Hiền Tri Thiên Lý

Chương 157: Lệnh truy sát Thiên La (1)

Edit: Tiểu Lăng

Thành ngầm hành động nhanh hơn nhiều so với dự tính của Thiên Lý, bốn ngày sau khi cô nhận được tin, nhân vật khả nghi xuất hiện.

Thiên Lý từ từ nhắm mắt lại, ngồi bên cửa sổ. Cảm giác của cô bao phủ trọn thành Minh, trong thành có hàng ngàn hàng vạn lính đánh thuê qua lại, đủ loại dao động năng lượng chảy qua, vô cùng hỗn độn. Nhưng Thiên Lý vẫn nhạy bén khóa được mười mấy mục tiêu khả nghi, bởi trên người chúng đều có nhung tinh thạch. Đây là vật phẩm đặc hữu của thành ngầm, cũng chỉ có chúng mới có kỹ thuật vun trồng độc nhung.

Nhóm người này lần lượt tiến vào thành Minh, dường như cũng không quen biết nhau, không tiếp xúc gì với nhau cả, chỉ đi lại khắp nơi. Thiên Lý dùng máy theo dõi cắt hình ảnh của chúng xuống, gửi cho đội bảo vệ thành Minh, để họ thực thi giám sát cũng như giữ cảnh giác với chúng. Mặt khác, cô phái thêm người tăng cường bảo vệ Hữu Ý.

Phát lệnh rồi, Thiên Lý rời khỏi nhà, từ từ đi ra ngoại thành. Tra Nhĩ đương nhiên cũng đi theo bên cạnh. Dọc đường, ai nhìn thấy họ đều hơi thi lễ.

Bây giờ, uy vọng và địa vị của Thiên Lý ở thành Minh là không ai sánh bằng. Là linh văn sư kiêm linh giả có một không hai trên đời, vô hình trung, cô đã được sự tôn trọng của toàn giới dị năng, không ai dám khinh thường cô chỉ bởi tuổi tác.

Bước chân Thiên Lý hơi dừng lại, cô phát hiện một gã khả nghi đang mai phục ở gần đó, trên người gã cũng có nhung tinh thạch, năng lực ẩn núp rất mạnh. E là nếu Tra Nhĩ không mở lĩnh vực hoặc đi đến gần gã, cũng rất khó tìm thấy gã ngay trong đám đông.

Trừ nhung tinh thạch ra, Thiên Lý còn dò được mấy quả bom trên người hắn. Cô lại dùng cảm giác quét qua những nhân vật khả nghi kia, quả nhiên đều phát hiện, trên người chúng ít nhiều đều giấu mấy quả bom, thậm chí có mấy quả đã được gài vào những chỗ nguy hiểm.

Thiên Lý trầm mặt, bấm máy truyền tin, gửi lệnh lập tức bắt giữ cho đội bảo vệ --- không thể chờ bọn chúng gài hết bom xong mới hành động được.

Cùng lúc đó, cô bỗng rút súng xua trọc ra, bắn một phát tới một góc khuất trống không. Khi tất cả đều kinh ngạc, chốn góc khuất không người bỗng hiện ra vết máu, ngay sau đó, thân hình của một gã đàn ông xuất hiện. Gã ôm lấy vết thương, ngã xuống đất.

Xung quanh xôn xao lên, đội bảo vệ tiến lên trói người lại, kéo đến trước mặt Thiên Lý, cung kính hỏi: “Đại nhân, phải xử lý thế nào ạ?”

“Nhốt lại, chờ bắt được những tên còn lại hẵng nói.” Thiên Lý để ý thấy gã mai phục bị bắt kia cong khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười giễu cợt.

Tim đập mạnh, cô đang định tra hỏi, đã nghe thấy một tiếng ầm vang lên từ phía nam thành. Lửa bốc lên, nháy mắt đã rọi nửa bầu trời đỏ như máu.

“Cháy rồi, cháy rừng rồi!” Trong đám đông liên tục vang lên những tiếng kêu to.

Cháy rừng? Thiên Lý biến sắc, chạy nhanh lên đài quan sát.

Vừa leo lên đài quan sát, biên giới tây nam thành Minh lại chấn động, lửa cuồn cuộn bùng lên, vô tình cắn nuốt đi từng gốc cây.

