Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 116: Nhàn ngôn

Bị người chém đứt sao?

Tra xét xung quanh lăng hoàng hậu, tìm được nơi sụp đổ, ngoài Viên Khâu ra, đây là nơi duy nhất khác thường.

Hắc Giáp vệ nhìn bốn phía, xiềng xích vốn được giấu dưới đất đều bị lật ra, rải như mạng nhện. Những người sống sót ở di chỉ Huỳnh Sa Đạo đều phải đeo khóa sắt, khi sinh lão bệnh tử thì cũ mới sẽ thay đổi, kẻ sống ngày càng ít. Xiềng xích đại đa số là im lặng vĩnh viễn, lúc này được kéo ra, lại thấy ánh mặt trời.

Trên xiềng xích có dấu vết của bị trượt đi rất nhanh và mạnh. Cửa vào của cơ quan này không phải là bị chúng nó đâm cho hỏng sao?

"Là có dấu vết rất nhiều xiềng xích va chạm." Đoàn Sơn nói, cẩn thận nhìn một tấm gỗ trong tay, giơ tay chỉ vào lỗ thủng bên trên nó: "Nhưng đây không phải dấu vết của xiềng xích..." Hắn vuốt ve phần rìa tấm gỗ: "Đây là do một thứ đồ sắt rất nhọn phá vỡ..."

Hắc Giáp vệ đứng bên cạnh nói: "Ý của Đoàn đại nhân là có người từng đến chỗ này rồi?"

Rầm, hòn đá bị xiềng xích quấn quanh đã bị mấy tên Hắc Giáp vệ dùng trường đao nện vỡ, sụp xuống.

"Đại nhân mau nhìn nơi này, có thể đi xuống." Bọn họ hô.

Đoàn Sơn cầm tấm gỗ trong tay, cất bước đi tới. Từ lỗ hổng đó mà nhìn xuống, bên trong tối đen như mực, dường như là một cái giếng sâu không đáy. Hắn giơ tay, Hắc Giáp vệ bên cạnh đưa tới một cái ngòi lửa. Đoàn Sơn nhận lấy, rồi ném xuống dưới.

Ánh lửa rơi xuống, lập tức chiếu sáng. Có thể thấy được xiềng xích rũ xuống và những giá gỗ cực lớn va chạm nhau, rơi khắp nơi.

"Năm đó lăng hoàng hậu là do các thợ làm hoàng lăng thiết kế, năm vị đại thần giám sát, người bên ngoài không thể tới gần, thì ra để cơ quan ở chỗ này." Đoàn Sơn nói, qua ánh sáng thì thấy bên dưới lộn xộn không có chỗ đặt chân. "Lấy dây thừng tới đây, ta muốn xuống đó."

Hắc Giáp vệ nói: "Quá nguy hiểm."

Đoàn Sơn nhìn tấm ván gỗ trong tay: "Người khác xuống được, chúng ta cũng xuống được."

...

Trong tửu lâu gần quan nha, khi cửa một gian phòng riêng được mở ra, tất cả mọi bên trong phòng đều đứng dậy, đồng loạt thi lễ với Thanh Hà tiên sinh.

"Bái kiến tiên sinh!"

Thanh Hà tiên sinh gật đầu, còn văn lại phía sau thì cười tươi đầy mặt.

"Cuộc thi vừa kết thúc, các ngươi muốn gặp Thanh Hà tiên sinh là có ý đồ gì?" Hắn cười nói.

Trương Song Đồng nói: "Đương nhiên là thừa lúc chưa có kết quả cuối mà gặp tiên sinh một lần, chờ lúc có được kết quả tránh cho việc không còn mặt mũi nào mà nhìn tiên sinh."

Người trong phòng cười rộ lên. Thanh Hà tiên sinh cũng cười, mời mọi người ngồi xuống.

"Mọi người thi không tệ, ngoài dự liệu của ta." Hắn nói, tầm mắt dừng trên người Tiết Thanh: "Nhất là Tiết Thanh."

Tiết Thanh vội vàng thi lễ: "Là nhờ công dạy dỗ của tiên sinh."

Nếu những học sinh khác nói vậy, Thanh Hà tiên sinh có thể thản nhiên nhận lấy nhưng Tiết Thanh... Hắn nói: "Đừng quá khiêm tốn! Quả thực ngoài những gì ta dự kiến, vốn cho là trúng tuyển là tốt lắm rồi, không ngờ lại đứng đầu bảng." Nói xong giơ tay. Văn lại ở bên cạnh lập tức lấy một cuộn giấy ra từ trong tay áo.

Thanh Hà tiên sinh nhận lấy, nói: "Ta đã lấy được kết quả của các ngươi..."

Nói xong, các thí sinh đang ngồi đây không nhịn được mà khẽ nhúc nhích. Kẻ trẻ tuổi thì khẽ hô, người lớn tuổi thì cẩn thận ngồi thẳng người.

Không chờ mọi người hỏi, Thanh Hà tiên sinh mở cuộn giấy ra, đọc điểm của từng người. Điểm thì tất nhiên là có cao có thấp. Người điểm cao thì vui mừng, kẻ điểm thấp thì khẩn trương căng thẳng. Nhanh chóng đọc xong thành tích của hai mươi người, Thanh Hà tiên sinh cuộn giấy lại, thẳng thắn nói: "Người thấp nhất..." Hắn nhìn về một ông già đang ngồi.

Ông ta mặt đỏ bừng, nói: "Hổ thẹn, hổ thẹn..."

Còn chưa nói xong, Thanh Hà tiên sinh đã nói: "Xếp hạng thứ hai trăm."

Ơ? Ông già kia ngẩn ra.

"Ôi chao, Thôi đại bá!" Trương Song Đồng giơ tay ra vỗ vai ông ta: "Chúc mừng chúc mừng, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!"

Bàng An kích động: "Nghĩa là, người phủ Trường An chúng ta đều qua hết?"

Thanh Hà tiên sinh nhìn hắn, gật đầu.

Phòng yên tĩnh một khắc, rồi rầm rầm lên.

"Trời ạ, hai mươi người chúng ta qua hết rồi!"

"Chẳng phải là giống người Tây Lương sao?"

"Tính ra thì khoa được điểm lớn nhất chính là lễ khoa... Toàn bộ chúng ta đều được mười cả."

"Đúng đúng, nếu không có cái đó, điểm của ta sẽ không cao như vậy... Lúc ấy ta còn định bỏ thi cơ mà..."

Mặc dù việc mình đỗ là chuyện rất vui nhưng tất cả có thể đỗ như vậy thì còn vui mừng gấp bội. Mọi người vui vẻ tới, lại vui vẻ cùng về. Có thể tưởng tượng phủ Trường An sẽ là như thế nào. Tiếng cười vang lên. Ngay cả những người tự giữ thân phận không màng danh lợi như Lâm tú tài đều cười không ngậm được miệng. Còn xen cả tiếng khóc... Là ông già kia vui quá mà khóc.

"Ta trúng rồi, ta trúng rồi..."

Văn lại cười nói: "Tạm thời chưa chắc chắn, phải chờ thi hội, tất cả mới thành sự thật được." Kỳ thi quân tử này là cơ hội cho mọi người, như vậy chỉ có vượt qua thi hội thành tích mới được tính, đó mới là phiêu lưu.

Trương Song Đồng hô lên: "Đại nhân, đang vui thế này đừng nói mấy cái đó... Giờ ta cứ vui đã, còn chuyện ngày mai thì để ngày mai rồi nói."

Văn lại cười ha ha, không khí vốn nghiêm túc lại trở nên náo nhiệt.

Văn lại nói: "Đương nhiên hôm nay phải vui đã. Đầu năm sau mới tiến hành thi hội, mà khi mọi người về phủ Trường An thì đã là tháng tám, thời gian tới khi đó không còn bao nhiêu, mong từ ngày mai mọi người sẽ bắt đầu ôn tập cho thi hội. Hãy quý trọng thành tích thi quân tử, tranh thủ tới khi thi hội tất cả lại đỗ tiến sĩ!"

