Hiền Tri Thiên Lý

Chương 57

Edit + beta: Ngân Lam

Trở về chỗ ở, Thiên Lý ấn mở máy tính, chuẩn bị tra thân phận của Nội Tây Á và Lai Địch một chút, nhưng vừa nhập tên vào cô lại xóa đi. Bọn hắn đã khiến cho người khác chú ý rồi, nếu điều tra rõ thân phận của bọn hắn, sẽ để lại dấu vết trên mạng, đây không thể nghi ngờ là tự đi tìm phiền toái.

Thiên Lý chậm rãi đóng máy tính lại, âm thầm suy nghĩ kế sách đối phó. Đột nhiên, cô hơi khom người, thò tay xuống dưới bàn.

Là công cụ nghe trộm tín hiệu!

Động tác của bọn hắn không khỏi quá nhanh đi?

Sắc mặt Thiên Lý nặng nề, chuyện này còn khó giải quyết hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cô.

Cô cắn răng, lấy ra linh khí Ẩn lan (huy chương có hoa văn có tác dụng ẩn thân được cầm về từ trong tay Y Bố của dong binh đoàn Thất Diệp) đưa cho Tra Nhĩ. Lần trước lúc đi tìm Gia Lý, Tra Nhĩ cũng đã dùng Ẩn lan để ẩn thân, sau này để cho hắn sử dụng món linh khí này đi, ít nhất cũng có thêm chút bảo đảm.

“Ngày mai tôi đi ra ngoài dạo chơi một mình, anh có thể tự do an bài hành trình.” Thiên Lý giống như vô tình nói, “Bây giờ chúng ta đi tìm chú Ba Tư Đốn bọn họ đi ăn cơm thôi.”

Đám người Ba Tư Đốn vốn chuẩn bị ăn cơm trong phòng, nhưng nếu Thiên Lý đề nghị, bọn họ đương nhiên cũng không có dị nghị gì mà vui vẻ đi tiếp.

Mấy người tìm một nhà hàng, đi vào, gọi món ăn cho riêng mình.

Thiên Lý dùng cảm giác quét qua, xác định kẻ khả nghi đã rời đi xa rồi, liền nói với ba người Ba Tư Đốn: “Chú Ba Tư Đốn, ngày mai con muốn rời khỏi thành Thánh.”

“Cái gì?” Ba Tư Đốn kinh ngạc nói, “Vì sao? Đã xảy ra chuyện gì rồi ư?”

Khoa Phỉ Nhĩ chần chừ nói: “Không phải là bởi vì chúng ta không cho con tham gia trận chung kết, cho nên…”

“Không phải vậy.” Thiên Lý lắc đầu nói, “Con nhận được tin tức của một người bạn, nhà cậu ấy gặp chút chuyện, con muốn đi thăm.”

“Người bạn nào vậy, gặp phải phiền toái gì ư?”

“Các chú đừng lo ạ, bạn của con chỉ bị thương mà thôi, cũng không gặp phải phiền toái gì quá lớn.” Thiên Lý nói, “Nhưng mà trước kia con đã từng được bọn họ chăm sóc, cho nên bất kể ra sao cũng phải đi thăm một lần.”

“Ở đâu vậy? Đường đến có xa không?”

“Ngay ở khu vực cấp C thôi ạ, đi đến đó cũng không mất bao nhiêu ngày, nếu nhanh, không chừng con còn có thể về trước lúc trận chung kết kết thúc.”

Đám người Ba Tư Đốn liếc nhau, “Chúng ta vẫn có chút không yên lòng, một đứa bé như con…”

“Con vẫn còn có Tra Nhĩ ở bên cạnh mà.” Thiên Lý cười nói, “Trước kia vẫn luôn như vậy, không có việc gì đâu ạ.”

“Nhưng mà chỗ Bá Ân…”

“Con sẽ giải thích với chú ấy.”



Mất một hồi công sức, cuối cùng Thiên Lý cũng thuyết phục được bọn họ. Cô muốn rời khỏi thành Thánh cùng Tra Nhĩ ngay ngày mai, trong thời gian ngắn cũng không có ý muốn trở lại.

Những lời vừa rồi cô nói trong phòng là cố ý nói cho những kẻ ở trong chỗ tối nghe thấy. Tra Nhĩ là mục tiêu chủ yếu của bọn họ, hành động của cô có lẽ sẽ không bị gây trở ngại. Tra Nhĩ chỉ cần ẩn thân đi theo sau cô, không chừng có thể thuận lời rời đi.