Thiên Lý kìm nén sự phẫn nộ tột độ, nhanh chóng triệu tập nhân thủ toàn thành, tuyên bố lệnh dập lửa.

Tất cả dị năng giả hệ nước và đất trong thành Minh đều tự giác tham gia hành động dập lửa, từng cột nước phun ra, mặt đất chấn động, cát bụi tung lên tầng tầng lớp lớp. Những dị năng giả khác cũng rối rít tiến tới hỗ trợ. Nhất thời, cả thành Minh đều chìm trong ồn ào hỗn loạn.

Thiên Lý cắn chặt môi, lòng tức giận không thôi. Không ngờ chúng lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn đến thế, trực tiếp đốt rừng.

Không thể phủ nhận, chiêu này ác vô cùng. Một khi rừng phòng hộ phía nam thành Minh bị đốt trụi, chẳng mấy chốc trọc khí sẽ tiến quân thần tốc, một lần nữa biến ngôi thành vốn đã sạch sẽ này thành vùng nửa trọc hóa.

Trồng cây gây rừng là một công trình to lớn, hở ra là cần đến mấy chục năm kiên trì bền bì mới khó khăn xây dựng được. Nhưng phá hủy nó thì dễ như trở bàn tay.

Thiên Lý tốn công sức mấy năm mới có được thành quả như bây giờ. Nhưng không ngờ, chỉ nháy mắt, hơn nửa cánh rừng đã bị đốt thành tro bụi, bao nhiêu cố gắng đều đổ hết ra sông ra biển.

Lũ thành ngầm hèn hạ đó, vì mục đích mà không từ thủ đoạn, thật không thể tha thứ!

Tra Nhĩ ôm lấy Thiên Lý, thấp giọng nói: “Đừng buồn, bất cứ ai dám uy hϊếp chúng ta, đều sẽ phải trả giá đắt.”

Thiên Lý gật đầu, hai tay siết chặt.

Lúc này, chú Thổ truyền tin tới: [Vừa rồi có hai gã cao thủ lẻn vào nội thành, định bắt cóc Hữu Ý, bị các chú đánh lui.]

“Hữu Ý thế nào rồi ạ?”

[Không sao, chỉ bị dọa thôi.]

“Mong các chú bảo vệ em ấy, tạm thời đừng để em ấy lộ diện.”

[Ừ, các chú biết, cháu cũng phải cẩn thận đấy, khả năng chúng còn muốn bắt cóc cả cháu nữa.]

Truyền tin xong, Thiên Lý đã cơ bản suy ra được kế hoạch của thành ngầm, đầu tiên là gây ra hỗn loạn tại nội ngoại thành, sau đó thừa cơ tìm mục tiêu, hoặc bắt cóc hoặc ám sát.

Nếu cô không phát hiện sớm, kịp thời ra lệnh bắt, đợi chúng bố trí xong, kế hoạch này rất có thể sẽ thành công.

Linh văn sư và nhà tinh lọc bây giờ là nhân vật chủ chốt của thành Minh, sự hiện hữu của các cô chẳng những khiến thành Minh từ một tòa thành nhỏ nơi biên thùy nhảy lên thành đô thành thần kỳ thu hút ánh mắt toàn thế giới, mà còn tăng lên rất nhiều danh tiếng và sức ngưng tụ của khu phía Bắc.

Thế lực thành ngầm phía Nam đã coi thành Minh là uy hϊếp lớn. Nhưng nếu chủ thành – linh văn sư Thiên Lý và nhà tinh lọc có thể chữa trị trọc hóa Hữu Ý bị thành ngầm khống chế, vậy thành Minh cũng chẳng đáng để lo nữa. Mà quyền chủ động cũng rất có thể sẽ quay lại trên tay chúng.

Dù kế hoạch của chúng chưa thành công, nhưng Thiên Lý cũng không bắt được tất cả những kẻ ẩn núp, chí ít của mười lăm gã đã thừa dịp loạn mà trốn đi.

Sau khi hỏa hoạn bị dập tắt, một diện tích lớn rừng phòng hộ ở phía Tây Nam, Đông Nam thành Minh đã bị thiêu hủy, chỉ để lại một bãi tro tàn. Linh khí vất vả lắm mới ngưng tụ được, đã bị phá ra một lỗ hổng; không quá nửa tháng, khả năng trọc khí sẽ xâm nhập thành.