"Tam Lang, Tam Lang!" Trương Song Đồng hô.

Tiết Thanh lập tức đứng dậy, phất tay áo, chắp tay nói: "Lần này đi tất sẽ đề tên bảng vàng."

Tiếng hoan hô vang lên như sấm dậy. Thanh Hà tiên sinh cũng bật cười không thôi, nhìn thiếu niên đang đứng chắp tay kia, lại thở dài một hơi. So với việc ngài ấy cần làm, chuyện đề tên bảng vàng này có lẽ dễ dàng hơn nhiều.

"Tiết Thanh, đi theo ta." Hắn đứng dậy, nói.

Tiết Thanh đáp vâng một tiếng. Những người khác không có gì phải dị nghị. Tiết Thanh là người đứng đầu bảng, Thanh Hà tiên sinh dặn dò riêng là chuyện thường tình. Nhìn hai người kéo cửa đi ra ngoài, căn phòng càng trở nên thoải mái tự nhiên.

Đóng cửa lại, đi trên hành lang, dường như nghe được tiếng cười vang lên bên trong. Lúc này bóng đêm đã phủ xuống, trà lâu đã đốt đèn đuốc sáng ngời. Nơi nào cũng ồn ào huyên náo. Không ít thí sinh thi xong đều đến đây ăn uống chúc mừng.

Thanh Hà tiên sinh chậm rãi bước đi, Tiết Thanh đi theo sau lưng.

"Đứng đầu bảng, ta thật bất ngờ." Thanh Hà tiên sinh nói.

Tiết Thanh nói: "Ta cũng không nghĩ nhiều như vậy. Chuyện tới trước mặt, phải làm theo hướng tốt nhất, hết lòng hết dạ mà làm. Đọc sách cũng vậy, thi cử cũng thế, chuyện nào cũng phải như vậy."

Thanh Hà tiên sinh nghiêng đầu nhìn nàng. Dưới ánh đèn l*иg đỏ, màu da của thiếu niên dường như lại càng trắng. Tầm mắt rơi trên tay nàng, dưới ống tay áo chỉ thấy được đầu ngón tay được quấn vải trắng, nhìn kỹ thì như là có vết bẩn, không biết là thuốc hay là máu chảy ra... Dường như có ngàn vạn lời nhưng lại chỉ nói: "Đau không?"

Tiết Thanh cười, nói: "Hơi đau."

Thanh Hà tiên sinh nhìn nàng, nói: "Người được trời giao sứ mạng trọng đại, phải chịu."

Tiết Thanh gật đầu, đáp dạ một tiếng, rồi cười. Dưới ánh đèn, cười đến mặt mày cong cong, lộ ra hàm răng nhỏ, mang theo vài phần xinh đẹp... Vẫn là một đứa trẻ. Một cô bé mà thôi. Thanh Hà tiên sinh im lặng một lát, rồi nói: "Có thuốc không?"

Tiết Thanh lại gật đầu: "Có, tiên sinh đừng lo." Dừng một chút rồi nói tiếp: "Cảm ơn tiên sinh."

Thanh Hà tiên sinh gật đầu, nói: "Vào thôi."

Lúc này bọn họ dừng ở trước một căn phòng ở chỗ rẽ. Tiết Thanh vâng rồi đẩy cửa bước vào. Thanh Hà tiên sinh dường như không hề dừng lại, tiếp tục chắp tay chậm rãi bước theo hành lang, bóng dáng như ẩn như hiện dưới ánh sáng của những chiếc đèn l*иg lắc lư.

...

Khép cửa phòng lại, Tiết Thanh nhìn Đốc và Diệu Diệu đứng trước mặt, khẽ gật đầu.

"Ngồi xuống rồi nói." Nàng nói, cất bước đi qua, phất tay áo ngồi lên chiếu.