Hiền Tri Thiên Lý

Chương 86: Tả Miện Hữu Ý (1)

Edit + beta: Ngân Lam

Tiếng ác của Hồng Hắc Song Sát còn lan truyền nhanh hơn cả tưởng tượng. Đến mức mà Thiên Lý và Tra Nhĩ đi đến đâu cũng bị người ta tránh xa, chẳng ai dám hoạt động gần bọn họ.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc đó Thiên Lý lại tàn nhẫn ra tay gϊếŧ chết thành viên của Hôi Cáp. Nếu không quả quyết, nhất định những ngày kế tiếp sẽ có càng nhiều phiền toái kéo tới hơn, tò mò, ngấp nghé, muốn qua lại… Tiếp xúc với càng nhiều người thì càng không thể tránh được xung đột, đến lúc đó sẽ càng nhiều người chết hơn thôi.

Bao nhiêu nơi họ đi qua, bấy nhiêu phiên bản về Song Sát xuất hiện. Rất nhiều chuyện vốn chẳng liên quan đến họ cũng bị gắn lên đầu họ, hơn nữa với ngoại hình như u linh ác quỷ và phong cách hành động cuồng ngạo lãnh khốc như vậy, không tới một tháng, họ đã bị cho là hung đồ tuyệt thế, gϊếŧ người như ngóe, coi khinh luật pháp, người ngoài nghe mà ba hồn bảy vía bay đi đâu chẳng biết…

Đối với tiếng ác này, Thiên Lý không thèm để ý, Tra Nhĩ lại càng không ý kiến gì. Hành trình lần này chấm dứt, Song Sát cũng sẽ tạm thời mất dấu.

Họ vẫn luôn tiến về phía dãy Tạp Cơ Nhĩ. Trên đường đi, Thiên Lý không có nhiều thời gian khắc linh khí lắm, phần lớn các linh mộc có quy tắc đều bị gửi về thành Minh. Hơn hai tháng qua, số 108 chỉ vẻn vẹn bán ra có mười mấy món linh khí. Rất nhiều linh khí vẫn chưa được thử nghiệm qua, tư liệu không được đầy đủ, Thiên Lý định trở về rồi mới sửa sang tổng thể lại một lần.

Lúc đó, Ngu Giả nhận được hai nhiệm vụ mới, địa điểm nhiệm vụ đều ở nơi cô từng đi qua, cách rất xa vị trí của cô hiện tại. Cô dành thời gian nửa ngày để sửa sang lại tư liệu, căn cứ vào hoàn cảnh thực địa, chọn ra thành viên tạo thành một đoàn đội tạm thời, gửi tư liệu đi và cũng phân phối xong nhiệm vụ.

Do sự kiện thành thị dưới lòng đất lần trước, giờ tiếng tăm của Ngu Giả đã tăng vọt trong cái vòng luẩn quẩn hơi đặc biệt này. Mỗi một thành viên tham gia đều nhận được giá trị vinh dự và phần thưởng phong phú; nhiệm vụ cũng dần nhiều hơn, độ khó không đồng đều, cơ bản đều được thành viên của Ngu Giả hoàn thành thuận lợi. Làm thủ lĩnh như R quân, đương nhiên càng được chú ý gấp bội. Song A Nhĩ Đế Tư cũng làm công tác giữ bí mật không tồi, đến nay, số người biết rõ thân phận của cô không đến hai người.

Hư Đô – một tòa thành bị vứt bỏ nằm gần dãy núi Tạp Cơ Nhĩ. Trước đó từng trải qua một lần thú triều, nhưng cũng không biến thành thành thị nửa trọc hóa như 5D09. Song vùng phụ cận có rất nhiều mãnh thú, không chỉ có thú trọc hóa, còn có cả linh thú. Các dong binh cũng không nguyện ý chiến đấu với linh thú, thức ăn trong bữa cơm dã ngoại hằng ngày cũng dùng thịt dã thú thông thường là nhiều. Linh thú sở hữu dị năng, hơn nữa còn có trí lực nhất định, đặc biệt là những linh thú cấp cao, lực sát thương tuyệt đối không hề thấp hơn thú trọc hóa.