Nhưng mà, Thiên Lý không ngờ tới, trong những kẻ theo dõi bọn họ có một gã dị năng giả linh giác, thính lực kinh người, cho dù ở nơi công cộng không có thiết bị cách âm, cách xa nhau vài trăm mét, bất kể là tiếng nói chuyện nhỏ thế nào, hắn đều có thể nghe thấy.

Kế hoạch chuẩn bị rời khỏi thành Thánh ngày mai của cô, rất nhanh đã bị báo cáo.

Hôm sau, Thiên Lý thu thập xong xuôi, bỏ qua rất nhiều đồ dùng hằng ngày, cố gắng trang bị gọn nhẹ hết sức để đi.

“Quái lạ, làm sao chỉ có một mình nó?”

“Đúng vậy đó, tên đàn ông kia đâu? Chẳng lẽ không đi cùng sao?”

“Tiểu Ngũ, cậu nghĩ cách đi xem gian phòng kia đi. La, cậu đi theo dõi con bé kia. Những người còn lại chờ lệnh tại chỗ, chuẩn bị đánh lén bất cứ lúc nào.”

“Vâng.”

Mấy người nhanh chóng tản ra, tự mình hành động.

Thiên Lý vừa điều khiển Phiêu phù xa, vừa lưu ý tình hình xung quanh. Đúng như cô dự đoán, đối phương chỉ để một người theo dõi cô.

Liên tục bay nhanh, rất nhanh đã bay ra khỏi phạm vi thành thị, đi đến nơi dã ngoại.

Theo dõi cô là một dị năng giả hệ phong (gió), không chỉ có tốc độ kinh người, lực công kích cũng vô cùng mạnh mẽ.

Gã nhờ có gió mạnh, luôn luôn theo sát sau lưng cô.

Đột nhiên, động tác của gã hơi chậm lại, không biết có một vật dài nhỏ xuất hiện từ đâu trực tiếp xuyên qua cổ họng gã.

Gã khó khăn quay đầu, kinh hãi nhìn thấy một bàn tay dính mãu biến mất trong không trung, âm u kỳ dị như u linh, đây chính là điều cuối cùng mà gã nhìn thấy trên thế giới này…

Thiên Lý khẽ nhíu mày, Tra Nhĩ vừa ra tay ắt phải chết, hung ác tuyệt tình như vậy, khiến cho lòng người lạnh ngắt. Nhưng cô không có tư cách đi chỉ trích, bởi vì đây là cách sinh tồn của hắn. Nhân từ, cũng đồng nghĩa với chết, thân phận trọc hóa nhân của hắn đã định trước là sẽ không được chấp nhận, trừ phi tìm được phương pháp trừ đi trọc khí, khôi phục như cũ.

“Thủ lĩnh, không tốt rồi, đã mất đi liên lạc với La.”

“Cái gì?”

Còn chưa kịp giật mình, bên kia đã truyền tới tin tức: “Thủ lĩnh, trong gian phòng không có một bóng người, tôi nghi ngờ tên đàn ông kia đã ra khỏi thành rồi.”

“Làm sao có thể? Chúng ta vẫn luôn theo dõi bọn chúng, rốt cuộc tên đàn ông kia có thể rời khỏi đây như thế nào?”

“Không sao, bọn tôi đã cài dụng cụ theo dõi lên xe, cho dù là nó chạy tới chân trời góc biển cũng có thể tìm được.”

“Rất không may, thiết bị theo dõi vẫn luôn ở trong thành thị không di chuyện. Đoán chừng đã bị con bé kia ném rồi.”

“Cái gì? Làm sao nó có thể phát hiện?”

“Các cậu đã quên thân phận của nó sao? Máy móc sư!”

“… Chết tiệt!”

“Xem ra nhiệm vũ đến đây là kết thúc rồi, thật không biết lát nữa trở về nên nói như thế nào.”

“Trước đừng khai báo gì vội, tôi lo lắng La gặp phải bất trắc gì.”



Khi bọn hắn men theo tín hiệu lần đến dấu vết của đồng bạn, nhìn thấy chỉ là một thi thể chết đã lâu.

“Vậy sao? Đã chết một người.” Lai Địch nhận được tin tức mà Nội Tây Á truyền đến, giọng điệu lạnh nhạt nói, “Sắp xếp việc hậu sự của cậu ta cho kỹ đi.”

“Vậy chuyện này nên xử lý ra sao ạ? Vẫn tiếp tục điều tra tiếp ư?”

“Không cần, nếu bọn chúng đã rời đi thì cứ để cho bọn chúng đi đi.”

“Cứ bỏ qua như vậy ạ? Chẳng lẽ người tôi chết vô ích sao?”

“Cậu đang chất vấn tôi ư?” Trong mắt Lai Địch hiện lên chút sắc bén.

