Hiền Tri Thiên Lý

Chương 134: Kỳ lân vàng

Edit + beta: Tiểu Lăng

Trong hang có đủ hố lớn hố nhỏ, nhưng không phải được hình thành tự nhiên, mà giống như được một sinh vật nhỏ nào đó đào qua năm này tháng khác.

Thiên Lý từ từ đi tới chỗ một cái hố, sinh vật ẩn mình trong góc ấy có nhúc nhích, nhưng chẳng phản ứng gì thêm.

Thế là Thiên Lý tiếp tục vào sâu hơn, trong cái hố cô chọn chất đầy tinh thạch, 90% trong đó đã mất dao động năng lượng. Cô nhặt một viên tinh thạch mang năng lượng lên xem, phát hiện năng lượng trong đó rất tinh thuần, ở trong trọc khí mà vẫn tràn đầy sức sống. Song không được bảo tồn đúng cách, nên cũng chỉ có thể bị tiêu hao đầy uổng phí.

Thiên Lý lộ sắc vui mừng, cô vẫn luôn kiếm tìm một nguồn năng lượng có thể thay thế cho trái tim Long Ngữ mà vẫn chưa có kết quả; bây giờ, lại có phát hiện trong cái hang nho nhỏ này, thật sự là “đi mòn giày sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu”.

Nhưng những tinh thạch này đến từ đâu vậy? Rõ ràng chúng không phải tài nguyên khoáng sản tự nhiên của núi Ẩn Long.

Thiên Lý lại nhặt một viên tinh thạch bị mất năng lượng lên xem, trông nó như đá cuội bình thường, lạnh và cứng, dù mất đi năng lượng, nhưng cũng đặc hơn khoáng thạch bình thường, khá chắc tay.

“Đây là gì?” Kiệt Ngao dùng sức giẫm, mạnh như thế mà mấy cục đá này vẫn không nát.

Trong mắt gã, những viên tinh thạch ẩn chứa năng lượng kia giống một loại hồng ngọc giá rẻ nào đấy màu xỉn; mà những viên mất đi năng lượng thì chẳng khác gì đá cuội, xám trơn.

Thiên Lý không đáp, chỉ kiên nhẫn lọc từng viên tinh thạch chứa năng lượng từ trong từng đống tinh thạch hỗn độn ra.

Tra Nhĩ cũng qua giúp, chọn loại có màu.

Kiệt Ngao thì khoanh tay đứng bên nhìn.

Bận suốt mấy chục phút, cũng chỉ lọc được có hai mươi viên. Thiên Lý khá thất vọng, dù có tính chất của trái tim Long Ngữ, nhưng rõ ràng những viên tinh thạch này không thể sánh được với chúng: năng lượng của hai mươi viên tinh thạch còn kém cả nửa viên trái tim Long Ngữ, hoàn toàn thuộc loại khoáng phẩm tiêu hao cần cung ứng liên tục.

Nếu không tìm thấy nguồn sản xuất tinh thạch, thì vấn đề vẫn không thể giải quyết được.

Thiên Lý nghĩ tới những quả trứng ở trong một hố cái, có khoảng 100 – 200 quả, nhưng phần lớn cũng có dấu hiệu mất đi sức sống.

Cô đi tới cái hố đó, ai ngờ vừa tới gần được mấy bước, sinh vật vốn ẩn mình trong góc, không hề có động tĩnh gì kia bỗng đứng dậy, lách tách lách tách vọt tới trước hố, ngăn đường đi của ba người.

Sinh vật này chỉ lớn chừng bàn tay, ngoại hình khá giống nhện, nhưng linh hoạt và đáng yêu hơn. Bốn cặp chân dài nhỏ có lực, giáp xác cứng, khi đi có tiếng rẹt rẹt, giống một cái máy, nhưng cơ thể lại có cấu tạo sinh lý của một vật sống.

“Đây là kỳ lân vàng sao?” Kiệt Ngao lẩm bẩm.

Kỳ lân vàng là một sinh vật hệ kim loại, sống giữa các vách đá, ăn khoáng thạch năng lượng, không có năng lực công kích, nhưng có thể chiết xuất năng lượng, sản sinh ra một loại trứng tinh thạch có chứa năng lượng – cũng chính là những vật mà vừa rồi Thiên Lý “gặp” phải.

Khi trọc khí chưa xuất hiện, kỳ lân vàng vẫn luôn là một loài sinh vật mà các nhà khoa học thích nuôi nhốt, có giá trị nghiên cứu cực cao. Nhưng lúc trọc khí bắt đầu xuất hiện và ăn mòn, phần lớn kỳ lân vàng đã tử vong. Chúng có thể chất hệ kim loại đặc thù, có thể tránh bị trọc hóa, nhưng cũng rút ngắn tuổi đời của chúng.

