-Vũ Vũ ơi,tôi mỏi lưng
-Vũ Vũ ơi, bụng tôi lại đau rồi
-Vũ Vũ ơi, pha trà gừng
__________________
- Tiểu Bối bà thật biết cách ngược đãi người khác
Giang Vũ thở dài trân trối nhìn Hiểu Bối. Lỗ tai chắc cũng sắp thủng luôn rồi.
- Nãy giờ bà kêu tên tôi trăm lần chứ không it́ đâu
Hiểu Bối hai mắt long lanh mở to nhìn người đang yên vị ở sofa,miệng mím lại nhìn cô lúc này không khác gì chú cún con. -Qua đây bóp vai cho tôi đi Vũ Vũ,mấy năm rồi mới có cơ hội sai vặt ông,tôi nhớ muốn chết.........Haha
Giang Vũ bất lực vứt chiếc điện thoại qua một bên lê thân mình đến chiếc giường nơi "nữ hoàng" Bối Bối đang yên nghỉ.....à nhầm nghỉ ngơi.
-Tôi thấy là bà cuồng tên tôi mất rồi. Nếu bà kiếm cho tôi anh nào đẹp trai thì có khi tôi sẽ suy nghĩ việc có nên san nhượng tên này cho bà không đấy.
Mễ Hiểu Bối bĩu môi,với lấy cái gối trước mặt ôm vào lòng
-Sau này tôi sẽ đặt tên con tôi là Vũ,không phiền đến ông.
Miệng cô cười rộng, lẩm bẩm: Mạc Tử Vũ nghe hơi kì nhưng cũng đâu tồi.Haha
Rồi lại cười lớn rất bất thường,ai đó phía sau nhìn cô cười mà sống lưng ớn lạnh
-Bao nhiêu năm không gặp,̣bà vẫn bền vững vê độ bất bình thường. Haizzz
Hiểu Bối vẫn đang miên man trong dòng suy nghĩ của cô không thèm để ý đến lời nói của người đằng sau,Giang Vũ phẫn uất im lặng bóp vai chẳng buồn nói nữa.
..........
Bên ngoài trời đã về khuya, cả thành phố chìm trong màn đêm yên tĩnh, những con bọ đậu trên thân cây,tán lá cũng bắt đầu đi vào giấc ngủ ngắn ngủi. Đèn đường hắt những tia sáng mờ mờ vào không gian, phản chiếu thứ ánh sáng nhân tạo xuống mặt đường thô ráp.
-Anh Phong không ăn cơm à?
Lam Dương ngồi trên bàn ăn đã bày biện mọi thứ hướng giọng về phía hắn.
-Không,chú ăn đi.
Tử Phong nhàn nhạt nói rồi đến thư phòng làm việc,cắm đầu vào những số liệu những con chữ mà tâm lại đặt ở chỗ khác. Thần trí lại như người ở trên mây,vô cùng bất ổn.Hàng lông mày đen đen cương nghị khẽ nhíu lại mệt mỏi. Bàn tay to lớn từ từ đưa lên day day thái dương. Nhìn bóng lưng thật cô độc, u uất...
Sáng hôm sau, nắng vàng dải nhẹ trên mặt đất, không khí có phần hơi nóng. Bước vào công ty điều đầu tiên cô chú ý chính là ánh mắt khác lạ của mọi người nhìn mình. Hôm nay cô mặc đồ cũng bình thường mà,trang điểm đâu phải quá lố,hay sáng nay ăn bánh chưa chùi mép? Cô liền đưa tay lên sờ miệng,đâu có dính gì. Hàng lông mày thanh tú nheo lại khó hiểu....rồi lắc đầu đi đến phòng làm việc.
-Sáng vui vẻ mọi người!
Cô hắng giọng tươi cười chào các đồng nghiệp,họ cũng cười cười đáp lại nhưng mà trông gượng gạo chẳng tự nhiên chút nào. Không khí bên ngoài đã bát quái rồi,không khí trong đây còn bát quái gấp bội.
-Mọi người hôm nay sao lạ thế?
Cô bạn Nhã Ninh lúc này mới tiến lại phía cô bộ dạng thần thần bí bí mờ ám vô cùng
-Bối Bối cô với chủ tịch có quan hệ với nhau à?
-Cái gì mà có quan hệ?
