Cám Dỗ Chí Mạng

Chương 37: Sống trong địa ngục (5)

Vị cảnh sát kia trầm mặc một lát, "Trình Mục Vân tiên sinh, anh phải hiểu được, tuy rằng Tiểu Trang chỉ là một cảnh sát bình thường nhưng cũng không thể hi sinh một cách vô lý như vậy."

"Đó là đương nhiên." Trình Mục Vân thản nhiên gật đầu, "Tôi cũng hi vọng các anh có thể tìm ra chân tướng cái chết của cậu ấy."

Vị cảnh sát kia nhìn Mạnh Lương Xuyên.

Mạnh Lương Xuyên lắc đầu, "Tôi không rõ chuyện này lắm, cho tới bây giờ Trình Mục Vân chưa từng nói lời nào liên quan tới nội gián cả."

Vị cảnh sát kia nhìn lại Trần Uyên.

Trần Uyên sớm đã có sự chuẩn bị ứng phó với sự lý giải của Trình Mục Vân như thế nào. Hắn ta tháo kính mắt vẫn hay mang xuống, khép lại, đưa ra ngoài, "Nơi này có ghi âm."

Người bên cạnh vị cảnh sát kia đứng lên, cầm lấy kính mắt của hắn. Trình Mục Vân liếc mắt nhìn Trần Uyên một cái, khó trách hắn thường hay ho khan như vậy, là vì che dấu động tác ghi âm của mình sao? Trình Mục Vân nghĩ như vậy liền mỉm cười một chút.

Đoạn ghi âm này chính là trong tầng 2 bệnh viện ngày hôm qua. Cùng với tiếng ho khan mở đầu có thể nghe được toàn bộ đoạn hội thoại giữa Phó Nhất Minh và Trình Mục Vân. "Cậu ấy mới có 19 tuổi? Từ nhỏ liền đi theo tôi. Bây giờ thì sao? À? Cậu ta đã chết, chết để chứng minh là mình trong sạch, không phải nội gián có phải không? Đây là phương pháp của anh sao?" Đây là giọng nói của Phó Nhất Minh.

"Chú muốn gϊếŧ tôi?" Đây là giọng nói của Trình Mục Vân.

"Chú thật sự muốn gϊếŧ tôi?" Vẫn là giọng nói của Trình Mục Vân.

.....

Ba người thẩm vấn cũng đã nghe xong đầy đủ đoạn ghi âm. Vị cảnh sát kia dường như có ý muốn chờ Trình Mục Vân giải thích, nhưng mà Trình Mục Vân vẫn chưng ra khuôn mặt vô tội tiếp tục uống nước, cho đến khi người này uống cạn cốc nước mới buông chiếc cốc xuống.

"Trình Mục Vân tiên sinh còn có cái gì cần giải thích sao?" Vị cảnh sát kia rút cuộc cũng phải hỏi.

Trình Mục Vân cảm thấy kỳ quái, "Tôi cần phải giải thích cái gì?"

"Đoạn ghi âm rất rõ ràng, Phó Nhất Minh phát hiện ra anh đang điều tra nội gian, mới nổi lên tranh chấp cùng anh." Vị cảnh sát này lặp lại nội dung đoạn ghi âm.

Trình Mục Vân giật mình, "Chẳng lẽ anh cũng không nghe được, đó là Phó Nhất Minh tự mình đoán sao? Trong lúc đó tôi chỉ cảm thấy đau lòng, hắn thế nhưng muốn gϊếŧ tôi. Vị cảnh sát này, anh hắn là phải hiểu rõ hơn tôi, Phó Nhất Minh là người không chỉ ngoại hình lớn lên giống phụ nữ mà tính tình cũng như vậy, dễ dàng tức giận, nghi ngờ xử trí theo cảm tính, tính tình táo bạo, hơn nữa lại còn nhỏ nhen, có cừu tất báo. Mười năm trước tôi không từ mà biệt, hắn ta vẫn luôn oán hận tôi."

Mạnh Lương Xuyên nghe hết câu nói của Trình Mục Vân, nhịn không được mà nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thưởng thức khu vườn hoa hướng dương ở phía xa.

