Tu La Vũ Thần

Chương 133: Tà hỏa trên thân

Cung điện nơi ở của Tô Nhu, cũng không phải rất lớn, nhưng lại rất tinh xảo, so với toàn bộ cung điện, có phong cách riêng, rất là đại khí. Đồng thời trong cung điện nơi nơi tản ra hương thơm, vừa nhìn liền biết là nơi ở của con gái.

"Sở Phong Thiếu Gia, mời uống trà, đây là nhị tiểu thư cố ý vì ngài mà chuẩn bị, thượng đẳng trà thơm." Nha hoàn bưng lên một cốc trà thơm.

"Đa tạ!"

Sở Phong trên tiệc rượu, ăn không ít rau, cũng uống không ít rượu, bây giờ ly trà thơm chính là thứ Sở Phong cần, nhất là hương khí của trà này, rất là đặc thù, quả thực là có một loại mê hoặc nói không nên lời.

"Ah… trà ngon."

Sở Phong một ngụm liền uống hết chén trà thơm, cảm giác cũng chưa đã khát, thẳng thắn cầm lấy ấm trà, đổ hết vào trong miệng, thẳng đến khi ấm trà thơm uống hết, mới xoa xoa cái miệng, nói: "Nhị tiểu thư hiện ở nơi nào?"

"Nhị tiểu thư đang tại tầng cao nhất chờ ngươi." Nha hoàn cười nói.

"Ác, mình ta đi tới sao?" Sở Phong cảm thấy có chút kỳ quái, thế nào mời hắn đến, lại không tự nàng tới đón, mà lại để tự mình đi tới tìm nàng?

Bất quá cẩn thận nghĩ lại, Sở Phong cũng có thể hiểu, tuy nói hôm nay Sở Phong tại Tô gia là khách, nhưng dù sao Tô Nhu cũng là trưởng lão Thanh Long Tông, luận thân phận cùng thực lực đều trên mình, bảo hắn chủ động đi gặp Tô Nhu cũng là rất bình thường.

Nghĩ đến đây, Sở Phong liền hướng trên lầu đi đến, mà vị nha hoàn kia lại là cười quỷ dị, đóng lại cửa cung điện, lặng lẽ rời khỏi cung điện này.

Tòa cung điện này có năm tầng, Sở Phong chậm rãi đi lên, mới vừa đi tới tầng thứ hai liền cảm giác thân thể có chút không đúng, cả người nóng lên, bụng dưới nỗi lên trận trận tà hỏa, đưa mắt nhìn, đã thấy chỗ đó phồng lên.

"Mẹ nó, chuyện gì xảy ra đây?!" Sở Phong có chút không nói gì, vội vàng chỉnh lại một chút trường bào, che giấu cự vật đang to ra của mình, không muốn để Tô Nhu thấy, tuyệt đối sẽ cho là lưu manh.

Sở Phong tiếp tục hướng về phía trước đi tới, khi đi đến tầng thứ ba, phía dưới lại càng ngày càng trướng, điều này làm cho Sở Phong rất khó chịu, tuy rằng tuổi trẻ khí thịnh, thế nhưng cường ngạnh như vậy, đây chính là lần đầu tiên.

"Mẹ nó, không đúng, chẳng lẽ là trong tiệc rượu đêm nay, có cái vật đại bổ gì, kích phát giống đực của ta rồi?"

Sở Phong ý thức được có chút không thích hợp, cái này không phải trạng thái bình thường của hắn, lúc này cái cổ thì đỏ hồng, trong cơ thể máu huyết thì đang sôi trào, phảng phất như có một ngọn lửa vô danh, đang châm đốt toàn bộ thân thể hắn vậy.

Mà ngọn lửa vô danh này, cũng chính là tà hỏa trong truyền thuyết, khiến cho đại não con người bị du͙© vọиɠ chiếm ngự, muốn làm chuyện nam nữ, nếu không phát tiết được, sẽ bất lợi đối với thân thể.

"Trời ạ, xem ra không thể ăn bậy rồi."

Sở Phong lo lắng, vội vàng điều chuyển linh khí trong cơ thể, áp chế tà hỏa trong cơ thể một chút, không thể không nói, lực lượng linh khí rất là kỳ diệu, vừa vận chuyển, đích xác liền có một ít hiệu quả.

Cảm thấy mình đang sôi trào du͙© vọиɠ, khi khống chế xong, lúc này mới dám tiếp tục hướng về phía trước đi tới, thế nhưng khi Sở Phong đi tới tầng thứ tư, thì ở tầng thứ năm đột nhiên bay tới một trận hương thơm. xem tại s1apihd.com.com

Cái mùi này như là mùi hoa, khiến người khác muốn trầm mê, Sở Phong không tự chủ được liền bị hấp dẫn, nhanh hơn đi về phía trước, khả vừa đi tới tầng thứ năm, Sở Phong liền nghe được trận trận thanh âm bọt nước, đồng thời đập vào mặt chính là trận trận vụ khí.

Giờ khắc này, Sở Phong trong lòng ngổn ngang, vô ý thức liền nghĩ tới một loại khả năng, tràng cảnh như vậy tuy rằng hắn lần đầu tiên kinh lịch, nhưng nghĩ như thế nào cũng biết là nơi tắm rửa của con gái.

"Không xong."