Trong phòng họp, Thiên Lý lẳng lặng nghe mọi người báo cáo, sắc mặt tối đen. Mãi đến khi buổi họp kết thúc, cô vẫn không nói câu nào.

Chú Mộc an ủi: “Thiên Lý, không sao, rừng phòng hộ có thể trồng lại, thực tế chúng ta chưa tổn thất nhiều.”

Thiên Lý lập tức đứng dậy, bình tĩnh nói: “Không thể bỏ qua bất kì kẻ nào dám xâm phạm thành Minh!”

“Vậy cháu định làm gì?” Chú Thủy hỏi.

“Trong vòng mười ngày, gϊếŧ sạch hơn mười kẻ trốn thoát kia!”

“Hơi khó đấy.” Chú Mộc nhíu mày nói, “Nếu bọn chúng cố ý ẩn núp đi, e là chúng ta rất khó tìm được.”

“Đào ba thước đất cũng không thể để chúng trốn thoát.” Thiên Lý lạnh lùng nói, “Cháu muốn cảnh cáo thế lực sau lưng chúng: Dám xâm phạm thành Minh ta, xa đâu cũng gϊếŧ! Để cho chúng nhìn thấy thực lực chân chính của thành Minh đi.”

“Ha ha, ngang ngược lắm, tôi thích đấy.” Kiệt Ngao cười to nói, “Giao tôi nhiệm vụ truy sát đi.”

Anh ta biết rõ năng lực lùng tìm của Thiên Lý, chỉ cần cô cung cấp tình báo, bất kỳ kẻ nào cũng không thể thoát khỏi sự đuổi gϊếŧ của anh ta.

“Mình anh chưa đủ.”

“Em quên là tôi còn có quân đoàn Mặt Nạ à.” Kiệt Ngao nhún vai, tùy ý nói, “Lũ khốn kiếp này dù không chịu quản chế, nhưng cũng không thoát được sự điều khiển của tôi. Chúng nó đều sẽ rất hứng thú với trò chơi gϊếŧ người.”

Những người còn lại nghe xong, đều lộ ra vẻ mặt run rẩy quái dị.

“Được, giao cho anh!” Thiên Lý dứt khoát, “Nhớ kỹ, anh chỉ có mười ngày.”

Kiệt Ngao cong cong môi, trong mắt tràn đầy hưng phấn.

Việc thành Minh bị tập kích nhanh chóng được công bố khắp toàn cầu, dẫn tới sự oán giận của phần lớn các dị năng giả, họ rối rít bày tỏ muốn ra mặt cho thành Minh.

Ngay sau đó, chủ thành Minh ban bố một lệnh truy sát thiên la địa võng, khiến người người đều hoàn toàn kích động.

[Từ hôm nay, thành Minh truy sát mười lăm gã lẩn trốn có trách nhiệm trong sự kiện này. Chân trời góc biển, không chết không thôi!]

Cùng lúc đó, trên mạng còn đăng danh sách mười lăm gã lẩn trốn, lấy tên bằng số thứ tự, nhưng lại không công khai ảnh chân dung của chúng. Rất rõ ràng, ý của Thiên Lý là không cần ai khác nhúng tay vào việc này.

Sau khi lệnh truy sát được ban bố, phần lớn lính đánh thuê đều bày tỏ sự ủng hộ, song cũng không coi trọng kết quả truy sát lắm. Dù sao thế giới cũng quá lớn, biển người mênh mông, sao có thể tìm được hơn mười gã cao thủ đã trốn xa được đây?

Ngay sau đó, lính đánh thuê ở thành Minh phát hiện, quân đoàn Mặt Nạ chẳng biết đã mất bóng lúc nào.

Rồi, một lần nữa, thành Minh để họ biết cái gì là “Thiên La Địa Võng”*…

(*) Thiên La Địa Võng: lưới trời l*иg lộng, bủa kín khắp nơi. Nhưng nghe Lưới Trời nó không sang bằng Thiên La

Khác với thành Minh gặp tập kích, thành Thánh nghênh đón một nhóm vô số những cao thủ siêu cấp ẩn trong bóng tối, chúng lặng lẽ chui vào, không rõ nhân số, mục tiêu chính là thành viên chủ chốt của trung tâm chỉ huy, ngành tình báo, chính phủ, người cầm quyền của các gia tộc lớn và trưởng quan các phân khu.

