Trở Lại Những Năm 80

Chương 18

Hôm sau, Quan Mãn Nguyệt lại được Dương Tú Thúy vơ vét cho một đống đồ mới về nhà chồng lại.

Dương Phi Phương và Quan Mãn Thương trằn trọc cả đêm qua, sáng ra đều dậy muộn, bị Dương Tú Thúy đứng ngoài phòng chửi ầm lên. Dương Phi Phương đành phải lê cơ thể mệt mỏi đứng lên làm việc nhà. Trên bụng Dương Phi Phương đã thành một vết bầm khá rõ, có lẽ bị Triệu Thanh Cốc dọa sợ, vừa thấy Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn là lập tức tránh rất xa.

Quan Viễn thầm buồn cười, sớm biết thì đừng làm có phải tốt hơn không, chờ ăn đau mới chịu nhớ đời. Quan Viễn vốn định cho Quan Dư ngứa một tuần lễ, nhưng thấy khuôn mặt thê thảm bị cào nát sau một đêm của Quan Dư, quyết định giải độc sớm cho. Quan Viễn thầm cảm thán, mình vẫn còn lương thiện chán!

Hiện giờ mỗi nhà đều được phân ruộng đất riêng, trong đội sản xuất đã không còn nhiều việc nữa, đúng lúc hôm nay được nghỉ, Triệu Thanh Cốc vẫn luôn nhớ chuyện Quan Viễn nói muốn đi đánh cá, bèn dẫn Quan Viễn ra sông thử vận may.

“Hôm qua, lúc anh lên thị trấn, thấy có rất nhiều người bày hàng buôn bán nhỏ lẻ, giờ chính phủ đã nới lỏng quản lý hơn trước nhiều, chúng ta có thể bán chút gì đó, không chừng sẽ kiếm được tiền!” Triệu Thanh Cốc vừa đi vừa nói với Quan Viễn.

Chắc chắn sẽ kiếm được tiền! Quan Viễn thầm hô trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ ngạc nhiên hỏi, “Họ bán những gì ạ?”

“Phần lớn là rau củ nhà trồng, cũng có một ít đồ ăn sẵn.”

“Anh, nếu chúng ta đem cá lên thị trấn bán… có bán được không ạ?” Quan Viễn tỏ vẻ ‘ham học hỏi’ hỏi Triệu Thanh Cốc.

Triệu Thanh Cốc khẳng định, “Anh nghĩ là được. Hôm qua anh quan sát thử một số sạp, thấy buôn bán không tệ. Có một tiệm bánh, chỉ mấy phút đã bán được ba cái, trung bình một ngày hẳn là bán hơn một trăm, dù một cái bánh chỉ lời hai xu thì một trăm cái cũng hai tệ rồi, nhiều hơn tiền một ngày công nữa.” dinlkễn.đàn/"."lê/quý.đô"n Triệu Thanh Cốc càng nói càng hưng phấn, “Nếu chúng ta cũng được như vậy, thì tốt quá rồi!” dứt lời lại cau mày, “Nhưng bán cái gì đây?”

“Bán cá đi anh! Chẳng phải anh đã nói sẽ bán được sao?” Quan Viễn nhắc nhở.

Triệu Thanh Cốc véo chóp mũi Quan Viễn nói, “Bộ cá dễ bắt lắm sao? Lần trước chỉ là chúng ta gặp may thôi!”

Quan Viễn bĩu môi, “Thử xem là biết ngay thôi mà!”

Hai người đi tới chỗ nước sông sâu nhất mới dừng lại. Chỗ này đã ra ngoài thôn Quan Gia, xung quanh rất trống. Triệu Thanh Cốc dặn Quan Viễn đứng cách xa chờ, rồi lại gần bờ sông quăng lưới xuống nước.

Quan Viễn vốn định bắt một ít cá ở trong không gian thả ra, nhưng ngẫm lại cá trong đó đều là cá có tác dụng thần kỳ, bán rẻ thật sự đáng tiếc, hơn nữa cũng không có nhiều, bèn đi tới bên cạnh Triệu Thanh Cốc, làm nũng nói muốn xem thử lưới đánh cá cho biết. Triệu Thanh Cốc hầu như là luôn đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của Quan Viễn, lập tức kéo lưới lên ngay cho Quan Viễn xem. diênlkn/xdadnfleq/qnlkuýddơloon Quan Viễn giả bộ tò mò sờ sờ tấm lưới, âm thầm bôi một ít nước suối thiêng lên, sau đó kêu Triệu Thanh Cốc quăng xuống sông lại.

“Xem xong rồi à? Đây là lưới do anh tự đan, không biết có bắt được cá không.” Triệu Thanh Cốc sờ sờ mũi nói, hiển nhiên không có lòng tin lắm với cái lưới thô ráp do mình tự làm.

Quan Viễn vội nói, “Đồ anh làm chắc chắn là dùng được!”

Lưới vừa quăng xuống không bao lâu, đã thấy một vòng gợn sóng bao quanh, càng ngày càng có xu hướng dày đặc thêm.