"Hắn ta thường rất dễ dàng tức giận, suy đoán lung tung, điểm đó anh có thể hỏi những người ở Moscow đã từng làm việc với cậu ta. Tôi đã sớm tập thành thói quen rồi." Trình Mục Vân cười khổ, "Nhưng những điều này cũng không đại diện cho việc tôi thừa nhận những điều mà Phó Nhất Minh nói, hơn nữa còn muốn lấy đó làm chứng cớ kết tội tôi."

Câu trả lời của Trình Mục Vân vẫn không hề có sơ hở nào, dù sao trong đoạn ghi âm này, anh cũng không nói bất cứ cái gì liên quan tới nội gián. Duy nhất chỉ có tiếng kêu của Ôn Hàn, được xem là cô gái duy nhất có tiếng nói trong đoạn ghi âm, cùng với việc nội gian cũng không có quan hệ gì, chỉ có một mình Phó Nhất Minh đang tức giận mà chỉ trích bọn họ.

Ba người thẩm vấn đều bắt đầu im lặng.

Hiện tại bọn họ đã gửi đoạn báo cáo lên trên, sẽ chờ tổng bộ có quyết định, rút cuộc có phải mang Trình Mục Vân đi hay không. Đây thật sự là một vấn đề rất gian nan.

Đơn gairn mà nói Trình Mục Vân từng là màu đen, sau đó bị "tắm trắng" mà trở thành anh hùng, là một truyền kỳ, nhưng hiện tại nếu anh nói anh ta là màu đen...như vậy đã phủ định những chuyện mà anh ta đã làm vào mười năm trước, quả thực là không thể nào nói ra miệng đơn giản như vậy được.

Cho nên đối với chuyện lần này của Trình Mục Vân, tất cả mọi người đều rất thận trọng.

Huống chi, Trình Mục Vân đã từng lập công lớn.

Thời gian chờ đợi càng lúc càng dài. Dường như tổng bộ cũng rất do dự, rút cuộc có nên đưa xuống chỉ thị: cấm Trình Mục Vân hay không. Vị cảnh sát kia cũng không còn kiên nhẫn được nữa mà liên tục nhìn đồng hồ, đã hơn 40 phút rồi mà tổng bộ vẫn chưa có câu trả lời.

Vị cảnh sát kia nghĩ nghĩ, muốn nói cái gì đó để xoa dịu không khí này đi.

Lỡ may Trình Mục Vân không có việc gì mà trong khi lại huy động người đến đưa người đi như vậy thì cũng có chút xấu hổ.

Lời nói vừa đến bên miệng thì cánh cửa phòng đã bị người ở ngoài gõ lên không ngừng.

Vị cảnh sát đưa mắt ý bảo người bên cạnh đi mở cửa, cửa vừa mở ra ánh sáng bên ngoài hắt vào, người vừa tới chính là người vừa mới bị Trình Mục Vân nói có tính tình táo bạo cũng như hay nghi ngờ giống với phụ nữ... Phó Nhất Minh đi vào. Hắn nheo mắt lại, đánh giá cảnh bên trong phòng, nở nụ cười trào phúng, "Như thế nào? Mang người của tôi đi, cũng không nói tiếng nào với tôi?" Rất rõ ràng, giọng điệu này là của người đang tức giận, "Nhưng lại mang người từng là lãnh đạo của tổ chức, anh làm cho tôi nói chuyện này như thế nào cho đám anh em trong tổ chức đây hả?"

Vị cảnh sát kia biết là giải quyết việc chung, hơn nữa đang trả lời người có cấp bậc cao hơn so với chính mình, "Không có cách nào khác, đây là làm theo quy củ."

"Vậy anh có biết hay không? Lúc chúng tôi ở phía trước bán mạng, các anh ở đằng sau xếp nằm vùng đâm cho chúng tôi một dao thì sự tức giận lớn này tính thế nào đây?"

Vị cảnh sát kia bị hỏi khó thì khuôn mặt cũng nhăn lại không biết làm sao.

