Ba chiêu chưa phân thắng bại. Băng Phách rất kinh ngạc, nàng tuyệt đối không ngờ rằng Long Ngạo thật sự có thể ngăn được ba chiêu của nàng.
Vừa mới tiến vào hoàng thất Lôi Đình, Băng Phách đã tìm hiểu về hai mươi vị sứ giả của Lôi Đình đế quốc, trong số hai mươi người, Băng Phách cảm thấy có hứng thú với Long Ngạo nhất. Những gì Long Ngạo đã trải qua quả thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Cho dù vậy, Băng Phách vẫn tin tưởng vào thực lực của mình có thể đơn giản dễ dàng chiến thắng đối phương, ba chiêu là đã nhiều rồi.
Thu hồi lòng khinh thường, Băng Phách không dám sơ suất chút nào, trực tiếp sử dụng vũ kỹ Băng Phách Vẫn Bạo, đây là một vũ kỹ cực mạnh của Băng gia, nổ tung một cây băng truỳ.
Long Ngạo cũng không dám sơ suất, dù sao đi nữa đối phương cũng là võ giả Quy Nhất, lại là nhân vật đứng thứ hai mươi trên Bách Chiến bảng, nếu dám có chút lơ là chắc chắn sẽ bại trận.
Huyết Ẩm Bát Thức, thức thứ nhất Hoàng Tuyền Cửu Liên Kích, thức thứ hai Băng Phong Phệ Tâm, thức thứ ba Liệt Diễm Hoả Hải, trong chớp mắt chồng chất xuất ra. Quyền kình mạnh mẽ như sóng lớn trên biển, đợt sau mạnh hơn đợt trước ùn ùn kéo tới.
“Bành!”
Song quyền va chạm vào nhau, hai người đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn, cùng lui về phía sau mười bước mới có thể mạnh mẽ dừng lại. Lần này Băng Phách thực sự bị khϊếp sợ hoàn toàn, nàng thân là võ giả Quy Nhất, lại còn xếp hạng thứ hai mươi trên Bách Chiến bảng, vậy mà chỉ đánh ngang tay với một tên võ giả Dung Hợp, việc này nếu không phải tự thân trải qua, đánh chết nàng cũng không thể tin nổi.
“Long Ngạo, tuy rằng ta rất không muốn thừa nhận nhưng không thể không thừa nhận thực lực của ngươi rất mạnh mẽ. Ta chắc chắn khi ngươi tiến vào Quy Nhất có thể hoành hành ngang dọc ở cảnh giới Tiên Thiên, không có địch thủ.”
Ngang dọc cảnh giới Tiên Thiên, không có địch thủ!
Thân là võ giả Quy Nhất, bài danh thứ hai mươi trên Bách Chiến bảng Băng Phách, lời nói chắc chắn rất có trọng lượng.
“Long Ngạo, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh, chỉ cần ngươi có thể đỡ được Băng Phách Vạn Trọng Lãng của ta, trận chiến này coi như ta thua.”
Gật gật đầu, Long Ngạo tự nhiên có thể hiểu ý của nàng. Cho dù như thế nào bọn họ vẫn đang ở trong Tranh Bá chiến trường, nếu chiến đấu quá lâu, lỡ gặp phải võ giả khác sẽ rất phiền phức.
Băng Phách Vạn Trọng Lãng là vũ kỹ cao cấp nhất của Băng gia, vượt lên cả Băng Phách vũ kỹ, chính là vũ kỹ mạnh nhất Băng Phách có thể thi triển ra. Trong lòng Băng Phách cũng rõ ràng, nếu bản thân nàng sử dụng Băng Phách Cửu Liên Kích mà vẫn không thể nào đánh bại đối phương, như vậy trận chiến này ai thắng ai thua, vừa nhìn liền hiểu.
Cứ như vậy, thân thể của hai người lại bắt đầu chuyển động lần nữa. Băng Phách Cửu Liên Kích, tất cả lực lượng trên người Băng Phách đều tụ đến bàn tay, một chưởng mạnh hơn một chưởng, chín chưởng chồng lên nhau, uy lực trở nên mạnh mẽ không ngừng, cùng với Hoàng Tuyền Cửu Liên Kích của Long Ngạo lại có điểm tương đồng.
Long Ngạo cũng không giữ lại chút nào nữa, hắn biết rõ, nếu hiện tại hắn không dốc hết toàn lực chính là không tôn trọng Băng Phách, không chỉ là không tôn trọng võ giả mà còn không tôn trọng cả bằng hữu! Chính vì vậy Long Ngạo ra tay trước, đánh ra Trấn Hồn Ấn. Trấn Hồn Ấn đánh đâu trúng đó, im lặng không một tiếng động xâm nhập vào trong thân thể của Băng Phách, bắt đầu ăn mòn linh hồn của nàng.
Băng Phách chấn động, Băng Phách Cửu Liên Kích đang chuẩn bị đánh ra bị mạnh mẽ cắt đứt, uy lực trực tiếp giảm đi một nửa. Nắm lấy cơ hội ngàn năm có một, thân thể Long Ngạo bay lên theo góc độ không thể tưởng tượng nổi, từ bên trái bắn qua. Người còn chưa tới quyền kình khủng bố đã tới trước.Nhưng khi song quyền của Long Ngạo gần sát tới Băng Phách thì lập tức mạnh mẽ dừng lại.