Những sở nghiên cứu loài sinh vật này đều đã hoang phế trong buổi hỗn loạn năm đó. Kỳ lân vàng bị nuôi nhốt mất đi nơi phụ thuộc, kỳ lân vàng hoang cũng chết dần trong quá trình tìm kiếm nơi sinh tồn. Mãi đến khi trật tự được khôi phục, gần như kỳ lân vàng đã tuyệt chủng. Tới giờ, may mắn lắm mới có thể tìm thấy tung tích của chúng ở giữa nhưng mỏ năng lượng cheo leo trên các vách núi.

Thiên Lý không ngờ mình lại phát hiện được kỳ lân vàng ở đây, càng không ngờ hơn là, kỳ lân vàng lại có thể sản xuất ra tinh thạch năng lượng không chịu ảnh hưởng của trọc khí!

Song cả hang hình như chỉ có mỗi con này còn sống… Khoan, chẳng lẽ trứng ở trong cái hố này là của kỳ lân vàng?

Vừa nghĩ tới, Thiên Lý đang không nhịn được kích động. Nếu mang những quả trứng kỳ lân này về, phải chăng có thể chăn nuôi ra nhiều kỳ lân hơn?

Chỉ nghĩ thôi Thiên Lý đã không chờ nổi.

Kỳ lân vàng ngăn trước mặt ba người thấy họ hình như chuẩn bị tới gần hơn, bèn điên cuồng chuyển trái dịch phải, đồng thời kêu lên uy hϊếp, rõ là đang cố phô trương thanh thế, dọa họ đi.

Kiệt Ngao không kiên nhẫn, người xẹt tới, nháy mắt đã nắm con kỳ lân vàng ấy trong tay, đang định bóp chết nó thì bị Thiên Lý ngăn vội: “Đừng, khống chế là được, tuyệt đối đừng gϊếŧ.”

Kiệt Ngao im lặng một lúc, cuối cùng cũng không thật sự xuống tay, chỉ hơi khó chịu bóp lấy nó, mặc cho nó liều chết giãy.

Thiên Lý đi vào hố, ngồi xổm xuống, nhặt một quả trứng trong đó lên.

Kỳ lân vàng kêu chói tai, có phần đau đớn và tuyệt vọng, như kim đâm vào lỗ tai người ta.

Sát khí trong mắt Kiệt Ngao ứa ra, không nhịn được dùng sức ở tay. Tiếng kêu sắc nhọn bỗng im bặt, Thiên Lý tưởng Kiệt Ngao đã gϊếŧ nó, vội vàng đứng lên đi qua, lại phát hiện kỳ lân vàng cũng chưa chết, chỉ ngừng giãy, lẳng lặng nhìn cô.

Thiên Lý thấy lạ, song lại lập tức cảm nhận được một xúc cảm mềm mềm, nhũn nhũn trong lòng bàn tay, quả trứng vốn có sức sống yếu ớt lại dần mạnh mẽ hơn.

Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ linh khí của cô có ảnh hưởng tới kỳ lân vàng?

Đang suy nghĩ, quả trứng trên tay lại nứt ra, một con kỳ lân vàng nho nhỏ khó khăn bò ra từ trong trứng.

Kiệt Ngao và Tra Nhĩ cùng lại gần, bốn con mắt nhìn chằm chằm vào vật nhỏ vừa rời khỏi trứng ấy.

Sau khi hoàn toàn rời khỏi trứng, kỳ lân con cũng không di chuyển, chỉ lẳng lặng đứng yên trong lòng bàn tay Thiên Lý, giáp xác vốn mềm dần cứng cáp, từ màu vàng nhạt chuyển thành vàng óng. Thay đổi xong, kỳ lân con mới thử đi vài bước, con mắt chỉ bằng hạt gạo tò mò nhìn bốn phía.

Tra Nhĩ cũng hiếu kỳ, không nhịn được duỗi ngón tay ra chọc, kỳ lân con lập tức run lên, sau đó lách tách chạy đến trên mu bàn tay Thiên Lý, tám chân ôm chặt lấy ngón tay cái của cô, xuyên qua khe hở cẩn thận dò xét động tĩnh xung quanh.

Mới thế đã nở rồi ư? Thiên Lý không phản ứng kịp, sao lại đột ngột như vậy?

Cô ngồi xổm xuống, thả kỳ lân con xuống đất. Kỳ lân con vừa rời khỏi tay Thiên Lý đã hoảng, mình run rẩy, cấp tốc trèo lên giày Thiên Lý, thất thểu leo lên, trông có vẻ sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

Thiên Lý lại khom người xuống nhặt nó đặt lên tay, lúc này kỳ lân con mới yên tĩnh lại, ôm lấy ngón tay Thiên Lý thật chặt.

Thiên Lý ngầm suy đoán, sở dĩ trứng kỳ lân vàng không thể nở được, là do bị trọc khí ức chế; mà cô thì có thể dễ dàng xua đi trọc khí, tạo điều kiện nở cho trứng kỳ lân.

Đúng lúc này, con kỳ lân bị Kiệt Ngao bóp trong tay kia vùng vẫy mấy lần, dường như định làm gì.

Thiên Lý vội bảo Kiệt Ngao buông nó ra. Kiệt Ngao bĩu môi, tùy tay ném kỳ lân đi.