Gần Hư Đô có một cánh rừng rậm lớn, đa dạng các loài linh thú, hẳn cũng là lý do nơi đây đầy rẫy các nhà thuần thú. Rừng rậm xanh tốt, dồi dào linh khí đã chặn được một lần thú triều tập kích, tuy rằng tổn thất phần lớn linh thực vật, nhưng lại bảo vệ được phần lớn cây rừng và sinh vật phía Bắc rừng Hư Đô. Điều đáng tiếc duy nhất là, vốn rừng rậm Hư Đô đã mất đi vách thành che chở trong lần thú triều đó, nên gần vùng trọc hóa hơn, lại thêm phần lớn mãnh thú, nên những người dân vốn đang sinh sống tại Hư Đô đều nhao nhao chuyển đến những thành thị khác. Cuối cùng nơi đây biến thành một tòa thành trống bị vứt bỏ, những dong binh hoạt động gần đó đều sẽ tiến vào 20D13 cách đấy mấy trăm dặm để nghỉ ngơi và hồi phục.

Hơn mười năm trôi qua, hôm nay Hư Đô cỏ dại vươn đầy, nhìn từ xa tựa như một núi đá lẫn.

Thiên Lý vốn cũng không để ý thành thị bị vứt bỏ này lắm, nhưng lúc đi ngang qua, chợt phát hiện một hơi thở quen thuộc – loại hơi thở lạnh lẽo chỉ có thể xuất hiện ở vùng trọc hóa.

Là trọc hóa nhân.

Tại sao trong vùng đất linh khí lại xuất hiện trọc hóa nhân?

Thiên Lý nghi ngờ lái Phiêu phù xa vào Hư Đô, đi cùng Tra Nhĩ đến chỗ trọc hóa nhân.

“Đây là…?”

Xuyên qua một hành lang uốn lượn, Thiên Lý tìm được trọc hóa nhân trong cảm giác kia ở căn phòng nhỏ cuối hành lang.

Nhưng khiến cô ngạc nhiên là, trọc hóa nhân này lại là một cô bé, tuổi trạc 14 – 15, bị giam trong một cái l*иg cao chừng 5m, nhe răng trợn mắt gầm rú với hai người Thiên Lý. Mái tóc rối bời ấy che đi gương mặt cô bé, quần áo tả tơi, giống như Tra Nhĩ lúc đó, cả người đều bẩn thỉu. Hai tay của cô bé vì phát cuồng mà đầy vết máu loang lổ, không hề biết đến đau đớn, chỉ dốc sức liều mạng đánh vào l*иg sắt.

Xung quanh l*иg sắt đầy những xương cốt động vật và vụn đồ ăn, dường như có ai đó đang nuôi nhốt trọc hóa nhân này.

Nhưng ai sẽ làm chuyện thế này đây?

Đang nghĩ, cô bỗng phát hiện bên ngoài có 4 chiếc Phiêu phù xa lái tới, từ từ đáp xuống một mảnh đất trống ở Hư Đô, một người trong đó lôi một thiếu niên từ ghế sau ra, xô cậu ngã trên đất, sau đó bắt đầu tay đấm chân đạp, miệng dường như còn đã tức giận mắng chửi gì đó.

Thiếu niên cuộn mình, không hề phản kháng dù cho bị khi nhục.

Thiên Lý nhíu mày, đi cùng Tra Nhĩ ra ngoài.

“Nói đi, nói cho bố mày nghe coi nào!” Một gã thanh niên tóc xù phẫn nộ quát, “Mẹ nó chứ, mày giấu con nhóc kia ở đâu rồi?”

“An Hạo, nói lắm thế làm gì? Cứ chặt luôn chân nó, xem nó có khai hay không!” Một thanh niên lùn bên cạnh cười lạnh nói.

Mấy người còn lại cũng lập tức nhao nhao lên.

“Tả Miện, cho mày một cơ hội nữa, nói cho tao biết em gái mày ở đâu?” Thanh niên tóc xù ngồi xổm trước mặt thiếu niên, túm lấy tóc cậu, giả vờ mềm mỏng nói, “Mày cũng biết, em gái mày đã biến thành trọc hóa nhân, không gϊếŧ chết nó tất để họa sau này thôi, chẳng lẽ mày định chờ đến lúc tao tố giác với trưởng quan mới nhận tội sao?”

Gương mặt thiếu niên đơ như khúc gỗ, hai mắt vô thần, không hề phản ứng.

“CMN!” Thanh niên tóc xù hung hăng vung cậu ta sang một bên, cả giận, “Bẻ gãy một tay nó cho bố.”

Tên lùn hưng phấn tiến lên, kẹp tay phải thiếu niên chuẩn bị dùng sức bẻ, ai ngờ vừa nhúc nhích một cái đã thấy người đờ ra, không thở nổi. Một hơi thở lạnh lẽo chạy thẳng lên đại não, khiến người ta sợ run.