Phó Nhất Minh lại nói tiếp, "Phàm là người đang chấp hành nhiệm vụ sẽ không chịu sự ràng buộc, hay bất cứ tội danh gì, cho dù là có thẩm vấn đi chăng nữa cũng phải chờ nhiệm vụ chấm dứt rồi nói sau, điểm ấy cũng đã trở giao ước với nhau trở thành quy củ." Phó Nhất Minh thật sự là không có kiên nhẫn, đưa tay nắm lấy áo trước ngực vị cảnh sát kia, "Chúng tôi đang điều tra đường dây buôn lậu, ở đây chấp hành nhiệm vụ, mười năm trước cái tổ chức buôn lậu kia khiến chúng ta tổn thất bao nhiêu người, anh có biết không?"

"Điều này... tôi cũng cảm thấy rất tiếc."

"Tôi cũng đã gửi báo cáo lên tổng bộ rồi, vừa rồi đã gửi..." Phó Nhất Minh nói mấy câu đơn giản, "Tôi đến đảm bảo cho Trình Mục Vân không có điều tra hay dùng bất cứ thủ đoạn phi pháp nào, tổ chức của chúng tôi cũng không có nội gián, Tiểu Trang chết là do ngộ độc thức ăn ngoài ý muốn, chờ báo cáo khám nghiệm tử thi ở Moscow gửi về có thể chứng minh mọi thứ."

Ba người thẩm vấn kia cũng sửng sốt. Phó Nhất Minh trực tiếp phủ định đoạn ghi âm vừa rồi của Trần Uyên.

"Xin hỏi, chúng tôi đã có thể đi được chưa?" Phó Nhất Minh cúi đầu, nhìn vị cảnh sát kia.

Vị cảnh sát kia để cho người ghi chép xác nhận quyết định của tổng bộ, ba phút sau, tay hướng ra cửa, "Có thể. Nhưng các anh phải cho phép chúng tôi theo dõi hành động của các anh ở Ấn Độ."

Phó Nhất Minh nheo mắt lại, cười đến thực nhẹ nhàng, "Không thành vấn đề, các anh có thể phái người theo dõi Trình Mục Vân, nhưng không có quyền mang anh ấy đi, trừ phi tôi chết."

Phó Nhất Minh nói xong đi đến trước mặt Trình Mục Vân, "Đi."

Trình Mục Vân đứng lên, đem áo khoác đang vắt lên trên ghế cầm lên, thuận tiện còn gật đầu cười cười với người phụ trách phiên dịch, dùng tiếng nga nói: cảm ơn anh.

Trước khi rời đi, Trình Mục Vân cũng không nhìn qua Trần Uyên lần nào. Nhưng thật ra Phó Nhất Minh lại đưa mắt đảo qua quân hàm trên quân phục cảnh sát của Trần Uyên, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói cho hắn biết, "Chúc mừng cậu rút lui thành công, rút cuộc cũng không cần nằm vùng ở cái nơi nguy hiểm được ví như địa ngục này nữa."

Hai người rời khỏi đó dưới ánh nhìn của tất cả mọi người.

"Trần Uyên, cậu ở lại chỗ này, cùng với cấp trên của cậu báo cáo công việc đi." Vị cảnh sát kia cũng thở ra, nếu không phải Trần Uyên đột nhiên đưa ra tin tức xin chỉ thị: Cấm Trình Mục Vân, cũng không tới phiên hắn ở Ấn Độ này chậm nhận cái nhiệm vụ của người khác mà đến đây thẩm tra xử lý như thế này.

Đều nói Moscow là nơi tập trung những người nhiệt huyết nhưng cũng lãnh huyết vô cùng. Ở Trong này cũng không có người nghĩ đến việc định tội cho Phó Nhất Minh hay tổ chức kia.

"Tôi đây cũng có thể đi rồi chứ?" Mạnh Lương Xuyên đứng lên,

"Cậu đi đi." Viên cảnh sát kia bình tĩnh lại, vỗ vỗ bả vai Mạnh Lương Xuyên, "Lão Mạnh à, chạy qua chạy lại Nepal và Moscow như thế này, tổ chức này được mọi người mệnh danh là "Tổ chức Địa Ngục", không cần lão ở chung với bọn họ nhiều đâu, cẩn thận bị liên lụy."

"Biết rồi, biết rồi." Mạnh Lương Xuyên cười mỉa mai. Chính hắn cũng cảm thấy cả người toát mồ hôi lạnh, dù sao vừa rồi cũng đã giúp Trình Mục Vân mà nói dối không ít, nếu bị vạch trần cũng không có ngày lành nữa.

