Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 3: Nổi danh

Có lẽ chỉ còn vài nét, một lát sau nữ tử liền ngừng bút đứng thẳng người lên.

Hai nha hoàn thích thú vỗ tay.

“Thật đẹp.”

“Tiểu thư quá giỏi.”

Tống tiểu thư chỉ cầm bút đứng đó nói:

“Đừng có nịnh, bỏ dỡ quá lâu, tâm cảnh không thể ở trạng thái tốt nhất như lúc trước.”

Nha hoàn mang tới một cái khăn nhỏ đặt trên bàn, Tống Anh Nhi đưa tay nhận lấy, bên tai truyền đến tiếng gọi:

“Anh Anh đang vẽ tranh hả?”

Tống tiểu thư kêu một tiếng cha, đứng dậy nhìn qua, Tống Nguyên đi tới, hai nha hoàn cúi người thi lễ, sau đó lui ra.

Tống Anh Nhi thấy có người lạ tới cũng không kinh ngạc, hơi gật đầu xem như chào hỏi.

Dương Tĩnh Xương thi lễ, sau đó lui ra sau vài bước.

Tống Nguyên đứng ở trước bàn, nhìn thấy một bức tranh vẻ đêm tuyết, trăng và núi tuyết tôn nhau lên, hài hòa tươi đẹp, lại ẩn hiện có thể thấy được núi đá chồng chất, âm hàn mênh mông lạnh lẽo, trong mưa xuân tựa như có thể cảm giác được hơi lạnh âm thầm, Tống Nguyên không khỏi khen một tiếng đẹp.

Tống Anh Nhi cười nói:

“Cha không biết hội họa, chỉ khen con thôi.”

Tống Nguyên nói:

“Vậy thì con sai rồi, người không biết như cha nói đẹp mới thật sự là đẹp.”

Hắn giương mắt nhìn, thấy khuôn mặt của Tống Anh Nhi cười cười ở sau khăn che, hai hàng lông mày như lá liễu, mắt sáng như sao, chỉ là tầm mắt dời xuống… trên má có một vết sẹo giống như bùn lầy, làm bẩn cả một kiệt tác của tạo hóa, thì không khỏi đau lòng.

Tống Anh Nhi không phát hiện, hoặc có thể nói là không để ý, chỉ nói:

“... Hôm nay Tiểu Hổ nghe tiếng mưa liền ngủ rồi, con rảnh rỗi không có việc gì làm nên hoàn thiện bức tranh chưa vẽ xong này.”

Tống Nguyên nói:

“Con nên tới chỗ mẫu thân nghỉ ngơi một chút, để cha chăm sóc Tiểu Hổ cho, nếu không lại trễ nãi công việc.”

Tống Anh Nhi cầm lấy khăn, lau nước mực dính trên ngón tay, nói:

“Công việc gì đâu, chỉ là vài việc linh tinh, con không có chuyện gì làm, kỳ thật là Tiểu Hổ chơi với con đấy chứ.”

Dứt lời lại nhìn Tống Nguyên cười.

“Con đã lâu chưa vào thành, cũng nhân cơ hội này vui chơi một chút.”

Tống Nguyên nói:

“Muốn đi đâu chơi cứ nói người nhà dẫn đi là được.”

Tống Anh Nhi duỗi tay cầm lấy một tờ giấy ở trên bàn, nói:

“Có ạ, con lấy được mấy bài thơ từ... Cha, ngài xem, đây là Thủy Điệu Ca làm cho Tông Chu kia, quả thực quá hay, còn có bài Xuân Giang Nguyệt này càng tuyệt diệu....”

Tống Nguyên nhíu mày nói:

“Làm thơ cho người chết, xui xẻo, có gì hay chứ.”

Tống Anh Nhi cười nói:

“Cha đừng nói đùa, thơ từ tặng bằng hữu đâu có phân biệt nhiều như vậy. Con vốn cũng muốn làm thơ cho bức tranh Tuyết Dạ Nguyệt này…”

Nàng lại nhìn trang giấy trong tay, lắc đầu:

“Nhưng hiện tại con không dám làm thơ về trăng ở trước bài thơ này.”

Tống Nguyên không hiểu thơ từ gì đó, chỉ nói:

“Anh Nhi làm thơ hay nhất, cha xem hiểu, người này viết cha đọc không hiểu.”

Tống Anh Nhi cười nói:

“Cám ơn cha, chỉ luôn khen con, làm con rất vui vẻ.”

Tống Nguyên cười gật đầu, nhìn Dương Tĩnh Xương đang đứng ở một bên nói:

“Anh Nhi, con...”

Còn chưa nói xong, phía trong chợt truyền ra tiếng khóc a a a, Tống Nguyên chưa kịp phản ứng, Tống Anh Nhi đã chạy nhanh vào trong nhà, nói:

“Tiểu Hổ dậy rồi…

Lại nói tiếp:

“Tiểu Hổ, tỷ tỷ làm bánh gạo cho đệ, chúng ta cùng ăn được không?”

Bởi vì chạy vội, trang giấy đặt ở trên bàn theo gió bay xuống, vừa vặn rơi dưới chân Tống Nguyên đang bước tới, Tống Nguyên không kịp thu chân giẫm lên, trời mưa nên đế giày ướt nhẹp, lưu lại một vết bẩn ở trên giấy.

Tống Nguyên định cúi người nhặt, nhưng lại đứng dậy, nhìn nha hoàn ở bên cạnh đang ngồi xổm xuống duỗi tay ra nhặt, nói:

“Bảo tiểu thư viết lại một tờ khác đi.”