Nội Tây Á vội vàng cúi đầu xuống, hoảng sợ nói: “Không phải, tôi tuyệt đối không có ý này. Nếu Tra Nhĩ là người chúng ta muốn tìm, cứ để như vậy mà không giải quyết chẳng phải rất đáng tiếc sao? Nếu hắn không phải, chẳng lẽ chúng ta tùy ý để bọn chúng gϊếŧ chết người của mình?”

“Cậu có chứng cứ chứng minh là bọn chúng gϊếŧ sao?” Lai Địch đột nhiên hỏi.

Nội Tây Á há to miệng, lập tức im lặng.

“Nếu như không có, vậy đừng có nhiều lời.” Lai Địch không nhịn được nói, “Để các cậu theo dõi hai người thôi mà cũng không được, còn có thể làm được gì chứ? Mặc kệ có phải là kẻ đó hay không, bây giờ cũng không quan trọng, chuyện này là do cậu khởi xướng lên, nên xử lý ra sao, tự cậu xem mà làm đi. Nếu tạo ra ồn ào quá lớn, đừng hy vọng tôi sẽ ra mặt bảo vệ cậu.”

Nói xong câu đó, Lai Địch trực tiếp chặt đứt liên lạc.

Hắn híp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không thể ngờ hai tên kia cũng không dễ đối phó như trong tưởng tượng, hiển nhiên trước đó bọn chúng đã biết rõ có kẻ đang theo dõi mình, từ việc lời nói của con bé kia đối với đồng bạn hoàn toàn khác so với nội dung nghe lén được là có thể phân tích ra rồi.

Thiên Lý, một con nhóc mười một mười hai tuổi lại có suy nghĩ tỉ mỉ như vậy? Nếu không có dị năng giả linh giác theo dõi, chỉ sợ hắn cũng bị lừa đi?

Mà tên đàn ông bên người nó, chẳng những có thể ẩn thân, hơn nữa tốc độ còn nhanh như chớp, đây cũng không phải là dị năng vốn có của kẻ đó trong trí nhớ của hắn.

Đã như vậy, thì lặng lẽ nhìn kết quả xử lý xem sao. Có thể gϊếŧ thì gϊếŧ, nếu không gϊếŧ được, để cho bọn chúng một con đường sống cũng chẳng sao. Chỉ là hai nhân vật nhỏ, cũng không tạo nổi sóng gió gì…

Có người!

Tim Thiên Lý đột nhiên đập mạnh, trong cảm giác xuất hiện một dao động năng lượng, đây là gã dị năng giả đặc thù theo dõi bọn họ lúc trước kia, dường như có thể di chuyển tức thời, nhưng cũng không phải là dị năng không gian.

Kẻ nọ lại biến mất rồi. Thiên Lý vừa cảm giác vừa cảnh giác.

Ở phía trước! Thiên Lý vừa mới cảm giác được, Phiêu phù xa cũng đã đâm vào người tên này, nhưng cũng phát ra tiếng va chạm gì, thân xe như chìm vào trong một vũng chất lỏng sền sệt, tốc độ bị ngăn trở, cuối cùng ngừng lại giữa không trung, sau đó lực cản đột nhiên biến mất, Phiêu phù xa rơi “ầm” một tiếng xuống đất, chấn động đến mức Thiên Lý choáng váng.

Rốt cuộc là dị năng gì?

Thiên Lý vẫn chưa kịp suy tư tiếp, kẻ nọ lại biến mất lần nữa. Lúc này cô phát hiện chút manh mối, cách đối phương biến mất na ná như phân giải, thân thể của hắn trong một hai giây liền phân giải thành nguyên tố không khí, hoàn toàn hòa nhập vào trong trời đất, không có chút dấu vết nào để tìm ra. Ngay cả cảm giác chuẩn xác nhất cũng rất khó tìm được, Thiên Lý đoán chừng có lẽ là loại phân giải này có thể phân giải cả năng lượng, xé thành từng mảnh nhỏ, gần như đạt đến trạng thái người và trời hòa làm một. Thật sự là khó có thể tưởng tượng ra đó!

Vừa nghĩ tới đây, Thiên Lý cũng cảm giác được bên người đột nhiên xuất hiện một bóng dáng.

Tim của cô suýt chút nữa đã ngừng đập, không hề nghĩ ngợi gì mà mở cửa xe nhảy ra ngoài.

Sức nặng của thân thể đặt trên cánh tay phải, đâu đến mức mồ hôi lạnh của cô chảy ra ròng ròng.

