Có câu nói rằng: “Trời cao một thước, ma cao một trượng.” Phụ thân của Ngốc hồ thụ không thể ngăn cản yêu nhi của mình thích Âm trầm công, chẳng lẽ cũng không có cách ngăn bọn họ gặp lại sao? Tất nhiên là không. Ngốc hồ thụ từ đó trở về sau hoàn toàn bị cấm túc, bảo vệ chặt chẽ việc đi lại, còn giải thích rằng hắn phải cố gắng tu luyện, mới có thể kế thừa vị trí ‘Hồ thần’.
Mà ‘Cấm túc’ này, lại kéo dài tới bốn trăm năm.
Phụ thân Ngốc hồ thụ nghĩ, bốn trăm năm này, đối với yêu hồ trôi qua chỉ trong chớp mắt, nhưng với tiên gia lại rất dài, nói không chừng tiểu tử kia đã sớm quên yêu nhi nhà mình không còn sót lại gì! Ngốc hồ thụ vừa mới bắt đầu còn có thể mỗi ngày khóc nháo, đợi tuổi lớn hơn tí, có thể cũng không nhớ được đại ca ca ở Thanh Vân sơn là ai.
Có lẽ Ngốc hồ thụ bên này mơ mơ hồ hồ, bởi vì lúc hắn quen biết Âm trầm công, chỉ mới một trăm tuổi. Nhưng mà trầm công lại khắc cốt ghi tâm nhớ kỹ, rằng có một tiểu ngốc hồ thiện lương khờ dại thích làm nũng với y, vô cùng ỷ lại vào y. Mỗi lần nhớ tới muốn ăn mòn bản thân, y liền đem ‘Hôn thư’ kia ra, nhìn chữ viết đầy tính trẻ con của tiểu hồ, liền chua xót cười khổ.
Y rất muốn bỏ mặc tất cả mọi thứ chạy tới nhà Ngốc hồ thụ, nhưng y biết bản thân không phải đối thủ của phụ thân Ngốc hồ thụ, cho nên y dốc sức tu hành, đọc sách, tu vi cùng phép thuật đột nhiên tăng mạnh. Tuy nhiên cũng vì như thế, Âm trầm công càng thêm âm trầm, không kết giao với bằng hữu, tránh xa mọi thứ, ánh mắt điềm đạm cũng đủ đông chết vị tiên nhân khác.
Âm trầm công vĩnh viễn nhớ tới ngày hôm đó, Thái tử thiên giới đăng cơ làm Thượng đế, y đến thiên giới nhận thánh vị ‘Đế quân’, ở thiên giới một lần nữa gặp lại Ngốc hồ thụ. Ngốc hồ thụ lớn lên trở thành thanh niên nhã nhặn, vừa mới ra mặt đã khuynh đảo không ít tiên yêu thần ma.
“Thật sự là mĩ hồ mà…” Mới vừa vào chỗ Thượng đế si mê nói, đã bị Âm trầm công hung hăng trừng.
Nếu có thể y rất muốn đem những ánh mắt nhìn chằm chằm tiểu hồ móc xuống hết, không chừng có thể trút giận.
Sau đó, vận mệnh khiến ánh mắt bọn họ giao nhau, âm trầm công kỳ vọng Ngốc hồ thụ nhìn thấy mình sẽ vô cùng thân thiết phóng lại đây, ôm chặt y nói ‘Đại ca ca’, nhưng ánh mắt Ngốc hồ thụ chỉ dừng lại ở y một chút, liền xoay đi nhìn Thượng đế.
“Thượng đế đại ca ca!”
Âm trầm công lần đầu tiên có cảm giác muốn gϊếŧ chết bằng hữu của mình, phụ thân Ngốc hồ thụ đi theo yêu nhi của mình, lúc nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Âm trầm công, khóe miệng cong lên khẽ cười.
Ngươi nhìn đi! Tiểu tử thối, bảo bối yêu nhi của ta không có cần một đế quân nho nhỏ thích trèo cao. Đế quân? Đế quân là cái thá gì! Thượng đế mới là thiên lý của thiên giới, yêu nhi của ta nên gả cho Thượng đế! Gả cho Thượng đế rồi thì lão phu có thể sẽ được chia quyền lực của thượng đế, cai quản lục giới!
“Ngoại công thực tra nha…”
“Phụ thân ngài thực bất hạnh.”
Âm trầm công hừ hừ cười lạnh, các đốt ngón tay phát ra tiếng rắc rắc. Bọn nhỏ suy nghĩ, khó trách ngoại công cho tới giờ cũng không xuất hiện, này nhất định là do phụ thân cản trở đi?