Là làm cho Tông Chu sao?
Nhưng các thiếu niên này không cho là như vậy, một mực đều cho rằng Tiết Thanh và Liễu Xuân Dương lại đánh cược làm thơ, Tiết Thanh sáng tác ra thơ hay nên Liễu Xuân Dương thua... Mọi người càng quan tâm hơn đến chuyện đánh nhau trọng thương và phân tranh của hai nhà Liễu và Quách.
Sở Minh Huy là người đầu tiên phản ứng lại, nói: "Thủy điệu ca đầu! Ngày ấy tại Song Viên chỉ nói ra hai câu của khúc ca đó đúng không? Ngươi tiếp tục làm thêm đi?"
Nói đến Song Viên các thiếu niên đều hiểu rõ, nơm nớp lo sợ không dám làm mà...
Tiết Thanh gật đầu nói: "Đúng vậy, đã hoàn chỉnh ca khúc." Tỏ vẻ tiếc nuối: "Vậy mà Tông đại nhân... Ta còn nghĩ đến sẽ sai người đưa đến cho ngài."
Sở Minh Huy gật gù, xoa xoa mũi, nói: "Lần này khỏi phiền... Đốt cho ngài ta là được."
Có thiếu niên muốn cười nhưng lại cố hết sức nhịn lại, chuyện về Tông Chu hiện tại cũng không thể bàn luận nhiều, trong thành không biết đã bố trí bao nhiêu mật thám dò xét điều tra chứ, không cẩn thận là ngay lập tức bị rước họa vào thân, tiếp đó kể lại sự việc sau khi Chung Thế Tam ra đầu thú cho Tiết Thanh nghe.
Tiết Thanh hơi bất ngờ, đây quả thật là chuyện ngoài ý muốn, Tông Chu chết nàng giả bộ như không hay biết gì nhưng để không bị người khác nghi ngờ, nàng một chút cũng không chủ động hỏi thăm đến, tuy nhiên nàng đoán được chuyện Tông Chu chết nếu nàng không khéo sẽ bị đổ tội là thích khách. Đây cũng là việc trong dự tính của nàng nhưng sự xuất hiện của Chung Thế Tam thật sự đã ngoài dự tính.
Nghe các thiếu niên nhôn nhao mồm năm miệng mười thảo luận giảng giải, còn có người khoa tay múa chân diễn tả động tác lúc ấy của Chung Thế Tam, Tiết Thanh xem muốn phá lên cười: "Cũng giống như là hát hí khúc... "
Sở Minh Huy nói: "Chuyện này có thể đặc sắc hơn cả hát hí khúc nhiều nữa... "
Là chuyện đời thường lại đi so với hát hí khúc mà còn đặc sắc hơn, ý nàng là... có chút kì quái, Tiết Thanh cười nhưng không nói.
Mặc dù đã có chung thế Tam ra đầu thú nhưng vẫn không tính là đã định án, không chừng lại hoài nghi đến ai khác, rồi làm liên lụy đến họ, ví dụ như Liễu gia dành cho một khu vườn, chỗ tốt lại không mò tới gây phiền phức, hiện tại quan sai tri phủ nha môn mỗi ngày đều đi đến Liễu gia... Không chịu nổi phiền nhiễu của bọn chúng.
Các thiếu niên liền chuyển đề tài hỏi về việc sáng tác thêm, Tiết Thanh lại cười lắc đầu, nói: "Nếu Yên Tử thiếu gia đã cố tình an bài, vậy hay là đợi hội đèn l*иg ngày mười lăm tới đây mọi người cùng vui vẻ đi."
Sở Minh Huy nói: "Tam Lang ngươi cũng nịnh bợ Yên Tử thiếu gia!"
Quách Tử Khiêm nhảy dựng lên nói: "Sở Minh Huy ngươi nói càn gì đó, Thanh Tử ca ca của ta đâu cần nịnh bợ hắn... Rõ ràng là hắn nịnh bợ Thanh Tử ca ca của ta."
Bùi Yên Tử nịnh bợ Tiết Thanh sao? Mặc dù mọi người đều chơi thân với Tiết Thanh nhưng về điểm này thật sự vẫn không nhìn ra được, vì vậy đều cười.
Quách Tử Khiêm căm tức, Tiết Thanh thì lại cười cười nói: "Không được gọi là nịnh bợ... Hắn khó mà vui được, ta cần gì phải mất hứng."
Sở Minh Huy cũng không muốn dây dưa vào chuyện này, các thiếu niên nghĩ sao thì nói vậy, nói xong thì thôi, rất nhanh lại chuyển sang đề tài khác, lại nhốn nha nhốn nháo hỏi thăm vết thương của Tiết Thanh đã lành như thế nào, lại khoa trương Tiết Thanh đầy nghĩa khí... Liễu Xuân Dương chịu đòn nhận tội, Tiết Thanh nói thẳng là mình tự hại mình, chuyện hiểu lầm đã truyền ra ngoài nhưng tin tưởng cách nói này thì hầu như không có, rõ ràng là Tiết Thanh muốn biến chiến tranh thành tơ lụa, nở nụ cười tan đi thù hận.
