"Muốn nắm được một người đàn ông, trước tiên phải nắm được dạ dày của anh ta, rồi đến trái tim, mục tiêu cuối cùng mới là ví tiền của người đàn ông đó" - BY Cô giáo Lương.
"Anh đã về, muốn tắm trước hay là ăn cơm trước?"
Tối nay Triệu Thiên Cảnh về nhà, Nguyễn Thần tươi cười rực rỡ, ân cần thay anh cầm lấy áo khoác, làm anh cảm thấy trong lòng mềm như bông.
"...Anh đi tắm trước."
Nguyễn Thần nhón chân giúp anh cởi bỏ cà vạt trên cổ áo, rồi chạy nhanh vào phòng tắm, một lúc sau đi ra, cô cười tủm tỉm: "Nước ấm đã xả xong rồi, áo choàng tắm treo trên giá, anh muốn uống chút gì không?"
Thỉnh thoảng trong lúc ngâm mình, Triệu Thiên Cảnh hay uống một cốc sữa hoặc trà sữa, coi như là để thư giãn.
Nhưng tối nay Nguyễn Thần quá nhiệt tình, làm anh có chút không chống đỡ được.
"Không cần, anh sẽ nhanh ra ngoài thôi."
Triệu Thiên Cảnh vội vàng vọt vào phòng tắm, lúc ngâm mình trong nước ấm, lông mày anh nhíu chặt.
Đêm nay Nguyễn Thần làm sao vậy?
Bình thường cô cũng biết quan tâm đến anh, nhưng chưa bao giờ bày tỏ rõ ràng như vậy.
Triệu Thiên Cảnh cúi đầu nhìn dáng người coi như cũng không tệ của mình, có lẽ Nguyễn Thần đã nhận ra người tốt nhất có thể làm bố của đứa nhỏ vẫn là anh?
Ngâm mình hơn mười phút rồi ra ngoài, Nguyễn Thần đã dọn đồ ăn lên bàn.
Có mặn có nhạt, bốn món mặn một món canh, vô cùng thịnh soạn.
Sắc mặt của Triệu Thiên Cảnh hoang mang, Nguyễn Thần nhiệt tình giúp anh gắp thức ăn mà anh thích, trong bát cơm đồ ăn vun đầy lên thành một ngọn núi nhỏ.
Cả bữa cơm này, anh ăn mà thực sự không cảm thấy mùi vị gì.
Trong lòng có chuyện, ăn cũng không được nhiều.
Nguyễn Thần nhìn qua có vẻ thất vọng, thầm than có phải tay nghề nấu nướng của mình bị tụt hạng, nhưng cô vẫn nhanh tay thu dọn bàn ăn, sau đó khe khẽ hát bước vào phòng tắm.
Tiếng nước "ào ào" trong phòng tắm, lúc Nguyễn Thần đi vào hình như đã quên đóng cửa, lưu lại một khe hở hẹp.
Giữa bồn tắm và bồn rửa mặt dùng một lớp kính mờ để ngăn cách, ở phòng khách, Triệu Thiên Cảnh có thể nghe thấy tiếng nước chảy rõ ràng, quay đầu lại còn có thể nhìn thấy thân thể với những đường cong lả lướt của Nguyễn Thần phản chiếu lên tấm kính.
Nửa kín nửa hở, so với lộ ra toàn bộ còn gợi cảm hơn gấp bội, làm lòng anh càng thêm ngứa ngáy.
Mấy hôm trước Nguyễn Thần sao có thể sơ ý mà quên đóng cửa, mỗi lần tắm đều phải rất cẩn thận, chỉ sợ Triệu Thiên Cảnh nhịn không được mà nhào tới lại làm vượt số lần trong kế hoạch.
Anh muốn tự mình đến đóng cửa, nhưng lại tiếc rẻ mỹ sắc hiếm khi có được, cuối cùng chỉ có thể mở ti vi lên, ý định dời đi sự chú ý của mình.
Cũng may Nguyễn Thần tắm nhanh, từ đầu đến cuối cũng chỉ mười lăm phút.
