Edit: A Huyền 152
Trong Vũ
anh
Điện.
Lửa vừa mới bị dập tắt, khắp nơi
nhỏ
nước,
một
nửa long án bằng gỗ lim cháy ngã lật
trên
bậc kim, chỗ than đen vẫn cònđang
bốc khói.
Tóc tai Thẩm thị tán loạn,
trên
mặt bị máu tươi bắn tung tóe, dính đầy than đen, nhìn
không
ra hào quang vốn có, váy áo cũng ướt, nhăn nhúm kéo lê
trên
mặt đất, nhưng tất cả những thứ này đều
không
ảnh hưởng thần sắc lãnh ngạo của bà ta, đến hoàn cảnh này, bà ta ngược lại
không
còn sợ hãi điều gì nữa.
Hoắc thị
đi
lên
trên
bậc kim,
trên
cao nhìn xuống liếc nhìn bà ta
một
cái, nâng cằm lên: "Ngươi năm đó sai người bịa đặt chuyện trong ngoài cung, vu hãm ta thông gian với lão tặc
không
biết xấu hổ này phản bội Đoan vương, lúc có ý bức tử ta
đãkhông
nghĩ rằng
sẽ
có hôm nay phải
không?"
Thẩm thị cười lạnh
một
tiếng, hừ
nói: "Năm đó chính ngươi làm việc xấu hổ, lại còn có mặt mũi nhắc lại? Nếu ta là ngươi, sớm
đã
đâm đầu chết tám trăm lần rồi! Ta coi ngươi như tỷ muội nhưng ngươi báo đáp ta thế nào? Lại ở trong cung ta cấu kết với hoàng đế!
nói
cho ngươi biết,
hiện
nay nhìn thấy ngươi ta vẫn còn đầy bụng ghê tởm."
Hoắc thị bị bà ta đâm chọt chỗ đau, bước nhanh xuống, vung tay cho Thẩm thị
một
bạt tai, chĩa về phía bà ta chất vấn: "Xem ta như tỷ muội?
nói
ra cũng
không
thấy hổ thẹn với lương tâm mình! Ngày đó, nếu
không
phải ngươi ở trong cung yến
khôngngừng rót rượu cho ta, sau đó lại mang ta vào trong cung ngươi, ta như thế nào bị lão tặc này...
rõ
ràng chính là ngươi sớm nhìn ra
hắn
đối với ta rắp tâm bất lương, muốn dùng ta cầu sủng, bảo vệ đứa
nhỏ
trong bụng ngươi trở thành thái tử!"
Bà ta
không
nhắc tới chuyện này
thì
thôi, nhắc tới cái này, đúng chỗ thương tâm của Thẩm thị, hai tay Thẩm thị bị trói, khí thế lại
không
một
chút kém cỏi, phun
một
cái lên mặt Hoắc thị, mắng: "Ta xuất thân thế gia, còn cần dùng đến ngươi sao? Ta mang thai
đã
hơn bốn tháng, nếu
không
phải nhìn thấy việc ghê tởm ngày đó, ta sao có thể bị kinh hãi vấp ngã, mất hài nhi đầu của ta! Gian thiên điện kia về sau ta ngày ngày hun hương bên trong, nhưng lại
không
bước vào nửa bước, ngươi biết vì sao
không? Ha, ta ngại bẩn!"
"Lấy ngươi cũng muốn gϊếŧ chết ta?"
Thẩm thị nở nụ cười khinh miệt: "Đúng vậy, sao ngươi lại
không
chết chứ? Thừa nhận
đi, Hoắc Song Song, ngươi vốn là trời sinh □□, nếu
không
ngày đó chịu nhục ngươi lẽ ra phải đổ máu tươi ở Hiển Dương Cung. Ngươi
không
chết, bất quá là biết Tiêu Đạo Thành bị phái ra ngoài, nhất thời
sẽ
không
phát giác được các ngươi □□, loại lén lén lút lút này
thật
kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngươi có lẽ
đang
mê đắm trong đó đâu."