Sau đó một chân khác lại giẫm lên đi vào trong.

Dương Tĩnh Xương không đi theo, chỉ nghe được tiếng trẻ con khóc nháo, tiếng Tống Anh Nhi khuyên bảo an ủi, nha hoàn kia đã nhặt tờ giấy ướt lên ném vào sọt rác, đứng dậy cẩn thận bảo vệ bức tranh Tuyết Dạ Nguyệt, sau đó cầm bút, lấy một tờ giấy khác vừa ngâm vừa viết:

“.... Trăng sáng bao lâu có, nâng chén hỏi trời xanh... này là mình viết a.”

Dương Tĩnh Xương nhìn qua, thấy nha hoàn kia viết chữ rất đẹp, thoải mái thanh tân tú lệ, một nha hoàn lại có bút lực rất giỏi.

Thế gia ở kinh thành thật không còn gì để bắt bẻ a, Dương Tĩnh Xương cảm thán, thấy nha hoàn kia buông bút liền xoay người nên không nhìn thấy nàng lại lấy ra một con dấu nhỏ, ấn lên góc phải của bức hoạ, nâng lên, trên giấy thình lình có hai chữ… Sấu Ông.

…….

Dương Tĩnh Xương không thể gặp lại Tống tiểu thư, sau khi Tiểu Hổ thức dậy liền không rời nàng, Dương Tĩnh Xương cáo từ rời đi, về đến nhà gõ cửa, Thiền Y cũng không giống ngày thường canh đợi ở bên cửa, hắn gõ vài lần, bên trong mới truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tựa hồ hơi hoảng loạn, xảy ra chuyện gì?

Dương Tĩnh Xương có chút lo lắng, cửa lạch cạch mở rộng, lộ ra khuôn mặt kích động của Thiền Y, thanh âm run run nói:

“Sư phụ, hắn… hắn đỗ đầu.”

Dương Tĩnh Xương ngẩn ra, chợt hiểu rõ, tính thời gian, thi huyện ở thành Trường An cũng nên có kết quả rồi.

Thiền Y vui mừng đến bật khóc nói:

“Là người người của Trương gia đưa tin tức tới … Sư phụ, là đỗ đầu a, là đỗ đầu đấy, quả nhiên có thể đậu trạng nguyên.”

Dương Tĩnh Xương bật cười nói:

“Cái này còn kém xa lắm… Nhưng đỗ đầu… Thật đúng là không tệ…”

Nghe Thiền Y thuật lại chuyện Tiết Thanh vào trường thi như thế nào, khó nén kinh ngạc cầm danh sách trúng cử thi huyện, cùng với hai bài văn của Tiết Thanh mà Thiền Y đưa tới, ông không xem, ông không kinh ngạc về tài văn chương của Tiết Thanh, kinh ngạc là nàng thật có thể tham gia khảo thí, nàng thực có thể đi đến cuối cùng sao? Nhưng… Dương Tĩnh Xương lắc đầu, khó!

Khoa cử quan trọng, là đại sự quốc gia, thi huyện nho nhỏ có thể không kiểm tra người đi thi, thi phủ ở tại địa phương cũng có thể tiện lợi như thế, nhưng thi hương thi hội thì đừng mơ, thí sinh đến từ bốn phương tám hướng, đều vì tiền đồ mà tranh đấu, mức độ thảm thiết không thua ở chiến trường chút nào, ỷ vào thanh danh tìm lợi ích là không có khả năng, cũng không có giám khảo nào dám làm như thế, bị chụp mũ tội làm việc thiên tư rối loạn kỉ cương, tiền đồ sẽ kết thúc, nếu chọc giận thí sinh sẽ gây nhiễu loạn, còn có khả năng bị chém đầu, tiên triều đã có tiền lệ giám khảo gian lận khoa cử mà bị chém ngang lưng.

Nhưng thi huyện cũng không phải nho nhỏ như Dương Tĩnh Xương nói, hôm nay thiết triều, chuyện thi huyện ở nơi nào đó làm rối kỉ cương đã được nhắc tới.

Tiểu hoàng đế ngồi nghiêm chỉnh trên long ỷ, nhìn các quan viên ở phía dưới, lúc này biểu cảm của các quan viên cũng có chút kinh ngạc.

“… Sau khi người này vào trường thi mới bị phát hiện…. các thí sinh ở huyện Thạch Tùng chất vấn… Quan phủ lại hộ tống người nọ đi… Cơ hồ gây ra chuyện bỏ thi.”

Một quan viên vẻ mặt ngưng trọng nói.

“Cam Châu phủ hỏi nên xử trí như thế nào.”

Có quan viên nhíu mày nói:

“Gian lận trong kỳ thi huyện cũng không hiếm lạ, theo luật phạt ba mươi trượng là được, nếu huyện Thạch Tùng có quan viên gian lận, vậy xử trí để dẹp yên sự phẫn nộ của dân chúng, việc nhỏ như vậy còn náo loạn tới Cam Châu phủ? Cam Châu phủ còn không dám định đoạt? Triều đình nuôi bọn họ để làm cảnh sao?”

Viên quan lúc nãy nói:

“Việc này không thể trách quan viên Cam Châu phủ khó xử, vì thân phận của người làm rối kỉ cương kia đặc thù, người này là thái tử Tác Thịnh Huyền của Tây Lương.”

Hắn vừa dứt lời, cả triều ồ lên.