11 rưỡi đêm. Lục Thanh Chi nhấn chuông nhà Dư Tẫn.
Dư Tẫn đang uống rượu nghe thấy liền ra mở cửa, nhìn thấy người tới là cậu, bèn một tay kéo người ta vào trong. Dư Tẫn đóng cửa lại, áp sát Lục Thanh Chi vào cánh cửa, nâng nhẹ mũi cằm rồi đẩy thứ rượu ngọt ngào ấy vào trong miệng cậu.
Lục Thanh Chi không kịp đề phòng, bất ngờ tới mức bị sặc một hồi, chỉ nuốt xuống một ngụm nhỏ. Chút rượu đỏ còn lại từ khóe miệng cậu tràn ra, thuận theo cổ luồn vào trong áo, lại bị Dư Tẫn ra sức liếʍ sạch.
Lục Thanh Chi tan làm liền về nhà tắm rửa sạch sẽ, mặc chiếc áo phông có in hình chú khủng long nhỏ. Kiểu này vốn không cần thêm áσ ɭóŧ nhờ thế Dư Tẫn có thể dễ dàng cởi ra. Hắn dùng miệng cuốn
lấy vạt áo Lục Thanh Chi đẩy lên tận ngực. Ngay lập tức, Lục Thanh Chi cảm giác được điểm mẫn cảm trên ngực mình bị người ta ngậm vào trong miệng rồi mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để. Cậu khẽ run lên, muốn khom người tránh né, lại bị Dư Tẫn cắn nhẹ, đầu lưỡi uốn lượn trêu đùa. Cảm giác nhoi nhói xen lẫn tê dại từ ngực lan tỏa khiến Lục Thanh Chi không kìm được bật ra tiếng rên nhẹ.
Dư Tẫn dường như đã lập tức cương lên, thô lỗ xé rách áo sơ mi, áp Lục Thanh Chi xuống đất.
Lục Thanh Chi ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người Dư Tẫn, xem ra hắn tự mình nghĩ nhiều, lại chịu đả kích không nhỏ nên bây giờ mới thành ra “đói khát” như vậy.
Lục Thanh Chi nhắm mắt, không nói lời nào cũng không phản kháng, để mặc Dư Tẫn ở trên người vừa hôn vừa cắn, hai tay túm chặt
tấm thảm lông cừu dưới lưng.
Sau khi quần bị cởi ra, động tác của Dư Tẫn chợt dừng lại.
Lục Thanh Chi mở mắt ra nhìn, phát hiện Dư Tẫn đang nhìn chằm chằm người không có phản ứng nằm bên dưới.
Lục Thanh Chi có chút ngượng ngùng khép hai chân lại, nhưng rất nhanh lại bị Dư Tẫn tách ra, qυầи ɭóŧ cũng bị cởi luôn xuống.
Dư Tẫn nắm cự vật vừa to vừa dài còn đang ngủ đông kia trong lòng bàn tay, qυყ đầυ hơi nhô lên, có màu phấn nộn, xem ra chưa dùng được mấy lần.
“Đứng trước Lâm Tê Trì, nó nhất định sẽ không như vậy đúng chứ.”
Lục Thanh Chi lúng túng dơ tay lên che mặt, bản thân người này không trong sáng đã đành, sao lại
còn nghĩ cậu cũng không trong sáng đến mức độ đó? Chuyện báo ân nghiêm chỉnh bị Dư Tẫn nói cứ như cậu thấy sắc liền nảy sinh lòng tham vậy.
Dư Tẫn cười một tiếng ngắn ngủi, lại bị bộ dạng kháng cự trong im lặng của cậu chọc giận, kéo hai tay cậu ra, lạnh lùng nói: “Em mở mắt to ra nhìn xem tôi là ai?“. Sau đó phủ toàn thân xuống, đem dương v*t của Lục Thanh Chi ngậm vào trong miệng.
Nếu nói vừa rồi còn có thể nhẫn nhịn không cứng lên, nhưng nếu ngay cả được BJ mà vẫn không cương nổi thì người đó chắc chắn có vấn đề về sinh lý.