Triệu Thiên Cảnh nhịn đến một đầu ra đầy mồ hôi, mỗi giây mỗi phút ngồi trên ghế sofa đều gian khổ, anh không thể làm gì khác ngoài cách lấy gối đặt lên bụng - có thể nhìn, không thể chạm vào, lại không thể ăn, loại tra tấn chậm chạp này đúng là muốn lấy mạng người!
"Nóng lắm sao? Anh có muốn hạ nhiệt độ xuống một chút không?"
Nguyễn Thần thấy đầu anh đầy mồ hôi, cúi người dùng chính khăn mặt của mình giúp Triệu Thiên Cảnh lau đi.
Lúc cô cúi đầu, tóc dài trên vai rơi xuống, tỏa ra mùi hương thơm mát.
Triệu Thiên Cảnh cả người căng thẳng, quyết đoán xoay người, một tay tóm lấy Nguyễn Thần kéo lên ghế sofa.
Nguyễn Thần hoảng hốt, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị môi lưỡi nóng bỏng của Triệu Thiên Cảnh áp lên miệng, cô chỉ kịp ôm lấy bả vai anh tránh cho bị ngã xuống ghế.
Bên trong áo choàng rộng rãi trống trơn, thứ gì cũng chưa mặc, Triệu Thiên Cảnh hài lòng ôm cô đặt lên ghế, chuẩn bị giải quyết ngay tại chỗ.
Ghế sofa đôi màu vàng nhạt này là hai người cùng đi mua ở trung tâm bán đồ gia dụngtrước khi kết hôn, lúc đó Nguyễn Thần thích vì nó mềm mại, rộng rãi, hai người ngồi cũng không chật chội một chút nào.
Nhưng lúc này cô lại đang nằm trên nó, hai chân không còn chỗ để duỗi thẳng, ngượng ngùng bị Triệu Thiên Cảnh tách ra, một chân tựa trên lưng ghế, chân kia lại vươn hẳn ra ngoài chiếc sofa.
Nguyễn Thần chật vật từ giữa luồng sóng nóng bỏng kia tìm lại được thanh âm của mình: "Đừng ở chỗ này..."
Triệu Thiên Cảnh nhìn người ở dưới thân mặt mũi đỏ hồng, dáng vẻ ngượng ngùng, hai má đỏ ửng, đôi mắt ướŧ áŧ tựa như mang theo ý mời gọi không thể nhận ra, anh không khỏi cố tình xuyên tạc ý cô, đùa giỡn nói: "Không muốn ở chỗ này, chẳng lẽ em muốn ở chỗ đó?"
Cằm anh vừa nhếch lên, Nguyễn Thần quay đầu lại nhìn, sắc mặt vừa trắng lại vừa hồng.
Chỗ mà Triệu Thiên Cảnh chỉ không phải là phòng ngủ, mà là ban công lộ thiên ngoài phòng khách.
Khi mua căn hộ chung cư này, Nguyễn Thần thích nhất là đứng trên ban công có thể nhìn thấy một vùng rộng lớn xanh biếc. Buổi sáng thức dậy, hít thở không khí trong lành buổi sáng, lại tập yoga, nơi này là chỗ thích hợp nhất.
Tuy rằng đối diện vắng vẻ, chỉ có bể bơi bên ngoài và một mảng xanh ngắt, không có người nhìn thấy bọn họ làm gì.
Nhưng Nguyễn Thần chỉ cần nghĩ đến cảnh hai người ở trên ban công lộ thiên làm chuyện bí mật của vợ chồng phải đóng cửa mà làm, mặt cô cũng đỏ đến muốn xuất huyết.
"Anh, anh... Đáng ghét!" Nguyễn Thần lắp bắp, không biết phải nói gì, thân thể so với nói chuyện còn nhanh hơn, một cước đá rơi Triệu Thiên Cảnh xuống sofa.
Triệu Thiên Cảnh chỉ muốn vui đùa nho nhỏ để khai thông không khí, Tần Lam cũng nói qua hai vợ chồng đóng cửa nói chút truyện cười phòng the cũng rất bình thường chỉ là anh không nghