Convertor: Vespertine - Editor: An Devy
☆☆☆☆☆
Lần nữa tỉnh lại cô vẫn còn đau, nhịn không được nức nở rơi lệ, cong người lại thành một khối thật đáng thương.
"Vì sao cô ấy còn đau như vậy?" Cô nghe được âm thanh của Phó Thanh Hành, tay bị người ta nắm lấy, Nguyễn Nhuyễn mở mắt ra liền chạm phải bóng dáng anh.
"Anh trai à... Để thuốc phát huy tác dụng cũng cần có thời gian chứ. Anh hét lên trước mặt tôi cũng vô dụng thôi." Tiếp đó là giọng nam xa lại đáp lại.
Bàn tay người đàn ông xoa bụng nhỏ, Nguyễn Nhuyễn không hiểu vì sao, cảm giác đau đớn cũng giảm đi đáng kể, tuy vậy đôi mắt vẫn sưng đỏ.
"Chú đừng chạm vào tôi." Giọng nói của cô vương chút khàn khàn, Phó Thanh Hành ngồi ở mép giường, động tác trên tay vẫn không có ngưng lại, cũng không đáp lời cô.
Cô gái nhỏ càng tức giận, giãy giụa muốn né tránh anh.
"Bốp" cách lớp quần áo bệnh nhân mông nhỏ bị anh đánh đau một cái, Nguyễn Nhuyễn trừng lớn đôi mắt, cảm giác phía dưới lại chảy ra một dòng máu.
"Ngoan một chút, bằng không chơi chết em!"
"Còn muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi? Chú cho rằng chú là ai?" Đôi mắt đỏ lên, cô mạnh miệng nói.
Phó Thanh Hành thở dài, chống cánh tay xuống gần cô, "Nguyễn Nhuyễn, tôi sai rồi... Tôi thực sự sai rồi."
Quả thực anh sai rồi, anh sống ba mươi ba năm nay, tung hoành bao nhiêu cũng vẫn thua dưới tay một tiểu cô nương... Khoảnh khắc cô mở cửa đi khỏi anh, anh liền hối hận đến chết...
Người con gái câm lặng rơi lệ, ủy khuất mím môi.
"Chờ em khỏe lại, muốn thế nào cũng được, đồng ý không?"
"Không muốn... Tôi phải tìm một gã đàn ông cao hơn chú, đẹp trai hơn chú, hơn nữa phải có nhiều tiền hơn chú."
"Thế kia thì sao?" Nguyễn Nhuyễn bình tĩnh lại, nhìn về phía sofa cách đó không xa có một người đàn ông, diện mạo đẹp trai, làn da màu lúa mạch, cười lưu manh.
"Tôi muốn cùng anh ta... Ưʍ..." Người nào đó cúi đầu bịt cái miệng cứ líu lo linh tinh này, đầu lưỡi cạy ra răng môi cô, phía dưới bàn tay vẫn giúp cô xoa bụng nhỏ.
"Cô bé, tôi đã từng kết hôn, so với em lớn hơn mười hai tuổi."
Cô gái nhỏ chưa kịp tiêu hóa lượng thông tin này, "Chú.... chú cưới ai?", đổi lại là tiếng cười khẽ của người đàn ông phía xa.
"Bạn đại học, trọng điểm là cái này sao?" Phó Thanh Hành cong môi cười.
"Chú.... anh..." Người con gái ủy khuất nhìn anh, "Hóa ra anh đã cưới vợ rồi!" sao đó lại cáu kỉnh, "Lúc trước tôi từng hỏi anh đã kết hôn chưa."
Phó Thanh Hành ngẩn người, "Tôi nói, tôi từng kết hôn rồi, cũng ly hôn được một năm rồi."
Nguyễn Nhuyễn liếc anh, khịt khịt mũi, "Tôi nghe nhầm, xin lỗi."
"Mẹ kiếp! Tôi cười con mẹ nó chết mất, Khanh khanh, kiếm đâu ra một tiểu cô nương ngốc như vậy? Đúng là một trò vui." Sở Mộ dựa người vào sofa cười lớn chả coi ai ra gì.
Người đàn ông trên giường liếc qua anh ta, ai đó đang cười vội ngậm miệng lại.
"Không quan tâm sao? Tôi lớn hơn em nhiều như vậy, em còn chưa có tiếp xúc hết với thế giới ngoài kia, tôi không muốn cướp đi quyền lựa chọn của em."
"Vậy... Tôi về trường tìm một..." Nguyễn Nhuyễn hít mũi, nhìn anh chu mỏ.
Phó Thanh Hành cúi đầu nhìn cô một hồi, khóe môi cong lên, cúi xuống hôn cô cái chụt, "Bọn họ không có tiền bằng tôi, lớn lên không đẹp trai bằng tôi... Quan trọng là không có dươиɠ ѵậŧ to dũng mãnh như tôi... Cô bé, em xong đời rồi!"
"Tôi làm gì... thế nào là xong tôi rồi?"
"Tôi đóng dấu chủ quyền, trước cho em cơ hội em không cự tuyệt, về sau mà dám chạy, chú đánh gãy chân em, biết không?"
"Tôi không chọn nó.... Phải trở về trường học tìm một anh trai mới được." Cô gái nhỏ bĩu môi.
"Không nghe thấy sao, đôi mắt của em lựa chọn giúp em rồi." Phó Thanh Hành hôn lên mí mắt cô, "Thực xin lỗi."
"Tôi không chọn như vậy..." Ai đó líu nhíu ủy khuất.
"Bác sĩ nói em bị cảm lạnh, cảm xúc bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sau đó còn không ăn cơm... Là lỗi của tôi, xin lỗi em."
"Tôi không tha thứ cho chú... tạm thời là vậy..." Mạnh miệng bồi thêm một câu.
"Được..."
"Này này, thế đấy có phải cô bé ngốc đaya không?" Sở Mộ vẫy vẫy tay, "Cuộc gọi của tôi lúc ba giờ sáng, có giọng cô gái chưa được thỏa mãn tìиɧ ɖu͙©?"
Phó Thanh Hành đứng dậy, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy bản thân không đau như vậy.., "Chú, tôi không có đau lắm."
"Tôi biết rồi." Phó Thanh Hành cầm khăn giấy giúp cô lau nước mũi.
"Anh trai à! Em gái nhỏ à! Có ai không vậy? Tôi vô hình trong tầm mắt hai người sao???"
Nguyễn Nhuyễn nhìn anh, "Chú... anh ta mắng em là đứa ngốc...", cô nghe thấy lời anh ta nói mà!
☆☆☆☆☆