Dư Tẫn lần đầu BJ cho người khác, vật kia ở trong miệng một lúc đã phồng to lên. Hắn cố gắng không để răng chạm vào vật đó đã khó tới cực hạn rồi, gò má bị chống đỡ đến mức nhô lên, đầu lưỡi chỉ có thể vụng về liếʍ láp qυყ đầυ.
“A…”
Lục Thanh Chi rên lên, hàng trăm năm qua trong đám bạn tình của cậu kỹ thuật BJ của Dư Tẫn không phải loại giỏi, cậu không khỏi âm thầm ghét bỏ, muốn đẩy người ra: ”Ưm… buông, buông ra… Dư tiên… a… Dư tiên sinh… ư… tôi không muốn… không…”
Cậu thuần thục điều chỉnh giọng điệu, khiến âm thanh vừa mang theo chút đáng thương vừa đè nén run rẩy bất lực cùng tiếng khóc nghẹn ngào.
Dư Tẫn tưởng cậu muốn đổi ý, ngồi thẳng người lên, từ trên cao nhìn xuống, ngay sau đó hắn liền nghe thấy bản thân y hệt ác ma nói chuyện với đứa trẻ ngây thơ dưới thân: “Thế nào, có phải em muốn Lâm Tê Trì bị flop?”
Dư Tẫn giữ chặt hai tay Lục Thanh Chi, nhìn mắt cậu từ mờ mịt biến thành một mảnh tĩnh mịch, có chút run rẩy, khóe mắt ươn ướt, không biết do lạnh hay sợ hãi.
”Xin lỗi… tôi chỉ…” – Lục Thanh Chi nhỏ giọng nói, buông lỏng thân thể căng thẳng: ”Tôi… sau này tôi không thế nữa…”
Dư Tẫn trong lòng rối như tơ vò, Lục Thanh Chi thấy hắn không có phản ứng gì, trong lòng cực kỳ uất ức. Vừa nãy hắn ngồi dậy khiến răng chạm vào cái đó đau lắm đấy có biết không hả? Câu nhẹ nhàng đẩy ra có tí thôi đã bắt đầu uy hϊếp, vừa cậy mạnh vừa chẳng có tình thú gì cả.
Lục Thanh Chi nhẹ nhàng cử động cổ tay, Dư Tẫn vô thức thả lỏng cơ thể. Hắn hối hận rồi, không thể không thừa nhận, hắn muốn thân thiết với con thỏ trắng nhỏ này hơn một chút, nhưng… tuyệt đối không phải dùng cách này.
Làm kinh doanh nhiều năm, không ngờ bản thân cũng có lúc hồ đồ, làm việc lỗ mãng.
Ngay tại lúc Dư Tẫn muốn đứng dậy, thứ nhô lên giữa hông đang thẳng tắp chống đỡ bụng Lục Thanh Chi kia bị đối phương nhẹ nhàng nắm lấy.
Lục Thanh Chi cúi đầu nhìn chỗ đó của hắn, hàng mi vẫn còn đẫm nước, sau đó lại ngước mắt lên nhìn hắn, khẽ cau mày, bàn tay lên xuống vài lần, hỏi nhỏ bằng bộ dáng uất ức: “Là, là thế này phải không? “
Thanh âm của Lục Thanh Chi trầm bổng, lại vì nhiễm mùi tìиɧ ɖu͙© mà trở nên ấm áp mềm mại khiêu gợi. Dư Tẫn dường như nghe được tiếng dây thần kinh trong đầu
“phựt“
một tiếng đứt đoạn.
Phòng khách không có gel bôi trơn, họ đành phải vào phòng ngủ.
Dư Tẫn cầm lọ thuốc bôi trơn do dự vài giây, hắn nhớ lại cảm giác đau đớn đêm đó khi lần đầu bị đâm vào, cuối cùng vẫn dùng ống nhựa mềm đấm đấm vào cúc hoa,tự mình chen lấn trong thành vách chật hẹp.
Chất lỏng lạnh lẽo dinh dính kí©ɧ ŧɧí©ɧ thành ruột, khiến chân hắn mềm nhũn suýt chút nữa quỳ rạp xuống.
