Về Chung Nhà Với Chú

Chương 47: Anh tình nguyện chết dưới mật ngọt của em (cao H)

Convertor: Vespertine – Editor: An Devy

“Hức… Cho em xuống… Em muốn… đi WC…” Người con gái giãy giụa.

“Đừng lộn xộn.”

Người đàn ông vác cô vào trong phòng tắm, vất vả lắm cô mới được tự mình đứng trên mặt đất, ngay lập tức úp mặt vào bồn rửa mặt nôn thốc.

Phó Thanh Hành đi rót một cốc nước ấm rồi trở lại đưa cô.

“Khụ… khụ…” Cô mơ mơ màng màng ngẩng đầu.

“Chú…”

Anh vặn vòi nước, điều chỉnh nhiệt độ ấm để rửa mặt cho cô gái nhỏ, dùng hai bàn tay xoa lên gương mặt nhẵn mịn của cô.

“A… Đau…” Cô muốn tránh nhưng không được.

“Súc miệng!”

Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn uống một hớp rồi nhổ ra.

“Cởϊ qυầи áo tắm rửa, sau đó phải ngủ ngoan!”

Cô vẫn chưa tỉnh hẳn, lơ mơ kéo áo của mình, chậm chạp cởϊ qυầи áo ra, sau đó vội ôm chầm lấy người đối diện.

“Chú… Ư… ô…”

Phó Thanh Hành thở dài, “Sao vậy cô bé?”

“Phó Vinh nói em… không giữ được anh… Chị ấy nói có thật nhiều… hức… người phụ nữ muốn bổ nhào vào anh…”

“Đặc quyền đấy chỉ cho mình em.” Anh vuốt ve cần cổ trắng ngần của cô.

“Huhu…. Anh… Chú…”

“Biết anh là ai không?”

Người đàn ông nâng cằm cô, cô ngơ ngác chớp mắt nhìn anh, “Chú… Phó Thanh Hành… Bạn trai…”

Anh bất ngờ lật người cô rồi đẩy cô trở lại bồn rửa mặt, cô chống tay đỡ xuống mặt đá cẩm thạch, bàn tay của anh luồn xuống dưới xoa nắn môi âʍ ɦộ của cô.

“Ưm… chú…” Cô bồn chồn lắc mông.

Một tay anh nghịch tiểu huyệt, một tay thuần thục cởϊ qυầи áo của mình ra.

“Anh đây…” Anh cúi người ôm cô, qυყ đầυ của anh ma sát rãnh mông của người con gái.

“Chú… ‘lấp đầy’ em đi…” Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhón mũi chân hôn lên cằm anh.

“Ừm… tiểu tao hóa… chiều em ngay…”

Phó Thanh Hành vuốt nhanh cây gậy lên xuống hai lần, sau đó nâng mông cô lên, đẩy đồ vật vào trong.

“A…” Sự bất ngờ chen vào khiến cô cất lời rêи ɾỉ.

Côn ŧᏂịŧ bị lỗ nhỏ mềm mại chật hẹp bóp chặt, cổ họng anh ngứa râm ran, bàn tay to vội vàng mơn trớn nhũ hoa đầy đặn trước ngực cô, dưới bàn tay ma thuật của anh nó biến thành muôn hình dạng.

“Ưm… chú…” Tay cô tì lên mặt bàn đá, mũi chân nhón cao, cả người run run.

“Cục cưng dâʍ đãиɠ, mỗi ngày anh chỉ nghĩ đến nên ‘chơi’ em thế nào… Làm sao có thời gian đi tìm người khác… Miệng nhỏ mềm mại mυ'ŧ chặt như vậy, anh tình nguyện chết dưới mật ngọt của em còn không kịp… Hà cớ gì phải đi tìm đâu xa…”

Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của anh vang lên bên tai cô, lời nói âu yếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô co chặt tiểu huyệt, “Chú… Em yêu anh…”

Phó Thanh Hành cong môi, đột ngột bấm vào eo cô, người cô áp sát vào mặt bàn, mông cao vυ't, đầṳ ѵú dính vào mặt bàn, cả người nổi da gà.

Anh dán vào lưng cô, cơ thể nóng bỏng của anh mang đến sự ấm áp cho cô, vật bên dưới ngày càng bành trướng, đập như giã chày từng nhịp từng nhịp, nhiều lần đã chạm tới hoa tâm.

“Chú… Ưm… Sâu quá!” Cô rêи ɾỉ khó khăn.

Người phía sau cắn vành tai cô, “Bé con, mới chỉ là bắt đầu thôi…”

Cơ bắp của người đàn ông căng ra, hông ra sức kịch liệt, nện mạnh vào người cô, hai túi tinh hoàn rung rinh theo nhịp vang kên từng tiếng ‘bạch bạch’, Nguyễn Nhuyễn dưới sự tấn công như vũ báo của anh nhanh chóng bị đẩy vào cực khoái.

Khoảnh khắc cô ngẩng đầu, anh lập tức lấp kín môi cô, lưỡi lớn cuốn lưỡi nhỏ cùng nhau chơi đùa, hết mυ'ŧ rồi lại vờn nhau, sự hòa hợp trên dưới càng khiến cô run rẩy mạnh hơn, toàn bộ câu ngâm nga tình ái đều được anh nuốt sạch.

Bàn tay anh và cô chạm nhau, mười ngón tay đan vào nhau khăng khít. Anh buông cô ra, thẳng lưng, thay đổi góc độ nghiền nát thịt non mềm mại. Người con gái khịt mũi rêи ɾỉ.

“A… chú… em muốn đi tiểu… Chú…” Cô gái điên cuồng giãy giụa, tiểu huyêt gắt gao xoắn lấy côn thit, Phó Thanh Hành nhíu mày, ghì chặt eo cô, nâng cô lên.

“A!!! A!!! Em không muốn!!!Không muốn!!!” Tư thế lơ lửng càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cô không ngừng lắc lư, huyệt nhỏ càng thêm chặt lại, các cơ căng ra.

Anh cau mày càng sâu, bên dưới bị cô âu yếm đến phát đau, cánh tay dài luồn qua hốc chân cô, bế cô theo tư thế xi tiểu em bé và rồi côn ŧᏂịŧ lại tiếp tục xâm nhập.

“A!!! Chú!!! Không được!!! Buông em ra!!! A!!!”

Hoa huyệt xoắn chặt, bên trong điên cuồng mυ'ŧ chặt gậy thịt. Một lúc sau, Phó Thanh Hành rút côn ŧᏂịŧ ra, chất lỏng từ miệng nhỏ bên dưới ứa ra, nhỏ giọt tí tách xuống dưới sàn, hỗn hợp đang chảy không biết là dâʍ ɖị©ɧ hay là nướ© ŧıểυ.

Người con gái đã gần như tỉnh rượu, cô bật khóc vì xấu hổ.

Người đàn ông ôm cô đi vào ô tắm vòi hoa sen, mở nước vòi, nhẹ nhàng nói: “Khóc cái gì… anh bảo rồi… để giành sức khóc trên giường.”