Vài tên cố gắng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, vừa vặn thấy hai bóng dáng một cao một thấp, một đen một đỏ xuất hiện cách đó không xa.

Ban đầu chúng hơi mù mịt, nhưng chỉ lát sau, đột nhiên chúng lộ vẻ hoảng sợ, một người trong chúng run giọng, “Là… là Song Sát đẫm máu…”

Mấy người bọn chúng đều chỉ là người bình thường, đâu có sức phản kháng? Nhớ tới những lời đồn gần đây về sự khủng bố của Song Sát, mặt bọn chúng tái mét hết.

“Cút.” Một giọng nói lạnh nhạt truyền ra từ trong chiếc áo choàng màu đen.

Lời vừa dứt, hạn chế trên người chúng được giải trừ, chúng vui quá độ, lập tức chạy trối chết lên Phiêu phù xa, rời đi rồi mà vẫn mật xanh nanh vàng.

Trên đất chỉ còn thiếu niên bị thương đó. Cậu loạng choạng đứng lên, tay vẫn còn ôm một cái bọc.

Thiên Lý dùng cảm giác quét qua, biết rõ trong đó là thi thể một con vật.

Người thiếu niên run rẩy, đứng nguyên đó không nhúc nhích, hiển nhiên là vô cùng sợ hãi.

Thiên Lý nói: “Cậu muốn đưa đồ ăn cho trọc hóa nhân nhỏ ở cuối hành lang kia?”

Gương mặt thiếu niên tràn đầy sự kinh sợ, ngẩng đầu, run giọng: “Các người… Sao các người biết được?”

Thiên Lý không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cậu.

Thiếu niên bỗng xoay người chạy như điên đễn chỗ giam trọc hóa nhân, trong mắt tràn đầy sợ hãi và sầu lo.

Lúc cậu xông vào phòng nhỏ, nhìn thấy người trong l*иg vẫn còn sống, mới cảm thấy an tâm. Cậu ngã xuống đất, ôm đầu nhỏ giọng nức nở.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân, thiếu niên bật dậy, nhanh chóng chắn trước l*иg sắt.

Tuổi của cậu chẳng hơn bé gái trong l*иg là bao, rõ ràng rất sợ, lại không hề lùi bước.

“Đừng… đừng gϊếŧ em ấy.” Thiếu niên đau đớn van xin.

“Cậu định nuôi cô bé mãi như thế?” Thiên Lý hỏi.

“Cho đến khi tôi chết.” Ánh mắt thiếu niên rất kiên định, lộ ra quyết tâm không thể phá vỡ.

Lòng Thiên Lý hơi cảm động, thiếu niên này rất giống cô, bên người đều giấu một trọc hóa nhân không được người đời chấp nhận. Song cô lại khá may mắn, Tra Nhĩ có được ý chí và lực lượng mạnh mẽ chiến thắng được trọc khí; cô bé này lại không có. Với người bình thường, một khi bị trọc hóa, chờ đợi chỉ có cái chết.

Nhưng khiến Thiên Lý cảm thấy kỳ quái là, thiếu niên này cũng chỉ là người bình thường, làm sao cậu ta có thể chế ngự được một trọc hóa nhân mà vẫn có thể đảm bảo mình không bị trọc hóa hoặc bị gϊếŧ chết đây?

“Tôi biết rõ hậu quả bị trọc hóa, tôi sẽ không để em ấy đi ra ngoài hại người.” Thiếu niên tiếp tục nói, “Nên xin các người tha cho em ấy đi, để tôi chăm sóc em ấy đến chết.”

“Cô bé đã không còn bất kỳ cảm giác nào của con người, vậy sống còn có nghĩa lý gì nữa?”

“Em ấy không còn cảm giác, nhưng tôi còn.” Thiếu niên bi ai nói, “Tôi đã thề, nếu còn sống thì còn chăm sóc em ấy. Chúng tôi là anh em song sinh, vận mệnh vốn phải giống nhau. Dù em ấy biến thành trọc hóa nhân, cũng vẫn là người thân mà tôi nguyện dùng mạng để bảo vệ.”

Thiên Lý thở dài trong lòng, cô rất có hảo cảm với thiếu niên này. Tuy muốn tương trợ, nhưng dù là cô, cũng chưa thể trị hoàn toàn một người bình thường bị trọc hóa, bằng không thì Tra Nhĩ cường đại như thế cũng không đến mức tận bây giờ vẫn chưa đầy đủ tâm trí rồi.