Tiết Thanh cũng không giải thích và nói tỉ mỉ nữa, chuyện như vậy có nói nhiều cũng vô dụng, nghe Tiết Thanh nói mấy ngày nữa sẽ đi đến trường, bọn người Sở Minh Huy rất phấn khởi, lại vừa khâm phục.
"Tam Lang ngươi thật lợi hại, đổi lại nếu ta bị thương nặng như vậy, như thế nào ta cũng muốn tạm nghỉ học một năm..." Sở Minh Huy nói, như là mười phần tiếc nuối vì người bị thương không phải là mình.
Quách Tử Khiêm bĩu môi nói: "Thôi đi Sở Minh Huy, khẳng định ngươi phải tạm nghỉ học ba năm, ngươi chỉ đứt ngón tay cũng có thể ngất đi đấy."
Các thiếu niên cười vang, lại nói đùa một lúc rồi cáo từ giải tán, Quách Tử Khiêm đích thân dìu Tiết Thanh trở về, Tiết Thanh còn gọi hắn lại: "Ta viết hai phong thư... "
Quách Tử Khiêm lập tức phất tay áo, nói: "Ta đến..." Lời vừa thốt ra thì dừng lại, nhìn thấy Tiết Thanh cầm bút bằng tay trái, ánh mắt hắn trợn tròn: "Thanh Tử ca, huynh còn có thể dùng tay trái viết chữ à."
Tiết Thanh hắng giọng nói: "Biết một chút."
Quách Tử Khiêm nói: "Thanh Tử ca huynh thật lợi hại."
Tiết Thanh cười cười dùng tay trái viết hai phong thư: "Một cho Xuân Hiểu ở Lục Ý lâu, một cho Nhạc Đình... Ngươi biết làm sao tìm được Nhạc Đình chứ, hắn..."
Quách Tử Khiêm không đợi cho Tiết Thanh nói xong cũng vỗ ngực nói: "Huynh yên tâm đi, chuyện cỏn con này ta mà làm không được, chẳng phải là phế vật." Dứt lời cầm thư cất kỹ vào trong người, nói với Tiết Thanh, huynh yên tâm ta cũng không nói cho phe nào biết đâu rồi vui vẻ chạy đi.
Tiết Thanh lắc đầu, uống chén thuốc Tiết mẫu bưng tới rồi lập tức lên giường nghỉ ngơi, nàng bây giờ phải cố gắng rèn luyện để nhanh bình phục, cũng tĩnh dưỡng thân thể và tinh thần thật tốt.TruyenHD.....
Quách Tử An có chút rầu rĩ ném khóa đá, lấy khăn tay trong tay thằng nhóc sai vặt lau mồ hôi.
Quách Bảo Nhi một tay cầm kiếm ào ào nói: "Tử An ca, huynh tới giúp ta luyện kiếm."
Quách Tử An nói: "Kiếm thuật của ta không tốt."
Quách Bảo Nhi nói: "Ta biết mà nhưng Tử Khiêm đã đi đâu rồi? Mấy ngày nay muội luôn không tìm thấy huynh ấy."
Quách Tử An hừ hừ hai tiếng, lời còn chưa nói xong đã thấy Quách Tử Khiêm cách đó không xa vội vàng chạy tới, Quách Bảo Nhi lập tức gọi hắn.
Quách Tử Khiêm quay đầu lại nhìn, huơ huơ tay nói: "Ta vội lắm." Chân không ngừng chạy đi.
Quách Bảo Nhi trợn mắt nói: "Không có dặn dò của chúng ta, huynh ấy có cái gì mà bận rộn?" Trước kia Quách Tử Khiêm chỉ xoay quanh chuyện của bọn họ.
Quách Tử An hừ nói: "Hắn hiện tại có đại ca khác, đâu thèm chơi với chúng ta."
Quách Bảo Nhi ê a nói, cười ha ha: "Huynh ấy thật sự để cho Tiết Thanh làm đại ca? Thật không có tiền đồ gì, phải để ý đến huynh ấy." Nói đến đây lại sực nghĩ đến chuyện đó: "Tiết Thanh không sẽ không bị tàn phế chứ? Ta thế nào cũng không lấy chồng tàn phế đâu, cho dù huynh ta là trạng nguyên hay là tú tài gì đi nữa."
Lời còn chưa dứt đã thấy Quách Tử An quay đầu nhìn nàng thần sắc có chút kì quái.
Quách Tử An nói: "Kỳ thật ta cảm thấy được đại ca hắn đại khái cũng không muốn lấy muội... Bây giờ hắn, Liễu Xuân Dương chịu đòn nhận tội, Bùi Yên Tử ban thưởng ngàn lượng cho người hát diễn ca khúc của hắn, không phải là lúc trước đã nương nhờ họ hàng của tiểu tử quê mùa kia."