Quan Viễn vội hô, “Anh, mau kéo lên xem thử có phải là cá đã mắc lưới không?”

“Không thể nào!” Triệu Thanh Cốc nửa tin nửa ngờ kéo lưới lên, không ngờ trên đó có ba con cá lớn đang vẫy đuôi, còn cả mấy con tôm to.

“Có thật này!” Triệu Thanh Cốc nhanh nhẹn kéo lưới lên bờ, lạ là mấy con cá cứ cắn chặt lưới không chịu nhả.

“Ha ha, em đã nói là sẽ có mà!”

Triệu Thanh Cốc vui vẻ nói, “Tiểu Viễn đúng là ngôi sao may mắn của nhà mình!” sau đó nhanh chóng gỡ cá ra, bỏ vào thùng gỗ, rồi múc thêm ít nước vào thùng cho cá thở.

“Anh, giờ mình làm gì với chúng?” Quan Viễn hỏi.

Triệu Thanh Cốc trầm ngâm trong chốc lát mới quyết định, “Chúng ta đi thẳng lên thị trấn bán luôn, bằng không để cho mấy người kia biết sợ là sẽ không còn nữa.”

Quan Viễn tất nhiên là tán thành.

Thôn Quan Gia cách thị trấn huyện Vân Sơn khá gần, đi bộ chừng một giờ là tới. Triệu Thanh Cốc sợ Quan Viễn đi không nổi đòi cõng cậu. Nhưng Quan Viễn không chịu sợ anh vừa xách thùng gỗ vừa cõng cậu sẽ mệt. “Anh, không cần đâu! Tiểu Viễn rất khỏe, đi bấy nhiêu có đáng gì đâu!”

Triệu Thanh Cốc thấy Quan Viễn kiên quyết không cho cõng đành phải nhượng bộ, nhưng vẫn dặn, “Khi nào đi không nổi nữa thì nói ngay để anh cõng, biết không!”

Quan Viễn không muốn phụ lòng tốt của Triệu Thanh Cốc bèn ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ.”

Rốt cuộc, Triệu Thanh Cốc một tay xách thùng gỗ một tay dắt Quan Viễn, đi bộ lên thị trấn.

Hai người cười cười nói nói đi suốt đường, rốt cuộc đã đến thị trấn lúc nào không hay. Quan Viễn nhìn thị trấn nhỏ trước mắt, khắp nơi đều có dấu vết đặc trưng của những năm tám mươi, khác hoàn toàn với khung cảnh đầy những tòa nhà chọc trời sau này, thầm cảm khái không thôi.

“Tiểu Viễn…”

Quan Viễn nghe Triệu Thanh Cốc gọi, lập tức phục hồi tinh thần, thấy anh đang nhìn cậu với vẻ mặt lo lắng.

“Em nghĩ gì mà đăm chiêu dữ vậy?”

“Dạ không ạ! Tiểu Viễn chỉ ngạc nhiên vì lần đầu tiên mới thấy tòa nhà cao như vậy!” Quan Viễn chỉ đại vào cái nhà hàng quốc doanh đằng xa nói.

Triệu Thanh Cốc nhìn theo hướng tay của Quan Viễn, nói, “Đó là chỗ để ăn cơm, đợi một lát bán cá có tiền rồi anh sẽ dẫn Tiểu Viễn tới đó ăn một bữa!”

Quan Viễn do dự, “Không cần đâu, chắc là mắc lắm!”

“Mắc gì, đồ cho Tiểu Viễn ăn không có gì là mắc hết!”

Quan Viễn nghe vậy cảm động vô cùng, cười tủm tỉm nói, “Dạ.”

Triệu Thanh Cốc đã biết chợ tự do của thị trấn nằm ở đâu nên dẫn Quan Viễn tới thẳng luôn.

Quan Viễn thầm kích động, nắm chặt góc áo Triệu Thanh Cốc, nhìn đâu cũng thấy mới lạ, là lịch sử sống động sờ sờ trước mắt đó!

Nói là chợ nhưng thật ra chỉ có vài quầy hàng chính quy, còn lại phần lớn là mọi người tùy tiện chọn một chỗ rồi bày hàng ra bán.

Chính phủ vừa mới đề xướng kinh tế thị trường, vẫn còn rất nhiều người mang tư tưởng cũ cảm thấy bán đồ trên đường là chuyện vô cùng xấu hổ, chính quyền huyện Vân Sơn cũng chỉ làm cho có, vì vậy chợ nhỏ này trông rất loạn.

Triệu Thanh Cốc mặc kệ người khác nghĩ gì, chỉ nghĩ có thể kiếm được tiền bằng chính sức lao động của mình thì chẳng có gì phải xấu hổ hết, dĩ nhiên đối với Quan Viễn lại hoàn toàn khác, Triệu Thanh Cốc hi vọng Quan Viễn có thể đi học, thi lên đại học, tương lai ăn lương nhà nước.