Kẻ vốn đang ở trong xe, tựa như một cái lưới lớn trùm lên người cô. Tốc độ phản ứng của thân thể Thiên Lý rất chậm, tuy rằng có thể nhìn thấy bóng dáng của đối phương, nhưng lại không thể né tránh. Thấy mình sắp bị chụp, một cánh tay lớn đột nhiên vòng ngang người cô, biến đấm thành vuốt, túm lấy bóng dáng mờ mờ mạnh mẽ ném đi.

Nhưng kẻ đó lại giống như đám bông, không đau không ngứa, nhẹ nhàng trôi đến nơi xa biến mất lần nữa.

Tra Nhĩ lộ mình, nâng Thiên Lý dậy, bảo vệ bên người, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh.

Đột nhiên, hắn biến mất tại chỗ, rất nhanh đã xuất hiện ở bên kia, móng tay sắc bén vạch vào không khí, kéo theo một chuỗi máu.

Trực giác của Tra Nhĩ lại có thể phát hiện kẻ địch nhanh hơn so với cảm giác của cô.

Xung quanh tĩnh lặng im ắng, tinh thần Thiên Lý tập trung cao độ, không ngừng tìm tòi bóng dáng mờ ảo như ma quỷ kia.

Mỗi khi cô phát hiện một chỗ, Tra Nhĩ đã di chuyển, ra tay tấn công rồi. Nhưng mà hình thái của kẻ nọ thật sự là vô cùng quái dị, dường như không có chất gì vậy, ngoại trừ lần đầu tiên bị Tra Nhĩ đánh trúng bất ngờ, thì sau đó cũng không lộ ra sơ hở.

Tra Nhĩ tựa như đang chiến đấu với không khí, không thể gắng sức.

Tiếp tục như vậy, Tra Nhĩ nhất định sẽ sử dụng dị năng, dị năng của hắn đã dung hòa với trọc khí, một khi ra tay cũng có nghĩa là bại lộ thân phận. Thiên Lý chưa bao giờ thấy hắn công kích bằng dị năng, cũng không hy vọng nhìn thấy, bởi vì cô không xác định như thế của thể làm cho Tra Nhĩ bị trọc hóa nhiều hơn không.

Thiên Lý nhịn đau, nằm bên cạnh cửa xe, tìm vật gì đó trong rương.

Nhưng mà chưa đợi được đến lúc cô tìm thấy vũ khí thích hợp, đã cảm thấy eo bị siết chặt, sau đó cả người như bị dây thừng trói gô, hung hăng ném ra đằng sau.

Tra Nhĩ gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng di chuyển, chuẩn xác tiếp lấy cô.

Nhưng mà, đầu của Thiên Lý cũng bị tấn công ảnh hưởng đến, nặng nề cúi xuống xương quai xanh của Tra Nhĩ, trong nháy mắt liền hôn mê bất tỉnh.

Tra Nhĩ cẩn thận quơ quơ cô, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi. Nhìn cô bé yếu ớt đến mức dường như chỉ sau một phút nữa sẽ biến mất trong lòng mình, hai tay của hắn không thể khống chế được mà khẽ run, trong mắt dần dần hiện ra ngọn lửa màu đen giống như ánh sáng, trọc khí toàn thân bốc lên, giống như quỷ thần tới từ địa ngục.

Biến hóa như vậy khiến cho người núp trong bóng tối không khỏi kinh hãi trong lòng: Hắn là trọc hóa nhân?

Nếu vậy, rất có thể hắn thật sự là “hắn”! Không được, hắn phải mau chóng nói tin này cho Lai Địch. Hắn không gϊếŧ được người đàn ông này!

Vừa chuẩn bị rời đi, lại hoảng sợ phát hiện mình không thể nhúc nhích, bảo trì trạng thái phần tử của không khí.

Làm sao có thể?

Không khí, làm sao có thể ngừng lại.

Tra Nhĩ buông Thiên Lý ra, chậm rãi đứng lên, xung quanh ngoại trừ tiếng hít thở cảu hắn, cũng không có bất kỳ tiếng động nào khác, tựa như đã tiến vào một không gian kỳ lạ khác.

Lòng của kẻ núp trong chỗ tối run rẩy, cảm giác thần chết đang tới gần hắn. Thân thể vốn phân giải thành nguyên tố không khí không thể khống chế mà hợp lại như cũ, cuối cùng lộ ra gương mặt kinh hãi được ngưng kết lại của hắn.

Gương mặt Tra Nhĩ không thay đổi nhìn hắn ta, chậm rãi duỗi ra móng tay sắc bén.

Trước khi thân thể bị cắt thành các khối thịt, hắn ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Lai Địch, “hắn” đã trở về từ địa ngục rồi…