Quách Bảo Nhi cười khanh khách nói: "Ý huynh là nói huynh ấy muốn trèo cao? Nhưng mà cái cây cao đó có thể đã mang nợ đại ân nhà huynh ấy." Nói đến đây giọng lại ngập ngừng, đắn đo: "Tuy thiếu gia kia có nợ Tiết Thanh, Liễu Xuân Dương đánh huynh ta thành tàn phế, đương nhiên phải nuôi huynh ấy cả đời, nhanh sớm định hôn sự cho Tiết Thanh và Liễu Ngũ Nhi đi."
Dứt lời ném kiếm bỏ chạy.
"... Ta đi đề nghị chuyện này với huynh ấy."
Quách Tử An vừa căm tức vừa hờn dỗi, thầm nghĩ, ngoại trừ mắc nợ ân tình, lúc nào cũng có biện pháp khác, tính tình Tiết Thanh này gian xảo có thể nói lời lương thiện, như thế rất tốt, đi nhờ vả nhà khác dù sao cũng tốt hơn là cứ đi quấn quít lấy Quách gia, các ngươi ai muốn chơi với hắn thì cứ chơi với hắn, ta chẳng lẽ còn có thể ghen tị hay sao.
Thiếu niên Quách Tử An tự cảm thấy mình rộng rãi lại không sợ.
...
Thiếu nữ Xuân Hiểu lại đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng tựa vào cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
"Xuân Hiểu muội muội, ngày hôm nay sắc mặt không tốt, người trong lòng sẽ không tới." Các tỷ muội đi ngang qua trêu ghẹo cười nói.
Xuân Hiểu nói: "Đành chịu vậy, người đến đa tình khó tự kiểm soát được."
Bọn tỷ muội cười khanh khách: "... Xuân Hiểu đang định hát diễn Thủy điệu ca đầu sao... Nói chuyện có vẻ nho nhã quá."
Xuân Hiểu thoải mái gật đầu: "Cũng nên thử một lần."
Một cô nương nói: "Vậy ngươi nên tốn chút ít tâm tư... Hôm nay những người khác trong lầu cũng bắt đầu, tú bà cũng nôn nóng bất an, gia sư tốt nhất cũng đều mời đến cho mấy hồng tỷ tỷ..."
Xuân Hiểu cười đùa nói: "Ta không cần gia sư, ta tự luyện tập được."
Các tỷ muội vui cười khen nàng vài câu, cố gắng cho tốt nha chờ ngươi đoạt giải nhất, nói kiểu tốt người tốt ta, miệng nói một đàng bụng nghĩ một nẻo rồi lập tức bỏ đi.
Xuân Hiểu lại tiếp tục nhìn quanh bên ngoài, tiểu tỳ rón ra rón rén tới gần, thấp giọng nói: "Đã hai nay ngày rồi, Tiết thiếu gia cũng không trả lời... Là cự tuyệt chăng."
Xuân Hiểu nói: "Hắn nói ngẫm nghĩ đã, chắc còn đang suy nghĩ mà."
Làm sao nghĩ lâu như vậy, tiểu tỳ nói: "Tỷ tỷ người cũng đúng thật là… làm sao lại có thể chờ như vậy, chi bằng cứ đi thỉnh cầu đi."
Xuân Hiểu nắm cây quạt lúc lắc: "Nếu người khác thì ta sẽ đi thỉnh cầu, chỉ là người này, giống như... cầu xin cũng vô dụng."
Tiểu tỳ hì hì cười nói: "Tú bà không phải đã nói làm gì có nam nhân có thể chống đỡ được mỹ nhân kế... Chẳng lẽ thể diện tỷ tỷ lại không bỏ xuống được?"
Xuân Hiểu mắt trợn trắng, nói: "Có cái gì mà ta không bỏ thể diện xuống được... Chỉ là Thanh Tử thiếu gia này... Ta có chút sợ hắn... Cảm thấy vẫn là ngoan ngoãn ngồi đây chờ là tốt nhất."
Một tiểu tử nghèo mười hai mười ba tuổi có cái gì đáng sợ, tiểu tỳ thấy khó hiểu mới hỏi, thấy Xuân Hiểu mắt sáng ngời lấy cây quạt che miệng, nói: "Đến rồi."
Tiểu tỳ vội vàng nhìn lại, thấy một thiếu niên trên đường loạng choạng đi tới, cũng đang ngẩng đầu nhìn, thấy vậy Xuân Hiểu lại lúc lắc cây quạt, thiếu niên này mặt trắng như ngọc, lông mày nhỏ nhắn mắt mở to, đây là Tiết Thanh sao?
"Là thiếu gia Quách gia, tất nhiên là thay mặt Tiết Thanh thiếu gia đến đây." Xuân Hiểu vui mừng nói.
Vốn dĩ không đúng vậy, đến cũng không chịu đến... Tiểu tỳ nói: "Tỷ tỷ, vậy là muốn cự tuyệt rồi hả?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Xuân Hiểu nhíu một cái, mắt ngấn lệ: "Vậy ta đây chẳng sợ cái gì nữa... Hãy làm cho bọn họ
khóc trước."