nhọn; thoạt trông quá đỗi mong manh.
Cứ thế tôi thân quen Khương Tự.
Đánh chết cũng không tưởng tượng được, thằng oắt này hao tốn nửa năm bẻ cong tôi, còn trở thành bạn trai tôi luôn thể.
Nếu tôi sớm biết… Mà ở đời đâu có nếu như.
***
Sau khi bâng quơ nhớ lại, tôi chợt phát giác có gì đó sai lầm.
Ở cạnh hắn một quãng thời gian, tôi nhận ra hắn làm quái gì thích vận động. Mỗi lần rủ rê ra ngoài chơi bóng hắn đều trưng vẻ mặt ứ đi, tôi hỏi: Chẳng phải bác sĩ khuyên anh nên rèn luyện nhiều sao; hắn nhíu mày giả vờ tội nghiệp, ôm tim mà nói: Tim anh yếu lắm, muốn nghỉ ngơi nhiều.
Tôi sa mạc khô cằn từ ngữ.
Rồi hắn lại thừa nhận, trước kia vì muốn tạo điểm nhấn với tôi nên mới liều mạng trình diễn cho tôi xem. Biết tôi thích bóng rổ nên hắn thường đến sân thể thao; hắn vẫn luôn ngồi xổm thủ thế, chờ tôi sa bẫy.
Tôi chẳng những cảm thấy thằng oắt này lớn lên hệt như con gái mà thủ đoạn cũng giống con gái y hệt. Tuy nhiên tôi hết cách, ai bảo hắn là bạn trai của tôi, tôi không bao dung hắn thì bao dung ai được. Mặc dù cũng có thủ đoạn, nhưng chỉ là thủ đoạn nhỏ xíu đáng yêu.
Nhưng Khương Tự có một thói quen khiến tôi không chịu nổi.
Thằng oắt này khẩu vị nặng ghê hồn, nói ra tôi còn thấy ngượng, ừm, hắn thích SM…
Nhớ lại ngày đầu quen nhau, hắn ngây thơ vô số tội, chỉ chạm môi nhau thôi mà đỏ mặt nửa ngày. Sau đó một bước lên mây, hắn dần dần lộ ra bản chất… Lúc tôi thấy hắn đem ra một đống dây thừng, ngọn nến, còng tay, tôi đứng chết trân. Khi định thần lại hắn đã trói tôi vào giường.
Lần đó hắn làm rất cuồng bạo, chảy máu xem như chuyện nhỏ, tôi còn tưởng mông mình nứt luôn. Mẹ nó tôi là lần đầu nha!
Đệch, mỗi lần hồi tưởng đều cảm thấy cúc hoa căng thẳng!
Làʍ t̠ìиɦ xong, tôi hút thuốc và nghĩ xem làm thế nào nói với Khương Tự về chuyện này, có lẽ nét mặt quá nghiêm túc nên làm hắn lo sợ. Tôi còn chưa hé môi thì Khương Tự đã quỳ xuống đất, ôm eo tôi nước mắt tuôn rơi. Hắn cứ vậy nhìn tôi, nhìn đăm đăm khiến tôi suýt khóc; tôi cảm thấy đau lòng nên thở dài bảo, việc này cho qua đi.
Ngẫm lại chỉ muốn vả mặt mình cho tỉnh. Tính nết Khương Tự giờ đây đều có một nửa do tôi dung túng hắn, quả nhiên tự làm tự chịu thôi!
***
Tôi đắng lòng không nơi giải tỏa, đành phải lên mạng chém gió ẩm ương. Dù sao không ai quen biết tôi, đôi khi đọc mấy bình luận của họ còn giúp tâm trạng tôi tốt hơn một tẹo. Đừng nói tôi chẳng hề gì, thực ra tôi cũng buồn ghê gớm. Giờ tôi chỉ biết giải khuây như vậy, bởi vì từ lúc cùng hắn bên nhau, đừng nói bơi lội, ngay cả bóng rổ tôi cũng chưa sờ được vài lần! Khương Tự bảo rằng tôi chơi bóng quá đẹp trai khí chất nên muốn giữ chặt tôi, không cho tôi ra ngoài dụ dỗ người khác. Đệch!