Sau khi thu quyền, một trận chiến này cuối cùng cũng đã phân ra thắng bại. Băng Phách miễn cưỡng huỷ đi lực lượng trong cơ thể, dường như không thể nào tiếp thu được sự thật này, nhưng nàng vẫn gật đầu nói:
“Long Ngạo, ngươi đã thắng, nhưng ta vẫn muốn kết bạn với ngươi, không biết ngươi có đồng ý hay không?”
“Ta đương nhiên đồng ý.”
Vươn tay nắm chặt tay đối phương, nhưng ngay lúc này cách đó không xa truyền tới tiếng bước chân, hai người gật đầu hướng phía bên phải bỏ đi. Hai người chỉ vừa biến mất thì một gã đàn ông trung niên có tướng mạo kinh khủng đã tới. Nhìn người nọ trên mặt Long Ngạo hiện lên tia kinh ngạc, nguyên nhân là vì người đó chính là người Long Nhất Lực muốn mình gϊếŧ chết, Long Tĩnh, võ giả Quy Nhất, là một trong số cao thủ của Long gia, cũng là một trong những sứ giả của Lôi Đình đế quốc.
Cho dù là hai mươi người của Hoả Diễm đế quốc, hay là hai mươi người của Lôi Đình đế quốc, đều hành động đơn lẻ. Thu được hồn lệnh càng nhiều thì danh tiếng càng lớn, thậm chí có thể vang danh toàn bộ Thiên Châu.
“Long huynh, ngươi biết người này?”
Gật gật đầu, Long Ngạo rất có thiện cảm với Băng Phách, đem chuyện của Long Nhất Lực nói ra, sau khi nghe xong Băng Phách vừa cười vừa nói:
“Một gốc vạn năm Huyết Linh Chi, chém gϊếŧ một vị võ giả Quy Nhất, Long huynh đệ, coi như ngươi giỏi.”
Long Ngạo cười cười, không trả lời.
“Long huynh, thứ cho ta nói thẳng, dưới tình huống hiện tại ngươi muốn gϊếŧ Long Tĩnh dường như có chút không thích hợp.”
Long Ngạo gật gật đầu, nói:
“Ta biết rõ thái độ làm người của Long Tĩnh, vì vậy ta mới thay trời hành đạo.”
“Nếu như Lôi Đình đế quốc cùng Long gia điều tra ra thì ngươi phải làm sao?”
Long Ngạo còn chưa trả lời, nàng đã nói tiếp luôn:
“Long huynh, chi bằng để ta giúp huynh gϊếŧ chết tên này.”
“Không thể như vậy được.”
“Long huynh, ngươi hãy nghe ta nói đã, là bằng hữu với nhau không nên so đo những chuyện này, trừ khi là ngươi không có xem ta là bằng hữu của ngươi.”
Nhìn kỹ Băng Phách, Long Ngạo cuối cùng cũng gật đầu, chuyện này quả thật hắn không nên ra tay, trước đây hắn đã hiểu rõ Long Tĩnh, nếu như người này không quá xấu hắn chắc chắn đã đem vạn năm Huyết Linh Chi trả lại cho Long Nhất Lực, nhưng kết quả tên Long Tĩnh này xác thực cũng không phải hạng tốt lành gì, hắn ra tay coi như là thay trời hành đạo đi.
Không đợi Long Ngạo kịp phản ứng, thân thể Băng Phách đã bay ra ngoài.
“Ai?”
Bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử khiến Long Tĩnh giật mình, ngay sau đó lại cười lạnh:
“Thì ra là Băng Phách tiểu thư, xem ra hôm nay vận khí của ta cũng không tệ.”
“Long Tĩnh, bớt nói nhảm đi, ngươi muốn tự sát hay để ta ra tay?”
“Ha ha ha.”
Nghe thấy lời nói của Băng Phách thật giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế gian, Long Tĩnh bỗng nhiên cười dâʍ đãиɠ:
“Đã rất lâu rồi ta không có thải âm bổ dương, Băng Phách, thực lực của ngươi cũng không tệ, nếu lấy đi nguyên âm của ngươi sẽ khiến thực lực của ta tăng mạnh, Băng Phách, nếu như ngươi nguyện ý dâng hiến, ta sẽ suy nghĩ tha cho ngươi một mạng.”
“Hạ lưu!”
“Hạ lưu?”
Long Tĩnh là kẻ nham hiểm nhất ở Long gia, tu luyện thuật thải âm bổ dương, cực kỳ ác độ. Thực ra loại vũ kỹ này nếu dùng đúng thì sẽ lợi người lợi mình, nhưng nếu lạc lối thì chính là hại người lợi ta, trở thành một người vô liêm sỉ.
“Băng Phách, người thức thời mới là trang tuấn kiệt, hi vọng ngươi có thể đủ thông minh, không phải nữ nhân các ngươi vốn rất thích chuyện này sao? Yên tâm, ta sẽ để cho ngươi cảm thấy cực kỳ thoải mái, ha ha ha, ha ha ha!”
“Vô sỉ, hạ lưu!”
Thân thể Băng Phách trong chớp mắt đã chạy ra ngoài, trên mặt âm u tới cực điểm, muốn có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi, dù sao nàng cũng là đệ tử thiên tài của Băng gia, đã bao giờ có người giám nói với nàng như thế?
Long Tĩnh đã hơn bốn mươi tuổi, tu vi mặc dù đột phá tới cảnh giới Quy Nhất nhưng không thể nào theo được Bách Chiến bảng, nhưng cũng không thể nói thực lực của Long Tĩnh không mạnh mẽ, nếu không Long Tĩnh cũng đã không tự tin như vậy.