Về Chung Nhà Với Chú

Chương 20: Kẹp chặt (hơi H)

Convertor: Vespertine - Editor: An Devy

☆☆☆☆☆

Nguyễn Nhuyễn nức nở ngồi trong lòng người đàn ông, tiểu huyệt còn kẹp côn ŧᏂịŧ sưng trướng, bàn tay của anh vỗ về phần lưng tinh tế của cô, "Cô bé, chúng ta sắp tới."

"Ô...ô...như thế.... Chú cho em xuống dưới đi..." Ngón tay cô gãi bả vai anh có chút ngứa, cào vào người anh đã đành còn cào cả vào lòng anh nữa.

"Bé ngoan, đừng lộn xộn, hửm?" Phó Thanh Hành dịu dàng vuốt mông cô, người con gái vẫn nức nở ôm lấy anh.

Ôm Nguyễn Nhuyễn, đem côn ŧᏂịŧ rút ra, "Cách" một tiếng, cô gái nhỏ rêи ɾỉ yêu kiều "A..."

"Nhỏ giọng thôi, tiểu bảo bối... Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chú em phải bảo quản thật tốt, không thể chảy ra." Phó Thanh Hành cầm qυầи ɭóŧ của cô, nhẹ nhàng nhét vào trong miệng huyệt bịt lại.

"A... chú... em... không cần... Không cần!!!"

"Bốp bốp" Mông nhỏ bị vỗ hai cái, cô gái bị dọa không dám kêu ra tiếng, cắn môi ủy khuất nhìn anh.

Qυầи ɭóŧ chỉ bịt được một đoạn và không thể vào nữa, cô bị vải dệt ma sát đến không thoải mái, cũng không dám nói chuyện.

"Nghe lời chứ? Cô bé ngoan." Phó Thanh Hành giúp cô mặc lại quần, cầm khăn giấy lau qua côn ŧᏂịŧ sau đó kéo quần lên, giống như sự việc cuồng loạn như nãy chưa từng xảy ra.

Nguyễn Nhuyễn cắn ngón tay, động cũng không dám động một chút.

Xe chậm rãi dừng ở gara ngầm, Phó Thanh Hành mở cửa xe đi xuống, cúi đầu nhìn người còn lại bên trong.

"Tiểu cô nương, xuống xe. Hử?" Anh nhướng mày nói, Nguyễn Nhuyễn méo miệng, chậm rì rì đi ra.

Cảm giác vải dệt ma sát thật kì quái, Nguyễn Nguyễn cả người đều không ổn, tay nhỏ gắt gao bắt lấy tay người đàn ông, mỗi bước đi đều cảm nhận được qυầи ɭóŧ cọ xát tiểu huyệt đến muốn rơi xuống.

"Cô bé, kẹp chặt, em muốn cho qυầи ɭóŧ rơi xuống chỗ này sao?"

"Ưʍ..." Người cô run lên, viền mắt phiếm hồng lắc đầu.

Phó Thanh Hành ôm cô tiến đến thang máy, trọng lực cô gái nhỏ đổ dồn vào người đàn ông.

"Chú...em..." Cô có cảm giác mình không kẹp nổi nữa, cả người cứ run lên bần bật như phát sốt.

Người bên cạnh nhìn tiểu cô nương đáng thương, thở dài, lại nhìn đến số tầng thang máy đang di chuyển, kéo cô đến một góc khuất camera.

"A... chú..." Nguyễn Nhuyễn bị hoảng sợ, nhẹ nhàng giãy giụa.

"Đừng lộn xộn." Bàn tay đặt ở mông cô xoa hai cái, trấn an cô gái nhỏ không dám nói nữa.

Mở cửa nhà ra, giày của anh cũng chưa kịp cởi liền đem cô ném lên sofa.

"Chú..." Nguyễn Nhuyễn ngẩng đầu nhìn Phó Thanh Hành, còn người đàn ông cúi đầu đứng trước mặt cô, nơi kiêu hãnh nào đó đang dựng thành cái lều nhỏ.

"Đem quần cởi ra để chú nhìn xem miệng nhỏ kẹp chặt ra sao." Phó Thanh Hành nắm giày của cô.

Người con gái vành mắt đỏ hồng, chậm rãi cởϊ qυầи ra, qυầи ɭóŧ cọ sát cô sinh đau, ủy khuất khiến cô khóc lên.

"Khóc cái gì? Hửm?" Người đàn ông nhìn cô gái nhỏ khóc trên ghế sofa.

"Phía dưới đau... của chú lớn quá..." Đôi mắt mông lung ngập nước, bĩu môi mở miệng.

Anh bẻ hai chân cô ra, môi âʍ ɦộ sưng đỏ kẹp lấy một đoạn qυầи ɭóŧ, anh đem rút nó ra, làm lộ ra một lỗ nhỏ xinh to hơn đầu ngón tay anh, lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh bắn vào ùa ra bên ngoài.

☆☆☆☆☆