Sau khi Tứ Hạt tiên sinh rời đi, cuộc sống cũng không thay đổi gì, sáng sớm Tiết Thanh vẫn chạy đến núi Lục Đạo Tuyền như thường lệ, trèo đèo lội suối đi học, chiều thì tự học ở Tri Tri đường... Trước khi Tứ Hạt tiên sinh đi đã để lại rất nhiều bài tập để làm.
Trương Song Đồng thường tới ngủ trưa, bọn thiếu niên như Sở Minh Huy thỉnh thoảng cũng tới, giả vờ ra vẻ đọc sách viết chữ, phần lớn thời gian đều tụ lại bốc phét, bị Tiết Thanh trừng mắt mấy lần, hoặc làm ồn ầm ĩ bị Trương Song Đồng mắng mấy câu mới im lặng đôi chút.
Bọn họ chẳng thể ngồi đần ra đó đến chiều được, tóm lại đều phải học, chẳng còn mấy tháng nữa là đến kì thi huyện vào tháng hai năm sau rồi, phần lớn ở Tri Tri đường chỉ có một mình Tiết Thanh mà thôi.
Lúc này rất ít người đến, nghe tiếng bước chân Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt kinh ngạc, nói:
“Nhạc Đình.”
Nhạc Đình dừng bước, hình như hơi do dự, bị phát hiện hắn cười cười nhìn sang, hỏi:
“Làm phiền ngươi à?”
Tiết Thanh đứng dậy mời:
“Vào đi, đúng lúc có đoạn văn ta không hiểu lắm... Tự học đúng là phiền thật, chẳng có thầy bên cạnh gì cả.”
Nhạc Đình vội bước đến, ngồi đối diện Tiết Thanh, Tiết Thanh chẳng hề khách sáo cầm sách chỉ cho hắn thấy, Nhạc Đình giảng rõ ràng, giọng hắn trong trẻo, giảng giải kỹ càng mạch lạc, đủ thấy hắn đã hiểu rõ đến mức nào.
Tiết Thanh hỏi:
“Ngươi học mấy năm rồi?”
Nhạc Đình đáp:
“Ba năm rồi.”
Tiết Thanh gật gù hiểu rõ, thầm hỏi thế mình còn phải học mấy năm nữa? Dù bảo “sách là chân trời rộng mở” nhưng nói cho cùng thì đọc sách cũng phải có mục đích, khoa thi ba bốn năm năm tóm lại đều có thời hạn cả, chẳng qua thân phận đầy tớ chẳng thể đi tham gia thi cử được.
Nhạc Đình thấy mắt nàng tròn xoe, cười bảo:
“Ta bán mình làm nô chỉ có mười năm nên ít nhất còn phải học bảy năm nữa.”
Tiết Thanh ngồi thẳng lưng, Nhạc Đình đã chủ động nói thì nàng nhân đó cũng thêm vào:
“Thì ra là bán mình làm nô a!”
Chẳng phải sinh ra đã làm nô bộc.
Nhạc Đình gật đầu, vẻ mặt bình thản:
“Nhà nghèo, cha mất sớm, mẹ bệnh sức khỏe yếu ớt nên không đủ khả năng cho ta đi học, vì vậy ta mới tự bán mình cho nhà họ Lư, lấy tiền đó làm lễ thầy để được đến trường học tập.”
Thì ra là thế, hắn dám vứt bỏ thân phận dân thường để nhập vào tầng lớp hạ đẳng, đúng là có khí phách, Tiết Thanh hỏi:
“Là vì thi cử à?”
Nhạc Đình cười, ngẫm nghĩ rồi nói:
“Ta được đi học rồi, tóm lại cũng phải thi thử chứ, cho dù không thi đậu thì học hành cũng tốt mà... Nói cái này chắc chẳng ai tin đâu.”