Chỉ năm ngày ngắn ngủi, hơn mười người đã bị gϊếŧ, mấy bộ ngàng quan trọng bị phá hủy, một chuỗi sự kiện ác liệt liên tiếp dẫn tới sự phẫn nộ và khủng hoảng cực lớn ở cao tầng.

Không phải là năng lực phòng hộ của thành Thánh không đủ, mà là sát thủ có thực lực cực mạnh, hơn thế rõ ràng còn có người tiếp ứng, làm loạn, cố ý để nội bộ nghe nhìn lẫn lộn, trở ngại việc điều tra. Gián điệp liên tục xuất hiện, các cao tầng ngờ vực lẫn nhau một cách vô căn cứ, sức hành động của các cơ quan quyền lực bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Mấy gia tộc lớn thu mặt trận lại, bắt đầu làm theo ý mình. Mặt ngoài trông có vẻ yên tĩnh, thực tế đã đầy những sóng ngầm mãnh liệt.

Nhân số tử vong càng lúc càng tăng, thế cuộc thành Thánh càng lúc càng rung chuyển, cũng dừng tiến công khu Nam. Không tìm ra hết sát thủ và gián điệp, ai cũng không an giấc nổi.

Chiêu này của thành ngầm, trả giá vô cùng nhỏ, lại tạm thời chiếm ưu thế trên chiến cuộc.

Nhưng rất nhanh, chúng không cười nổi nữa.

Một quả đạn tín hiệu nổ tung giữa trời đêm, hiện ra một dòng chữ: No.3 – Over.

Ánh sáng màu đỏ chói mắt, chiếu rọi nửa bầu trời, để trăng sao cũng phải ảm đạm.

Ban đầu, tất cả đều mù mờ, không biết hàm ý của dòng chữ này.

Mãi đến khi có người phát hiện trên danh sách mười lăm gã lẩn trốn được Thiên Lý công bố trên mạng, ảnh chân dung của tên thứ 3 hiện ra, họ tên, tuổi tác, thuộc tính dị năng, v.v… cũng lần lượt được công bố. Đồng thời, trên ảnh của gã bị dán một ký hiệu đầu lâu lớn mờ.

Hôm sau, lại có một quả đạn tín hiệu như thế xuất hiện trên trời đêm, dòng chữ hiện ra là: No.7 – Over.

Quả nhiên, tên thứ 7 trên danh sách mười lăm gã lẩn trốn trên mạng kia cũng bị công bố ảnh chân dung, tư liệu, và cũng bị dán hình đầu lâu.

Tất cả những người chú ý việc này đều ồ lên, lệnh truy sát mới được ban bố chưa đến ba ngày, đã gϊếŧ được hai gã lẩn trốn, hiệu suất này quả thực là đáng sợ.

Làm sao thành Minh có thể làm được? Chẳng lẽ là có thiên lý nhãn*, có thể giám sát mỗi một góc trên thế giới này?

(*) Thiên Lý Nhãn: là một vị thần trong văn hóa phương Đông, có đôi mắt có thể nhìn xa nghìn dặm

Nghĩ thôi cũng đã thấy khó có khả năng, thành Thành nắm giữ thiên nhãn cũng không làm được đến vậy, chớ nói đến thành Minh chỉ là một thành nhỏ vừa mới phát triển. Nó quật khởi được đều dựa vào danh tiếng Linh văn sư Thiên Lý và nhà tinh lọc Hữu Ý, cùng với sự ủng hộ của phần lớn các cao thủ. Còn về các mặt khác, như khoa học kỹ thuật, cũng không tính là kiệt xuất.

Song, coi như thành Minh thật sự nắm giữ kỹ thuật phi thường, nhưng vẫn có một nơi họ tuyệt đối không thể nào giám sát được, đó là vùng trọc hóa. Chỉ cần phần lớn thời gian những kẻ lẩn trốn đều ở trong vùng trọc hóa, vậy dù thành Minh cũng năng lực như thế nào đi chăng nữa, e cũng rất khó nhanh chóng tìm thấy chúng.

Ai ai cũng vững tin như thế, lại đều quên, lẽ thường với thành Minh, thường không phù hợp…