Đang suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng kêu đau đớn của thiếu niên. Thì ra cậu sơ ý đến quá gần, bị bé gái trong l*иg cào mạnh một nhát rách lưng, giật đi mấy miếng thịt.

Bé gái đưa mảnh da dính máu thịt vào trong miệng nhấm nuốt, trên người trên mặt tràn đầy vết máu, vô cùng đáng sợ.

Thiếu niên ngã xuống đất, cong lưng cố nén đau nhức kịch liệt.

Thiên Lý vội vàng tiến lên đỡ lấy cậu, bỏ ba lô xuống, định lấy thuốc nước tinh lọc loại bỏ trọc khí giúp cậu, lại thấy thiếu niên không hề có dấu hiệu bị trọc khí ăn mòn, trên lưng chỉ có vết thương bình thường bị móng tay sắc cào rách.

Sao có thể được?

Thiên Lý rất chắc chắn rằng trên người thiếu niên này không hề có dao động của năng lượng, cũng không hề mang them bất kỳ vật phẩm che giấu dị năng nào, cậu ta quả thật là một người bình thường. Nhưng vì sao một người bình thường lại không hề bị trọc khí ảnh hưởng? Thật giống như… hoàn toàn miễn dịch vậy.

“Vì sao cậu không bị trọc khí ăn mòn?” Thiên Lý vừa cầm máu cho thiếu niên vừa hỏi.

Thiếu niên cười khổ: “Tôi cũng không biết. Nếu em gái tôi không biến thành trọc hóa nhân, tôi cũng sẽ không biết mình của thể miễn dịch trọc khí.”

Miễn dịch trọc khí? Đây chẳng lẽ là một dị năng đặc thù? Thiên Lý nghĩ thầm.

Trên người thiếu niên có vô số vết thương, mới cũ đều có, xem ra đã phải sống một cuộc sống như thế này rất lâu rồi.

“Cha mẹ hai người đâu rồi?” Thiên Lý hỏi tiếp.

“Đã chết trong cuộc xung đột của các dị năng giả rồi.”

“Không có người thân nào khác sao?”

“Không có.”

“Vậy chính phủ phải sắp xếp cuộc sống sau này của hai người chứ, sao lại lưu lạc đến mức này?”

Sắc mặt thiếu niên ảm đạm, im lặng rất lâu mới nói: “Chúng tôi từng được một đôi vợ chồng rất tốt nhận nuôi. Ba năm trước, một hôm em gái tôi bị lừa dẫn đến thám hiểm bìa rừng, xảy ra chuyện gì thì tôi không rõ cụ thể, tôi chỉ biết lúc tôi tìm được em ấy, em ấy đã biến thành trọc hóa nhân. Nên từ đó, tôi rời khỏi thành thị, ở tại thành thị bị vứt bỏ này.”

“Người lừa em gái cậu là ai?”

“Lũ mà hai người vừa nhìn thấy đấy.” Ánh mắt thiếu niên trở nên lạnh lẽo, “Chúng là những kẻ đầu sỏ hại em gái tôi biến thành trọc hóa nhân, cũng là những kẻ duy nhất biết rõ em gái tôi bị trọc hóa. Sở dĩ chúng chưa tố giác, hẳn là vì chột dạ. Để trốn chúng, tôi đã phí bao công suy nghĩ, đáng tiếc vẫn bị chúng tìm thấy, xem ra không thể ở lâu tại đây.”

Lòng Thiên Lý gợn sóng, hỏi: “Cậu nói em gái cậu bị trọc hóa từ ba năm trước?”

“Đúng vậy.”

“Ba năm…” Người bình thường không có năng lượng tiến hóa, làm sao có thể trọc hóa ba năm rồi mà chưa chết?

Đôi anh em này là song sinh, anh trai có thể miễn dịch trọc khí, chẳng lẽ trên người em gái cũng ẩn tàng lực lượng đặc thù nào đó?

Thiên Lý tập trung chú ý bé gái trong l*иg, dùng cảm giác cẩn thận thẩm tách, chỉ một lát, trên mặt cô đã lộ rõ sự ngạc nhiên…

+++

Tác giả: Đoán đi, dị năng của em gái song sinh là?

Team Thiên Lý sắp phải về thành Minh rồi, tiếp theo phải đấu trí so dũng với thế lực ngầm, khúc chuyển lớn của truyện sắp xuất hiện. Thế lực của Thiên Lý hiển lộ uy lực lần đầu tiên.

Nhưng mà… >_