Hắn đi ra cửa phòng, nhìn về phía xa. Trong chốc lát đó chỉ có thể nhìn thấy hai bóng dánh nho nhỏ nữa mà thôi.

Mạnh Lương Xuyên cuối cùng lại nhìn thoáng qua căn phòng phía sau, nhìn lại Trần Uyên, cũng phải công nhận hằn nhìn qua cũng không hơn người khác bao nhiêu. Tuy biết rằng Trần Uyên cũng chỉ chấp hành nhiệm vụ mà thôi, nhưng Mạnh Lương Xuyên thiết nghĩ nếu như mình là Trần Uyên, phòng chửng chính mình sẽ chống đối lại tổng bộ, tuyệt đối vào lúc này sẽ không tố giác Trình Mục Vân.

Mạnh Lương Xuyên thở dài ở trong lòng,. Lúc trước khi nhìn thấy ảnh chụp ở vườn cà phê kia, hắn liền kết luận, trong bốn người này có một người nội gián, còn có một người được cấp trên cử tới để nằm vùng theo dõi Trình Mục Vân.

Hiện tại, Trần Uyên đã nhận mình là kẻ nằm vùng, rời khỏi trang viên, Tiểu Trang đã chết. Chỉ còn lại Phó Nhất Minh cùng Trình Gia.

Đến tột cùng còn muốn phát sinh chuyện gì nữa, còn phải chết bao nhiêu người nữa...

Phó Nhất Minh cùng Trình Mục Vân sóng vai đi giữa vườn hoa hướng dương. Tựa như Trình Mục Vân đã nói vậy, Phó Nhất Minh là một người rất mang thù, rất tạo bạo, hay tức giận cũng không dễ dàng gì mà khôi phục cảm xúc ngay tức thì. Nhưng trong tình huống như thế này, người này vẫn đưa tình bạn nhiều năm lên trên hết.

Hắn vừa đi vừa nhẹ giọng cảm khái, "Đã sớm không cho anh tìm kẻ nội gián, chúng ta cũng không phải hắc bang, nói sàng lọc là sàng lọc được ngay. Phải dựa vào pháp luật, loại hành vi phi pháp này của anh mà gặp phải án mạng thì người đền mạng chính là anh."

Trình Mục Vân liếc mắt nhìn hắn một cái.

"Anh còn hoài nghi tôi sao?" Phó Nhất Minh hỏi anh.

"Khó nói lắm." Trình Mục Vân trả lời một cách thành khẩn.

"Tốt lắm, hai chọn một, tôi cùng với Trình Gia, anh chọn một người rồi xử lý đi. Có cần tôi phải đánh trước một báo cáo gửi cho cấp trên không, nếu tôi chết nhất định không liên quan gì tới Trình Mục Vân anh cả?" Phó Nhất Minh nói xong cũng phải cười rộ lên,

Ở Trong tiếng cười của hắn, Trình Mục Vân thấy được Ôn Hàn đang lo lắng đứng chờ ở phía xa.

"Là người phụ nữ của anh vọt vào trong phòng tôi, bắt tôi đi tìm anh." Phó Nhất Minh nhẹ giọng nói, "Người phụ nữ của anh thật thông minh, biết được tôi có thể cứu anh. Đi thôi, lần này cô ấy là anh hùng còn anh là mỹ nhân, anh hùng cứu mỹ nhân mà thôi, mỹ nhân tốt nhất nên đáp trả bằng cách hiến thân đi."

Trình Mục Vân lườm Phó Nhất Minh.

Người đi phía sau lại cười lên, "Tôi đây là lần đầu tiên cảm thấy dáng người của chính mình còn tốt hơn so với anh. Cô ấy túm tôi từ trên giường dậy, lúc đó tôi còn chưa có mặc gì, cô ấy nhìn qua cả người tôi cũng giống như nhìn khúc gỗ vậy, không có phản ứng gì."

Trình Mục Vân khẽ cười, "Anh cho rằng anh là tôi sao, cũng chỉ có vóc dáng khác biệt nhau thôi sao?"