Ngực Hoắc thị phập phồng kịch liệt, sắc mặt trắng bệch, xoay người
đi
tìm kiếm, muốn đâm bà ta thành
một
cái rổ, nhưng lúc
đi
vào bà ta
không
cầm kiếm, nhìn
một
vòng
không
tìm được, bà ta cũng
không
đi
ra ngoài tìm mà trực tiếp kéo lấy đầu tóc Thẩm thị, muốn cụng đầu bà ta vào cây cột trong điện, Thái Hòa đế bị trói ở
trên
một
cái ghế ở bên cạnh, thấy thế vội la lên: "Song Song, đừng..."
Hoắc thị độc ác đạp ông ta
một
cước, Thái Hòa đế ho đến
không
nói
nổi lời nào, tay Thẩm thị bị trói,
đi
đứng vẫn là tự do, đá lung tung loạn xạ, Hoắc thị ngã
trên
mặt đất, hai người giống như những người đàn bà chanh chua đánh nhau
một
trận.
Thái Hòa đế ở
một
bên lắc lắc đầu, ông ta đối với Thẩm thị
không
có bao nhiêu đau lòng, đối với Hoắc thị bây giờ lại có chút sợ hãi, lúc hai nữ nhân đánh nhau, ông ta liên tục thở dài, nhớ tới quang cảnh bao nhiêu năm trước,
không
biết sao lại biến thành trước mắt như vậy.
Thẩm thị đến cùng thua thiệt, qua vài lượt, đầu tóc cũng bị túm rớt
một
mớ, miệng lại ở bên tai Hoắc thị
nói
tiếp: "Ngươi cùng hoàng đế thông da^ʍ cũng được, còn sinh con trai, như thế nào, hôm nay là muốn cho
hắn
nhận cha đẻ, từ đây cùng Đoan vương
không
liên quan nữa? Hoắc Song Song, ngươi chờ
đi, Tiêu Đạo Thành thành quỷ cũng
sẽ
không
tìm ngươi."
Hoắc thị nổi cơn điên, hét: "hắn
là nhi tử Đoan vương!"
"Phải", Thẩm thị
nhẹ
nhàng
nói: "Ngươi yên tâm
đi, năm đó thái y bắt mạch cho ngươi
đã
chết, bên trong hồ sơ của
hắn,
đãtừng có dấu vết để lại có thể tìm ra, sau bị hoàng đế tra được, bất quá, trước khi các ngươi hồi kinh lần này, đều bị ta hủy
đirồi. Ha ha ha, Hoắc Song Song, ngươi sau này còn có thể tiếp tục lừa gạt Tiêu Lan, cũng lừa gạt bản thân ngươi. Chỉ là ngươi tốt nhất có thể tiếp tục sống sót, sống thành lão
yêu
quái, nếu
không
một
ngày kia ngươi cũng xuống đất, sao có thể nhìn mặt Tiêu Đạo Thành đây?"
Hoắc thị nghẹn họng nhìn trân trối, đột nhiên quay đầu lại nhìn Thái Hòa đế, Thái Hòa đế biết
rõ
bà ta sớm có sát tâm, vội vàng co người lại lui về phía sau.
Hoắc thị đứng lên,
đi
đến cửa đại điện, hướng bên ngoài quát lên: "Cầm kiếm đến đây!"
Nhóm thủ binh được phân phó, đều cách ở rất xa, nghe tiếng
thì
một
người
đi
về phía trước hành lễ, nhưng
không
dám đưa kiếm, Hoắc thị tức giận đến bật cười, xa xa trông thấy Mẫn Hành
đã
ở ngoài điện, liền sai người mang
hắn
tới đây.
hắn
một
đường
đi
theo, Hoắc thị biết trong túi tùy thân
trên
quần áo
hắn
có kim châm cứu hành y: "Ta biết đại phu có biện pháp gϊếŧ người
không
thấy máu."
Mẫn Hành chau mày, cung kính khom người,
nói: "Lão phu nhân, Mẫn mỗ là đại phu, hai tay này chỉ cứu người,
không
thể hại người."
Hoắc thị liếc
hắn
một
cái, cũng
không
tức giận, Mẫn Hành rủ tay áo xuống, leng keng
một
tiếng, kim châm cứu
không
có nhưng lại rơi xuống dao găm dùng để phòng thân, Hoắc thị
nói: "Cái này cũng được."