Cũng không phải ai đi học thì có thể thi đậu, rất nhiều người phí cả đời cũng chỉ là học trò, câu truyện Phạm Tiến thi đậu (1) chẳng phải nói khoác, đối với người nghèo thì chuyện đi học là trọng trách không cách nào gánh nổi, cũng là một việc vô cùng mạo hiểm, có thể chẳng hề có chút báo đáp nào, đặc biệt là người bán mình làm nô để được đi học như Nhạc Đình, nếu mục đích không vì công danh thi cử thì ấy chẳng phải là điên rồi sao?
Song Tiết Thanh lại có thể hiểu được, nàng cười bảo:
“Ta tin, đọc sách là chuyện rất hay, muốn đọc thì đọc, có thể làm được điều mình muốn đã là điều đáng vui vẻ rồi.”
Nhạc Đình chẳng nghĩ đến nàng sẽ nói thế, cười ngớ ngẩn, nói:
“Làm không được cũng đừng buồn.”
Ý muốn nói đến chuyện đậu trạng nguyên à? Tiết Thanh cười ha ha.
Lúc này Nhạc Đình mới nhìn xung quanh, nhà cỏ đơn sơ nhưng sạch sẽ, vốn chỉ có một cái bàn, nhưng đã bị Trương Song Đồng đặt thêm giường thấp, Sở Minh Huy lại đem thêm ba cái bàn đến, trong phòng cũng không thấy trơ trọi, trên bệ cửa sổ không biết ai đã đặt thêm bình gốm cắm hoa dại.
Tiết Thanh nói:
“Song Đồng thiếu gia bảo hương hoa có thể an thần.”
Nhạc Đình biết Song Đồng thiếu gia là ai, cười cười gật đầu đứng lên, bảo:
“Ta về đây, dạo này rất bận, hình như sắp có nhân vật lớn nào đó đến nên trong nhà cần rất nhiều thịt.”
Trong nhà là chỉ nhà họ Lư rồi, Tiết Thanh bảo:
“Chả trách dạo này chẳng gặp được huynh.”
Nhạc Đình nói:
“Đi sớm về khuya nên chẳng có thời gian đọc sách, nghe nói ngươi có chỗ tự học, hôm nay ta rảnh nên đến xem thử.”TruyenHDTiết Thanh hỏi:
“Huynh thấy thế nào?”
Nhạc Đình gần đến cửa, ngẩng đầu nhìn tấm biển trước mặt, bảo:
“Cảm thấy rất hay.”
Tiết Thanh cười đáp lễ:
“Đa tạ khen ngợi.”
Hai người đứng ở cửa cười cười nói nói, chợt có người gọi Tiết Thanh, Sở Minh Huy cùng hai thiếu niên đi tới, Nhạc Đình cáo từ Tiết Thành rồi đi mất.
Sở Minh Huy đến gần nhìn bóng dáng Nhạc Đình chau mày hỏi:
“Thanh Tử, ngươi cũng biết tên Nhạc Đình đó?”
Tiết Thanh ừ đáp lời.
Một thiếu niên bĩu môi nói:
“Đừng chơi với hắn, tên đáng ghét.”
Người còn lại cũng nghiêm mặt bảo:
“Đúng, vì khoa cử mà cam lòng làm nô, loại người như vậy, sau này mà làm quan ắt sẽ là gian thần… Còn có gì mà hắn không dám làm chứ!”
Tiết Thanh hỏi:
“Nói thế quá bất công… Ta thi trạng nguyên để cưới vợ, chẳng lẽ sau này ta cũng là gian thần?”
Một tên không vui đáp:
“Tiết Thanh, ngươi bị Nhạc Đình vấy bẩn rồi, sao lại nói giúp hẳn chứ?”
Tiết Thanh nói:
“Vì ta không thấy hắn không tốt chỗ nào cả.”
Bọn thiếu niên không ngờ nàng lại trả lời dứt khoát đến thế nên xấu hổ, Sở Minh Huy cười ha ha:
“Sao có thể giống nhau được chứ! Hơn nữa, chưa chắc ngươi sẽ đậu trạng nguyên.”
Tiết Thanh đáp:
“Muốn cắt đứt tình nghĩa hả?”
Nàng cố ý xụ mặt, bọn thiếu niên mới vừa xấu hổ lại cười rộ lên.