Phó Nhất Minh nhíu mày, "Đại hòa thượng, đừng quá phận. tôi là một người đang cô đơn, vài ngày tới có thể vì bị anh nghi ngờ là nội gián mà chết ở Ấn Độ này. Trong mấy ngày còn lại của cuộc đời này, anh còn không tìm mỹ nhân để cho tôi nếm thử tư vị, mà còn ở đây kí©ɧ ŧɧí©ɧ tôi sao?"

Trình Mục Vân mặc kệ hắn, tiếp tục đi về phía trước.

Phó Nhất Minh dừng lại nhìn bốn phía, đang tìm chiếc xe ba gác bằng điện vừa rồi anh ta và Ôn Hàn đi tới đây. Hắn cảm thấy được, hai người kia ở trong vườn hoa này sẽ phát sinh một vài chuyện, cọ xát cho tới tối cho nên hắn cũng không muốn phải ở bên ngoài chờ đâu.

Vườn hoa hướng dương trải dài dưới ánh mặt trời cũng khiến cho tâm tư một số người vì thế mà hướng về phía ánh sáng.

Nhất là giữa trời đất bao la như thế này, không biết đâu là giới hạn, Ôn Hàn chính là dựa vào sức mạnh thiên nhiên này trấn tĩnh bản thân mình, làm cho bản thân mình có quyết tâm hơn, quyết tâm chờ anh đi ra. Nhưng khi tận mắt thấy được anh, lại không kiềm chế được, chạy nhanh về phía anh, ôm lấy cổ anh.

Cảm giác chân thật đến từ lòng bàn tay của anh, vững vàng ôm lấy đùi của cô, ôm cô lên hẳn trước người.

Mũi của cô sụt sùi không ngừng, cảm thấy thật là đáng sợ. Buổi sáng khi Ôn Hàn nhìn bóng dáng anh xuống lầu, đã cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, sau đó lại ở cửa sổ nhìn thấy một màn đáng sợ như vậy, nhìn thấy hắn bị rất nhiều người cầm súng mang đi, liền cảm thấy như đang ở trong giấc mơ. Sau đó chạy một mạch tới căn nhà màu trắng kia, đạp văng cánh cửa phòng của Phó Nhất Minh,lôi hắn từ trên giường dậy,quần áo cũng ném lên đầu người đàn ông còn đang chưa tỉnh ngủ kia, "Nhanh lên, nhanh lên, Trình Mục Vân bị mấy người cảnh sát bắt đi rồi."

Sau đó lại luống cuống tay chân chạy ra đường cái túm lấy một chiếc xe ba bánh đang còn chạy trên đường, khiến cho nhiều người qua đường tới đây chờ lễ mừng ở đây cũng phải sợ mà tránh xa. Cô cũng không nhớ rõ được gì, lúc đó Phó Nhất Minh hét lớn với cô, "Cô không muốn sống nữa sao?" còn nhân tiên trách cứ cô đem Trình Mục Vân thành người yếu ớt như thế. Đừng nói mà mười mấy cây súng vác trên vai đạn đã lên nòng của mấy người đó, cho dù núi đao biển lửa Trình Mục Vân đều có thể sống sót.

Sau đó bọn họ đi theo tin tức mà đám người kia lưu lại cho Phó Nhất Minh, đi tới nơi này.....

Cả đoạn đường này Ôn Hàn cũng chưa khóc, nhưng khi được anh ôm như vậy thì lại bật khóc...

Tiếng khóc rất lớn, "Trình Mục Vân, mỗi lần anh có chuyện không thể trực tiếp nói cho em biết sao?" Ôn Hàn nghẹn ngào, trong lòng có chút chua xót,"Em còn chưa có nói với anh là em yêu anh mà..."

Trình Mục Vân dở khóc dở cười.

Thật sự là nên cảm tạ trời xanh, khiến cho anh tìm được người phụ nữ như thế này đây.

Thế nhưng sau khi hắn sống sót sau tai nạn, nói lời như thế, không phải nên... càng cảm động một chút sao? Làm sao lại còn có thể cười được như vậy cơ chứ? Ôn Hàn cúi đầu, cắn mạnh vào bả vai anh, "Anh còn không có nghe em nói em yêu anh, anh chết không hối hận sao?"