Hai mắt cô mở to kinh ngạc,ho khan vài tiếng,ngầm rủa trong đầu: có quan hệ bao giờ chứ,chỉ là suýt thôi mà........
-Không ý tôi muốn nói cô và giám đốc là cái quan hệ tình nhân ư?
Haha là cô suy nghĩ sâu xa rồi,khẽ thở dài một tiếng cô hắng giọng
- Nếu thật thì sao?
Nghe xong câu nói của cô,đồng nghiệp trong phòng ai nấy đều trưng ra bộ mặt:không thể tin được. Cô nhìn bộ dạng đó cười lớn:
-Haha tôi nói đùa thôi,mọi người mau làm việc đi đừng suy diễn lung tung.
Nói rồi cô tiến đến bàn làm việc, nhìn chiếc bàn trống rỗng mặt nhăn nhó khó coi
-Đồ của tôi đâu rồi?
-Sáng nay chủ tịch đến mang đi hết rồi. Còn nói bao giờ cô đến kêu cô lên đấy ngay lập tức. Vẻ mặt chủ tịch như đeo tảng băng lạnh âm mấy nghìn độ C ý,nghĩ lại thấy rùng mình.
Nhã Ninh tường thuật đều đều còn thêm mắm thêm muối khiến cô nuốt nước mắt chảy ngược vào trong bất lực quay gót đi đến phòng hắn. Cô cảm nhận thấy điều bất ổn ở đây mà không biết rõ là điều gì.
Đứng trước cánh cửa to lớn sáng bóng làm bằng gỗ cao cấp cô nhẹ nhàng gõ cửa hai tiếng, đáp lại là sự im lặng,rồi cô lại gõ thêm hai lần nữa,vẫn không tiếng động hồi âm. Cô quay người nhìn bàn thư ký mà không thấy người đâu, một luồng khí quỷ dị bao trùm căn phòng khiến cả người cô bất giác rùng mình, từ từ đẩy cưa bước vào. Căn phòng buông rèm kín mít, bóng tối bao phủ càng tăng thêm phần quỷ dị mờ ám
-Chủ tịch anh có đây không?
Xung quanh chỉ toàn một màu đen cô nhất thời không thể phân biệt đâu là lối đi,đâu là đồ vật nữa nên cứ đứng bất động một chỗ gọi to tên hắn. Bỗng từ đằng trước một vòng tay to lớn ôm cô vào người,cô kinh ngạc định lên tiếng thì ngay lập tức bị bờ môi mỏng khóa chặt lại không sao phản kháng được. Đôi môi yêu nghiệt cứ thế nuốt hết mật ngọt từ miệng cô,chiếc lưỡi ẩm nóng càn quét khuấy đảo khoang miệng ướt át.
-Em là của tôi
------(#kemsu:/lấy giấy bút viết:"cấm trẻ em dưới 18t",dán lên cửa và chuồn lẹ/)--------------
Cô tỉnh dậy cũng là lúc thành phố về đêm. Ánh đèn đường thắp lên tỏa sáng tạo cho không gian cảm giác bình yên lạ lùng. Cơ thể cô đau ê ẩm, tên tổng tài kia quá là cường bạo đi, bà dì còn chưa đi đã đem cô ra xơi tái. Đàn ông như hắn không chỉ độc tài mà tính chiếm hữu cũng rất mạnh mẽ,chỉ khổ cô bị dày vò đến cả người toàn dấu hôn xanh tím.
Vừa khẽ cựa mình đã bị cơ thể to lớn bên cạnh ôm chặt,mặt cô áp vào bờ ngực săn chắc của hắn,cảm nhận được nhịp tim đang đập đều trong l*иg ngực đối phương cô mỉm cười dịu dàng. Lúc này mọi thứ thật bình yên,êm ả khiến cô không muốn dời.
-Em đã thuộc về tôi vì vậy đừng quan tâm đến người đàn ông khác. Tôi không thích lựa chọn càng không thích bản thân bị mang ra lựa chọn.
Vòng tay hắn xiết chặt hơn,ấm áp vô cùng,cô cười tươi khẽ nói
-Ừm, em biết.
Vậy là hắn thực sự đã mang ánh dương đến cho cô, chỉ có điều ánh dương ấy có đủ sáng để xua tan bóng đêm, để chiếu những tia nắng tỏa rạng rực rỡ hay không còn cần thời gian kiểm chứng!