Triệu Thanh Cốc dắt Quan Viễn tới một chỗ người qua lại tương đối nhiều một chút, chọn một chỗ bày hàng. dinkễn.đà;ln/leqm;lequs.đôn Vốn tưởng đi lâu như vậy, mấy con cá đã chết từ sớm rồi, nào ngờ vừa mở nắp thùng gỗ ra đã có một con nhảy bật lên thật cao khiến mọi người xung quanh đều kinh hô sao lại có con cá sống khỏe dữ.

Có lẽ màn ‘cá bay’ vừa rồi rất có sức thuyết phục nên Triệu Thanh Cốc vừa mới bắt cá thả vào thùng lại, đã có một bà cụ tới hỏi mua, “Cậu bé, cá này bán sao đây?”

Hôm qua Triệu Thanh Cốc để ý thấy ở đây bán thịt heo sáu hào một cân, nhưng cá thì không biết phải bán thế nào. Quan Viễn nhanh chóng trả lời thay, “Sáu hào một cân ạ!” Đây là cá đã uống nước suối thiêng, bà cụ mua được là nhờ phúc tích mấy đời lận đó!

Triệu Thanh Cốc vốn định nói năm hào, nhưng anh sẽ không bao giờ trái ý Quan Viễn một khi cậu đã nói ra, bèn đầu gật đầu xác nhận với bà cụ, “Đúng là sáu hào một cân ạ.”

Bà cụ kinh ngạc nói, “Bằng giá với thịt heo luôn à? Mắc quá!”

Quan Viễn thuyết phục, “Bà ơi, bà cũng thấy đấy, cá nhà con còn sống rất khỏe, bà đi đâu mua được cá tốt như vậy ạ? Con nghe người ta nói cá phải sống ăn mới ngon đó!”

Bà cụ thấy Quan Viễn trắng trắng hồng hồng, phát âm lại rõ ràng không ngọng ngịu, cười vui nói, “Bé con nhà ai mà lanh lẹ dữ?”

Triệu Thanh Cốc đáp với vẻ mặt tự hào, “Em con từ nhỏ đã thông minh lanh lẹ rồi!”

Bà cụ cười nói, “Được rồi, nể mặt thằng bé thông minh lanh lẹ, bà sẽ mua con cá này! Có điều, nói trước, nếu về ăn không ngon bà sẽ quay lại bắt đền đó!”

“Bà cứ yên tâm, cá này con mới bắt từ trong sông lên sáng nay, chắc chắn sẽ ăn rất ngon ạ.”

Triệu Thanh Cốc không có cân, đành mượn đỡ cân của người bán bên cạnh cân cá.

“Bốn cân một lạng, con bỏ bớt một lạng cho bà, tính bốn cân. Tổng cộng hai tệ bốn hào ạ.”

Bà cụ vui vẻ trả tiền xách cá đi.

Bà cụ vừa đi, lại có một ông cụ tóc bạc trắng nhưng trông rất quắc thước tới hỏi mua cá. Quan Viễn thấy ông cụ đi đứng hiên ngang, toát ra khí chất của người bề trên, thầm tập trung chú ý.

“Cậu bé, con bán cá sáu hào một cân đúng không?”

Triệu Thanh Cốc không biết ông cụ có ý gì, nhưng vẫn vui vẻ gật đầu xác nhận, “Dạ.”

Ông cụ tự tay bắt hai con cá còn lại lên quan sát thật tỉ mỉ, vừa xem vừa tán thưởng, “Cá ngon, cá ngon! Ông mua hết hai con này!”

Triệu Thanh Cốc mượn cân cân tiếp, hai con cá tổng cộng 5 cân rưỡi, cân xong, lấy cọng cỏ xỏ miệng hai con cá đưa cho ông cụ.

Ông cụ nhận lấy cá, bắt đầu sờ túi lấy tiền, nhưng sờ trái sờ phải một hồi rốt cuộc vẫn không lấy ra được một đồng nào, xấu hổ giải thích, “Ông đi gấp quá quên mang tiền rồi. Hai đứa giữ cá chờ ông một chút, ông bảo đảm sẽ về lấy tiền rồi ra ngay!” dinlkễn./;đànlkn/lêquys.đôn Dứt lời ông cụ thả ngay hai con cá xuống thùng xoay người đi mất.

“Ông ơi…” Triệu Thanh Cốc muốn nói gì đó, nhưng chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng ông cụ đâu nữa.

“Anh, kệ ông ấy đi, nếu có người tới mua, chúng ta cứ bán. Ai biết ông ấy có thật sự quay lại hay không!” Quan Viễn nói.

Triệu Thanh Cốc lắc đầu, “Cứ chờ một lát thử đi, nếu ông ấy quay lại thật, chúng ta lại bán mất chẳng phải sẽ khiến người ta uổng công sao?”

Quan Viễn dậm chân, “Ai bảo ông ấy không mang theo tiền làm chi!”

Sau đó có mấy người tới hỏi mua cá nhưng Triệu Thanh Cốc vẫn một mực không bán.

Đợi cả nửa buổi vẫn không thấy người, Quan Viễn sốt ruột nói, “Em đã nói ông ấy sẽ không quay lại rồi mà! Thiệt là, chọc người ta vui lắm sao?”