Thứ cảm xúc ngọt ngào xen lẫn cay đắng, ai hiểu đâu.
Tuy nhiên nhiều khi tôi quá ngứa tay, nếu bị hắn lải nhải dông dài làm phiền, tôi sẽ hôn hắn. Hôn ngang tàng thô bạo, hôn đến hắn không biết trời trăng gì, hôn cho hắn đồng ý với những yêu cầu muốn chơi bóng, muốn bơi lội, muốn thụt Bi-a của tôi. Những lúc như vậy đôi má Khương Tự ửng hồng, ánh mắt mê ly, cứ thế rơi vào hoang mang, thảng thốt. Tôi muốn gì cho đó, đòi gì có đó… Cái này gọi là gì nhỉ? Phản manh? (*)
(*) Công hay làm nũng thụ, giờ thụ làm nũng lại công.
Trò hôn môi này quả nhiên vô địch, lần nào cũng trúng. Tuy nhiên phải chú ý rằng, ừm, đừng hôn hắn cương lên…
Chớ hỏi vì sao tôi biết chuyện này.
Nhưng gần đây tôi nhận ra ngày càng khó thuần phục hắn, hơn nữa hắn vẫn luôn khuyến khích tôi ra ngoài cùng hắn thuê nhà. Tôi dùng lời lẽ chính đáng từ chối, Khương Tự không vui, ném cho tôi biểu cảm lạnh lùng; tôi còn phải ngồi năn nỉ hắn, thật mệt.
Sau khi tan học, tôi đến thư viện mượn sách, vừa hay gặp được đàn chị làm bên chi đoàn, chúng tôi tán gẫu trong chốc lát.
Đàn chị nói chi đoàn đang bầu ban cán sự cho nhiệm kỳ mới, hỏi tôi muốn tham gia không. Kỳ thật tôi đã năm hai rồi, sang năm là năm ba nhưng mấy cái đoàn đội gì đó tôi chưa từng quan tâm đến. Ngay cả danh xưng chức vụ hay những ban cán sự mới vào tôi cũng chẳng quen, thế nên đành phải nói lời từ chối.
Đàn chị liền mắng tôi, nào là sa lầy mất chí hướng, nào là không có động lực, nào là có trai quên mẹ rồi…
“Đệch, chị à chị bớt nói lại giùm em.” Việc tôi và Khương Tự bên nhau vốn chỉ vài người biết, đột nhiên đàn chị trở nên thần thánh tối cao, ở trong thư viện phán một câu xanh rờn trước mặt công chúng như vậy khiến tôi có chút bồn chồn.
Ngày xưa tôi thẳng như thước kẻ, giờ nhờ mồm của chị mà cả thế giới biết tôi cong mẹ nó luôn.
Mãi đến lúc tôi hứa tôi thề tôi bảo đảm rằng việc làm ban cán sự đoàn cũng long trọng như chuyện sinh con cưới hỏi thì đàn chị mới nện giày cao gót lộp cộp rời đi.
Tôi mượn sách xong bèn trở về ký túc xá, bật máy tính lên đánh vài ván Dota thì điện thoại reo.
Liếc mắt nhìn, là tin nhắn của Khương Tự. Hắn hỏi tôi ăn cơm không, tôi thì đang quẩy nhiệt quá, thêm vào việc hắn làm mặt lạnh hai ngày khiến tôi hơi khó chịu, vì thế không thèm nhắn luôn. Tôi mang headphone lên, tiếp tục đắm trong thế giới của mình.
Lúc định thần lại, máy tính đã đen thui.
Đệch bà già, cúp điện?!
Cởi headphone xuống, tôi thấy ngón tay Khương Tự còn đang chọc ở nút nguồn máy tính, hắn lạnh lẽo nhìn tôi. Bấy giờ tôi mới phát hiện ký túc xá ngoài chúng tôi ra không còn người nào cả.
Tôi thầm than vãn, thằng đầu bò Lý Minh này, biết Khương Tự đến mà cũng không nhắc nhở một tiếng sao. Thiệt tình anh em như con cằc!
Hoặc có báo động rồi, mà tôi không nghe…
Tôi căng da đầu, cố tình lộ ra một nụ cười quyến rũ: “Sao anh lại tới đây ~