Sở Minh Huy đập vai nàng bảo:
“Được rồi mà, giờ cũng trễ rồi, chúng ta đi chơi xúc cúc đi, cứ vùi đầu đọc sách có ý nghĩ gì đâu mà! Đúng là chán chết, ngươi kêu đệ đệ của ngươi đi, đấu một trận với bọn mình.”
Tiết Thanh hỏi:
“Đệ đệ nào?”
Các thiếu niên cười ha ha bảo:
“Liễu Xuân Dương đó.”
Dù Tiết Thanh chưa hề kể tại sao Liễu Xuân Dương lại gọi nàng một tiếng đại ca nhưng bọn thiếu niên này làm gì có bí mật nào với nhau chứ, nên chuyện bài thơ Đua thuyền ca của xã Kết Lư vào tết Đoan Ngọ ai ai đều biết cả.
Sở Minh Huy cười khì khì:
“Bảo với hắn là chơi xúc cúc chứ không phải làm thơ nên đừng sợ.”
Một thiếu niên nói:
“Nhưng dù chơi xúc cúc hắn cũng thua à.”
Vì thế ba tên đó cười lớn, Tiết Thanh lắc đầu, chẳng hiểu cười cái gì nữa, gạt tay Sở Minh Huy ra bảo:
“Có muốn chơi xúc cúc nữa không? Nhanh nào.”
Bọn Sở Minh Huy vừa đi vừa cười, do trời nóng bức nên bọn họ hẹn nhau chơi xúc cúc bên sông Vị Thủy nhưng chưa đến gần sông đã bị cản lại.
Người trước mắt báo tin:
“Bờ sông đã bị cấm rồi, không được đến gần.”
Có chuyện gì hả? Đám Sở Minh Huy rất tò mò.
“Nghe bảo là quan lớn trong triều đình đến, tri phủ đại nhân đang chiêu đãi ở bên sông nên cấm những người không phận sự đến gần… Lát nữa còn tham quan trên sông nữa.”
Chuyện thế này từ xưa đến nay rất nhiều, Sở Minh Huy chờ bọn thiếu niên ai oán xong, Tiết Thanh chẳng nói gì, ba người lại xoay người đi vào thành, chẳng ngờ cửa thành cũng bị chen lấn xô đẩy, xe ngựa muốn ra khỏi thành đông nghịt.
Sở Minh Huy khó hiểu:
“Lại chuyện gì thế?”
Chợt hắn “ơ” một tiếng, hóa ra hắn thấy xe ngựa nhà mình trong đó, vội vàng đi hỏi, chốc lát lại gãi đầu bước đến:
“Là đưa bọn muội muội đến nhà ngoại… Quái lại, đã trễ thế này còn đi nữa.”
Hai thiếu niên cùng bảo:
“Ban ngày trời nóng, giờ đi là chuyện thường.”
Đây đúng là chuyện bình thường, bốn người đứng trước cửa chờ, đợi trống trống rồi liền đi vào, nhưng vừa qua cửa thành, Tiết Thành đột ngột dừng bước, bảo:
“Chẳng lẽ hôm nay đều rời nhà đến nhà ngoại cũng là chuyện thường ngày sao?”
Là sao, bọn Sở Minh Huy cũng đứng lại, nhìn theo Tiết Thanh, ngạc nhiên không thôi, trên đường lớn, xe ngựa như nêm.
Rèm xe ngựa ngày hè mỏng manh, theo làn gió thổi có thể thấy được bóng người ngồi bên trong đều là nữ nhân, tôi tớ bên cạnh quất roi giụa ngựa, chen chen chúc chúc trên đường lớn, mà phía sau bọn họ, đèn xe chiếu sáng dần dần, có rất nhiều xe ngựa đang chạy đi.
Tiết Thanh thấy giống như đang chạy nạn vậy.
***
(1) Phạm Tiến thi đậu: Là một thiên trong dòng tiểu thuyết trào phúng do Ngô Kính Tử - tiểu thuyết gia đời Thanh - sáng tác.