Kỳ lân vàng vững vàng hạ xuống đất, sau đó nhanh chóng chạy tới cái hố. Chỉ mấy chục giây sau, nó lại xuất hiện, trong miệng ngậm một viên khoáng thạch năng lượng nhỏ, đưa đến cạnh chân Thiên Lý.

Thiên Lý hiểu, nhặt khoáng thạch vụn lên. Kỳ lân con ngửi thấy mùi thức ăn, chần chừ buông ngón tay Thiên Lý ra, chậm rì rì lê qua chỗ khoáng thạch, lượn quanh một vòng mới ôm lấy mà gặm.

Kỳ lân vàng không có răng, nhưng lại có hệ tiêu hóa đặc thù, có thể trực tiếp nuốt khoáng thạch vào miệng.

Chỉ lát sau, kỳ lân con đã nuốt sạch viên khoáng thạch vụn lớn gần bằng nó ấy, sau đó giãn cả tám chân ra, trông rất no nê thỏa mãn.

Khoáng thạch năng lượng trong hang động này đã khô kiệt gần hết, nào ngờ con kỳ lân vàng kia lại có thể bảo tồn một ít, chắc là để chuẩn bị cho những kỳ lân con chưa nở.

Thiên Lý đếm đếm, trứng kỳ lân có dấu hiệu của sự sống chỉ còn mười một quả.

Cô tháo balo xuống, lấy một cái hộp xếp ra, sau đó nói với con kỳ lân vàng trên mặt đất kia: “Tao muốn mang chúng nó đi, mày đồng ý chứ?”

Kỳ lân nhìn cô, không phản ứng.

Kiệt Ngao ở cạnh bật cười: “Kỳ lân vàng chỉ là sâu trung cấp, sao cô giao lưu với nó được?”

Thiên Lý mặc kệ gã, nói tiếp: “Mày đi với tao đi, tao sẽ tìm một nơi sinh tồn mới cho bọn mày, giúp chúng nó bình an nở ra.”

Kỳ lân vàng lùi mấy bước, nhìn kỳ lân con đang nằm trên mu bàn tay của Thiên Lý, lại nhìn trứng còn dư lại, sau đó xoay thân rời đi, biến mất trong một cái hố khác.

Thiên Lý không rõ, vì sao nó không chịu rời đi? Cả hang chỉ còn một con kỳ lân vàng là nó, giờ trứng kỳ lân lại bị cô mang đi, nó còn ở lại để làm gì?

Lắc đầu, Thiên Lý cẩn thận cất trứng kỳ lân vàng vào hộp.

Xử lý xong, cô nói với Kiệt Ngao và Tra Nhĩ: “Chúng ta đi thôi, trường trọng lực bên ngoài đã biến mất rồi.”

Ba người quay đi, vừa bước ra khỏi hố, đã nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng rít gào bén nhọn, mang theo cảm giác nặng nề đến độ chua xót.

Thiên Lý dừng bước, tiếng kêu ré cũng biến mất theo.

Con kỳ lân vàng ấy… đã chết rồi.

Thì ra trước đó thứ cô “nhìn” thấy ở một cái hố không phải là kim loại hỗn tạp gì, mà là thi thể của hơn trăm con kỳ lân vàng…

Kỳ lân con ở dưới áo run run, kêu lên nho nhỏ, như là đang khóc.

Không biết vì sao, Thiên Lý bỗng thấy xót xa.

Tra Nhĩ bỗng đặt tay lên đầu cô, vỗ nhẹ mấy lần như an ủi.

Thiên Lý cười cười: “Đi thôi.”

Kiệt Ngao nhìn cô chăm chú, vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì.

Ba người đến cửa hang. Thiên Lý vừa lấy ván bay ra, bỗng nhận thấy một vấn đề: ván bay chỉ có thể chở hai người, hai kẻ này có ai muốn bị dắt bay chứ?

Kiệt Ngao phản ứng kịp trước, gã lạnh lùng lườm Tra Nhĩ, cười khẽ nói: “Ngại quá, tôi không quen nhường.”

Tra Nhĩ không để ý đến gã, trực tiếp đi theo Thiên Lý lên ván bay.

Kiệt Ngao nheo mắt lại, xung quanh bỗng tối tăm mù mịt, oán linh bay lên, quỷ khóc sói gầm.

Tra Nhĩ không chịu yếu thế, năng lượng trên người lưu chuyển, sát khí bốc lên.

Thiên Lý đỡ trán, sao phải khoa trương thế cơ chứ? Vì ngồi lên được ván bay mà dùng cả lĩnh vực!

Cái hang này cũng chỉ cách đáy vực 500 – 600 mét, thôi, để họ tự nhảy xuống đi, dù sao cũng không còn bị trọng lực ảnh hưởng nữa.

Thiên Lý đang tính khởi động ván bay, bỗng ngừng lại, thản nhiên nói: “Đừng làm rộn nữa, ở đáy vực xuất hiện hơn mười dị năng giả, hẳn là đến để điều tra tình huống.”

Kiệt Ngao và Tra Nhĩ cũng thu lực lại, thò đầu nhìn xuống dưới…