Convertor: Vespertine - Editor: An Devy
☆☆☆☆☆
Sau ngày đó, Nguyễn Nhuyễn không có chủ động tìm anh, cô cảm thấy, giữa hai người chỉ là quan hệ tình một đêm. Hơn nữa, con gái quá chủ động hình như không được tốt lắm... Tuy rằng cô thực sự muốn liên lạc với anh.
Mà người kia cũng thật là, anh tuyệt đối không phải loại người chủ động liên hệ với con gái, vậy nên, hai người rất ăn ý không chủ động liên lạc với đối phương.
Thời gian bốn ngày qua đi cũng đủ kéo cô trở về quỹ đạo sinh hoạt thường ngày, giao diện trò chuyện Wechat cũng không có gì thay đổi, chỉ có cuộc trò chuyện nhóm lớp vẫn đều đều gửi tin đến thôi.
Hôm nay chỉ có hai tiết học, Nguyễn Nhuyễn bỗng nhiên muốn tìm anh.
Kẹo bông gòn [Chú ơi ~]
Fu [Hửm?]
Đây là lần thứ hai hai người nói chuyện phiếm, Phó Thanh Hành vẫn nhanh chóng hồi đáp...
Kẹo bông gòn [Đang làm gì vậy?]
Fu [Chơi bóng]
Kẹo bông gòn [Muốn hay không... Cái đó... cái đó đó...]
Sau đó Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt ném điện thoại sang một bên, thẹn thùng xoa mặt.
Người ở đầu bên kia cong môi cười, hóa ra thực coi anh là bạn giường rồi. Vậy có hay không? Đương nhiên là làm chứ!
Fu [Tôi đi đón em]
Kẹo bông gòn [Em đang đi học, 5.30 sẽ tan]
Fu [Được, tôi ở dưới kí túc xá đợi em]
Kẹo bông gòn [Vâng ạ ~]
"Khanh khanh? Cậu có cái biểu cảm gì đây?" Sở Mộ đem gậy golf đưa cho người bên cạnh, ngồi xuống bên người Phó Thanh Hành.
"Bữa tiệc buổi tối tôi không đi."
"Hả? Làm sao vậy?"
"Có việc, mình cậu đi đi." Phó Thanh Hành đứng lên, Sở Mộ có chút ngây ngốc.
"Đi đây."
"Mẹ kiếp, không phải bảo tâm tình cậu không tốt sao?" Người đàn ông không quay đầu lại, nhanh chóng rời đi.
------
Nguyễn Nhuyễn đem sách vở ném cho Lâm Vu, trong tiếng cười ái muội cùng sự xua tay nhiệt liệt của cô bạn thân, cô ngồi vào ghế sau chiếc siêu xe bắt mắt đang đỗ phía dưới.
"Chú ~" Lên xe rồi, cô mới phát hiện chiếc xe này cùng chiếc lần trước không giống nhau, có tấm ngăn chia cách phần trước và sau xe.
"Ừm... Sao lại mặc quần ngắn như vậy?"
Phó Thanh Hành vuốt ve bắp đùi trắng nõn của người con gái. Một cảm giác vui thích kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả người anh, tiểu cô nương đôi chân vừa mềm lại trơn bóng, làm anh yêu thích không muốn buông tay.
"Ưʍ... nóng quá... ngứa..." Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt động thân mình, liền bị Phó Thanh Hành kéo vào trong l*иg ngực.
"Cô bé, muốn chú sao?" Anh thổi khí nóng vào tai cô, làm cô càng thẹn thùng.
"Em muốn..."
"Vậy miệng nhỏ phía dưới có nhớ đến đại dươиɠ ѵậŧ của chú hay không?"
"Hưʍ..." Này chú ơi, còn ở trên xe đó, sao lại nói mấy lời như vậy chứ.
Người đàn ông nâng cằm hôn cô, tiếng hít thở trầm đυ.c trong không gian xe nhỏ hẹp càng thêm rõ ràng, bàn tay to của anh bắt đầu với vào trong quần short ngắn.
"Ưʍ... không thể làm ở đây..." Nguyễn Nguyễn nhìn anh, đỏ mặt cự tuyệt.
"Vì cái gì không thể? Chú muốn ngắm tiểu huyệt mềm mại mẫn cảm." Bàn tay nhỏ nhanh chóng che lại miệng người đàn ông, Phó Thanh Hành xấu xa há miệng dùng lưỡi liếʍ quanh lòng bàn tay thơm tho, tuy vậy phía dưới vẫn không ngừng động tác, bàn tay sạch sẽ chạm vào vùng bí ẩn của người con gái.
"A... ưʍ... không được..." Ngón tay anh nhẹ nhàng ấn mạnh vào âm đế, thân thể cô gái nhỏ mềm nhũn xuống, neo vào người đàn ông như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
"Hửm... Lời trong miệng nói không được, phía dưới sao lại chảy nước rồi?" Phó Thanh Thành cắn lên cổ cô, âm thanh khàn khàn nói.
☆☆☆☆☆