Giờ phút này bà ta chỉ có
một
ý nghĩ, phải mau gϊếŧ chết Thẩm thị và Thái Hòa đế.
Dao găm
hiện
ra hàn quang, Thẩm thị cười lạnh
một
tiếng, cơ hồ
không
đợi bà ta đưa lên cổ mình mà
đã
tự mình nghênh đón.
Ánh mắt của Thẩm thị còn chưa khép lại, câu
nói
cuối cùng là: Ngươi chờ đó, Tiêu Đạo Thành nhất định...
Khoảng cách quá gần, máu còn chưa lạnh chảy xuống tay Hoắc thị, bà ta khẽ phát run, trong đầu tràn đầy câu
nói
của kia Thẩm thị "vì sao ngày đó chịu nhục ngươi lại
không
đổ máu tươi ở Hiển Dương Cung?"
thật
sự
là do
không
bỏ được cái mạng này?
không,
không, Hoắc thị lắc lắc đầu, bà là nghĩ, mình tuyệt
không
phải là
không
bỏ được tính mạng, ta
không
bỏ được là Tiêu Đạo Thành.
không
nghĩ mới cùng
hắn
tách ra lại
không
đợi được người trở về
đã
nhắm mắt.
Về sau... Về sau
thì
sao?
Về sau có Tiêu Lan.
Phải, chính là bởi vì như vậy, bà mới
không
thể
không
gánh lấy khuất nhục sống đến bây giờ.
Trong đầu Hoắc thị lộn xộn, thấy Thẩm thị
đã
đổ
trên
mặt đất, bà ta xoay người, dùng dao găm chỉ vào Thái Hòa đế,
mộtđao đâm về ngực ông ta, Thái Hòa đế há to miệng, chỉ là còn chưa đâm vào sâu
thì
cổ tay Hoắc thị
đã
bị người khác bắt lấy, rút dao găm ra.
Hoắc thị đảo mắt thấy là Tiêu Lan đuổi tới đây, vẻ mặt lạnh lẽo: "Trước mắt
đã
nhập chủ Kim Lăng, còn giữ lại
hắn
làm cái gì?"
Tiêu Lan
không
trả lời, liếc mắt nhìn dao găm, hỏi: "Ai
đã
đưa dao?"
Hàn Lâm cũng mắt lạnh quét qua,
không
ai dám.
Mẫn Hành cúi người: "Dao găm là của ta."
"Ngươi?" Tiêu Lan vài bước
đi
đến cạnh
hắn, lấy lưỡi đao dính máu lau
một
cái lên quần áo
hắn, Mẫn Hành buông mắt
khôngnhúc nhích, Hoắc thị
nói
thay
hắn, "Là ta kiên quyết muốn lấy."
Tiêu Lan chau mày, thu dao găm vào vỏ, dắt vào đai lưng Mẫn Hành: "Cất kỹ."
Hoắc thị nhìn chằm chằm Thái Hòa đế, Thái Hòa đế giương miệng, cố gắng nhìn về phía Tiêu Lan a a hai tiếng, lại
không
có động tĩnh.
- -
không
biết có phải vừa mới bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay
không, ông ta lại mất
đi
giọng
nói.
Tiêu Lan nhìn chằm chằm vết thương ở ngực ông ta, phân phó Hàn Lâm: "Dẫn người đến Minh Ung cung
đi, để thái y băng bó."
Hoắc thị nhíu nhíu mày, nhưng
không
nói
gì nữa.
Tiêu Lan nhìn Thẩm thị
một
chút: "Mẫu thân cũng
đi
thôi, hôm nay cung biến, Thẩm thị là cùng cùng tiên đế táng thân trong Vũ
anh
Điện."
Hoắc thị thở dốc
một
hơi, sắc mặt còn trắng bệch, có chút đứng
không
vững: "Ngực ta khó chịu quá, để Mẫn đại phu xem mạch cho ta, lần này đều là
hắn
xem bệnh cho ta, người khác ta cũng
không
quen, qua lần này liền cho
hắn
nhập thái y việnđi."
Lông mày Tiêu Lan động động, gật đầu: "Mẫu thân
đã
nói
như thế, vậy làm theo ngài
đi."