Mà đúng lúc này, Sở Phong đột nhiên phát hiện, linh khí của mình bắt đầu nhanh chóng tiêu tán, trong nháy mắt mất đi toàn bộ linh khí, phảng phất như tu vi của mình bị người ta tháo cạn vậy, như vậy nhiều năm tu võ có được, toàn bộ như biến mất.

Đổi lại bình thường, Sở Phong sẽ tĩnh tâm suy nghĩ, tìm ra nguyên nhân tu vi của mình biến mất, thế nhưng Sở Phong lúc này, cũng là một trận hoảng loạn, bởi vì linh khí được hắn dùng để ngăn chặn du͙© vọиɠ, đã tuôn ra ào ào, đồng thời so với lúc trước, còn cường liệt hơn mấy lần.

Giờ này khắc này, bị du͙© vọиɠ xông lên não, Sở Phong đã sắp mất đi lý trí, vô ý thức liền muốn rời khỏi nơi này, bằng không sẽ có việc không ổn phát sinh.

"Đang lang lang" thế nhưng trong lúc hoảng loạn đó, Sở Phong lại không cẩn thận đem một cái bình sứ làm ngã, tuy rằng không có bể nát, nhưng lại phát ra thanh âm vang dội.

"Ai?" Đúng lúc này, một đạo thanh âm con gái sắc bén mà ngọt ngào đột nhiên vang lên, chính là Tô Nhu.

"Đừng tới đây!" Sở Phong vô ý thức la lên, bởi vì chỉ cần nghe được thanh âm Tô Nhu, hắn đã không thể chịu đựng được, trời biết nếu là thấy Tô Nhu như hồ ly tinh a, hắn sẽ làm ra chuyện thế nào đây.

"Sở Phong, là ngươi sao?" Nghe được thanh âm Sở Phong, Tô Nhu cảnh giới rõ ràng buông lỏng, chỉ nghe một đạo thanh âm thủy hoa vang lên, một trận bước chân mềm nhẹ cũng là đi tới.

Giờ khắc này, Sở Phong vốn muốn rời đi, thế nhưng trong vụ khí hơi nước lất phất, thấy một bóng hình xinh đẹp, hắn cũng không khỏi ngừng chân lại, đem đôi ánh mắt đầy dẫy tà hỏa, thẳng ngoắc ngoắc mà nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp này.

Tô Nhu từ trong vụ khí bước ra, toàn thân được trùm trong khăn tắm màu trắng, đem thân thể xinh đẹp của nàng lộ ra, cặp đùi đẹp da trắng như tuyết, toàn bộ lộ ra một cách lỏa lồ.

Tóc dài ướt sũng rơi lả tả trên vai, từng hạt nước còn đang lung linh trên da thịt nhẵn nhụi mềm nhẵn, chậm rãi chảy xuống, đẹp, đẹp tới cực hạn rồi, vô luận là khuôn mặt như hồ ly, hay là vóc người như ma quỷ, đều làm cho chỉ cần liếc mắt, liền khiến dục hỏa bốc lên.

"Sở Phong, thật là ngươi sao, ngươi thế nào lại tới nơi này" Thấy Sở Phong, Tô Nhu mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng cười quyến rũ, thật là phong tình vạn chủng, nhất là thanh âm nhu hòa mà ngọt ngào, càng khiến cho ý thức cuối cùng của Sở Phong tan rã.

"Sưu" thấy Tô Nhu như vậy, đổi là ai cũng đều khó có thể giữ mình, huống chi Sở Phong đã sớm bị tà hỏa thôn phệ, hắn hai tay giang ra, hai chân cố sức bước tới, lấy một tư thế cóc rơi xuống đất (ôm chầm tới… ND), chộp về phía Tô Nhu xinh đẹp.

"Ngươi làm gì vậy."

Nhìn thấy Sở Phong hướng mình phóng tới, Tô Nhu nhất thời hoa dung thất sắc, cảm thấy có gì không đúng muốn né tránh, thế nhưng lại phát hiện trong cơ thể mình, cư nhiên ngay cả một tia huyền lực cũng không có, mặc dù con mắt có thể thấy rõ động tác Sở Phong, nhưng thân thể lại phản ứng không kịp.

"A ~~~ "

Một tiếng thét chói tai truyền đến, Tô Nhu đã bị Sở Phong ôm ngã xuống đất, nàng bị đặt ở dưới thân hắn, giờ khắc này gương mặt tuyết trắng của Tô Nhu, nhất thời đỏ bừng, một đôi mắt to dụ dỗ, thẳng tắp nhìn chằm chằm Sở Phong, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi.

Bởi vì nàng có thể cảm thụ được, lúc này trên người Sở Phong có một "vật lớn", đang hung hăng đâm đâm vào ngọc thể của nàng, đối với loại tình huống này, Tô Nhu tự nhiên có thể nghĩ đến là chuyện gì xảy ra.

"Sở Phong, ngươi muốn làm cái gì, mau đứng lên."

Thất kinh, Tô Nhu muốn đẩy Sở Phong ra, thế nhưng thế nhưng căn bản không dùng được một điểm khí lực, mà ngọc thủ mềm nhẵn nhẵn nhụi của nàng tại trên người Sở Phong như đang xoa nắn, trái lại khiến du͙© vọиɠ Sở Phong càng cường liệt hơn.