Chẳng ngờ, thân thể của hắn và Lục Thanh Chi cực kỳ phù hợp, cái thứ vừa thô vừa dài kia hệt như mĩ vị nhân gian được hắn nuốt vào từng chút, từng chút một. Tuy cảm giác sưng lên vì được lấp đầy có chút khó chịu, nhưng tuyệt không khiến người ta chán ghét.
Lục Thanh Chi nhắm chặt hai mắt, hai tay không biết nên để vào đâu, chỉ có thể túm lấy ga giường. Dư Tẫn âm thầm hôn cậu, cùng cậu mười ngón tay đan vào nhau, đặt sang hai bên người, bên eo, rút ra nhấp vào cự vật.
Phía sau Dư Tẫn vừa khít vừa nóng rực, Lục Thanh Chi cắn môi nhịn không bật ra tiếng. Dư Tẫn thấy vậy bèn nắn môi cậu, khiến chúng không thể khép lại, tiếng rêи ɾỉ đứt quãng vang lên, nước bọt chưa kịp nuốt cũng thuận theo khóe miệng chảy xuống, cực kỳ da^ʍ mị.
Động tác của Dư Tẫn ngày càng mạnh mẽ, mỗi lần đều nâng cao người, chỉ miễn cưỡng ngậm lấy đỉnh qυყ đầυ, sau đó lại trực tiếp ngồi thẳng xuống, cơ bắp ở đùi vẽ ra hình dáng tuyệt đẹp. Động thân lên xuống vài lần, Dư Tẫn liền quen đường quen lối, điều khiển toàn thân nhắm thẳng vào vùng nhạy cảm trong cơ thể, hậu huyệt hắn xoắn chặt mấy lần, vách tường nóng ướt hấp thụ chặt chẽ bộ hạ của Lục Thanh Chi.
“Ưm…chậm ___ Chậm một chút __ a… Dư… ưm ___“
Dư Tẫn thở dốc, ở trên thực sự rất mệt, vừa động một chút đã thấy eo mỏi lưng đau, hắn nói bằng giọng khàn khàn: “Gọi tên tôi!“
Hai tay Lục Thanh Chi vô lực chống đỡ ngực Dư Tẫn, vừa khóc vừa rên đáp lời, cậu không thích làʍ t̠ìиɦ kịch liệt quá mức. Đối với hồ yêu, có làm nhiều hơn nữa cũng không mệt, nhưng một khi tìиɧ ɖu͙© bị khơi lên, người gặp họa là Dư Tẫn chứ không phải cậu.
Dư Tẫn học được rất nhanh, Lục Thanh Chi sắp không kìm nén nổi nữa, khó nhịn ngửa cổ, dùng âm thanh mềm nhũn gọi hắn: “Dư… Dư Tẫn… a ___ chậm một chút… ưm… xin… ah… xin anh…“
Cậu nghe lời ngoan ngoãn làm theo, lại thấy bộ hạ dữ tợn của đối phương khẽ nảy lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trực tiếp bắn ra ngoài, thậm chí còn bắn lên cằm Lục Thanh Chi.
“…“
Mẹ kiếp, tí nữa có bị chơi đến khóc thì đừng trách tôi.
Trong màn đêm dài đằng đẵng này, Dư Tẫn cuối cùng cũng làm rõ tại sao đối phương có thể vừa khóc vừa đâm hắn rồi.
Hôm sau, lúc hắn tỉnh lại, Lục Thanh Chi đã đi.
Dư Tẫn cứng nhắc chống giường ngồi dậy, nơi đó truyền đến từng cơn đau, hắn chống đỡ một hồi lâu mới chậm rì rì khoác áo xuống lầu.
Bữa sáng Lục Thanh Chi làm sandwich và cà phê, Dư Tẫn sờ sờ cốc, vẫn còn nóng, chắc hẳn mới đi không lâu.
Hắn day day trán, nhấc điện thoại gọi cho thư ký.
“Tiểu Viên, giúp tôi điều tra lịch trình của Lâm Tê Trì trong mấy ngày tới.“