Người đàn ông này khiến cho cô yêu anh, những mỗi lần đều nói đi là đi, tất cả mọi thứ đều do anh quyết định... Ngón tay của Ôn Hàn vẫn còn run rẩy, ôm chặt lấy tấm lưng của anh.

"Trình Mục Vân, em yêu anh, em không quay về Moscow một mình nữa." Giọng nói của cô rất nhẹ, như là đang cầu xin anh, "Em xin anh, đừng để em về một mình."

Cô không thể tưởng tượng được, khi trở lại Moscow mỗi khi mùa đông giá rét buông xuống, bản thân cô có thể trải qua được cái lạnh ấy khi mà không có anh bên cạnh, không thể tưởng tượng được,tâm tình của chính mình khi anh ở một nơi nào đó trải qua cực khổ và nguy hiểm gì.

"Em yêu..." Anh vuốt ve lưng của cô nhẹ giọng trả lời, "Em như thế này là đang làm khó cho anh rồi. Ở trong phòng giặt quần áo ở Nepal, anh đã nói gì em còn nhớ chứ? Anh đã từng nói với em,trước khi em quay về Moscow chúng ta sẽ ở bên nhau nhưng sau này thì phải tách ra."

Tay Ôn Hàn nắm chặt thành quyền, đánh mạnh vào phía sau lưng anh, "Em không đồng ý."

Anh cảm thấy để cho Phó Nhất Minh đứng xem náo nhiệt thế này thật sự không ổn, vì thế trực tiếp ôm cô quẹo phải, nhảy vào trong vườn hướng dương.

Giữa những cây hoa hướng dương cao hơn nữa người này, anh ngồi xổm xuống, buông cô ra nhìn vào ánh mắt của cô, "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau trên khu vực tuyết của cao nguyên kia, có một vị Lạt Ma lớn tuổi đã nói với anh rằng, "Mộng dài ai sớm tỉnh, đời ta ta biết ta", khi đó ông ấy đã nói với anh rằng tất cả những việc trên thế gian này đều là ảo giác, chỉ là hư ảo mà thôi. Lúc ấy anh không nói cho ông ấy biết rằng trong Kinh Kim Cương cũng đã nói qua, "tất cả mọi thứ có đều như một giấc mộng hão huyền", em xem tất cả mọi người đều nói tất cả mọi thứ trên thế gian này có chính là ảo ảnh mà thôi, không cần phải quá cố chấp bản thân. Ôn Hàn, em coi anh như một con người không thật, hư ảo gì đó, nên quên liền quên, nên vứt bỏ liền vứt bỏ."

Toàn bộ trong không gian, chí có tiếng gió thổi qua những ngọn cây tạo nên tiếng vang sàn sạt.

Ôn Hàn nhẹ lắc đầu, nghĩ muốn phản bác lại anh....

"Em yêu, anh cũng yêu em..." Trình Mục Vân đem khuôn mặt của mình tiến sát lại gần cô, dùng giọng điệu nhẹ nhàng khiến người ta quyến luyến nói với cô, "Nếu để cho anh sống lại một lần nữa, anh nhất định sẽ làm người tốt. Làm một công nhân cần cù và thật thà hoặc là làm một công việc khác, kiếm thêm một ít tiền. Mỗi buổi tối chủ nhật sẽ đén các quán bar cạnh các nhà ga uống thật say không biết gì, là người cần phải lo lắng nhiều thứ hơn nữa vẫn còn độc thân, sau đó đợi đến năm 35 tuổi ở một góc sáng của quán ba gặp được một cô gái nhỏ mang một phần tư huyết thống người hoa ăn mặc rất bảo thủ. Anh sẽ đem cô ấy về nhà, cùng cô ấy nói chuyện yêu đương, sau đó cùng cô ấy kết hôn, sinh một đám nhóc con. Cùng nắm tay cô ấy nói cho ấy biết, một tình yêu có nhiều sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ không thích hợp với cô ấy, tôi yêu một cô hái hẳn là có thể an tâm khi cô ấy đi ở một ngã tư đường nào đó ở Moscow, im lặng bình thường sống cùng anh hết cả cuộc đời này."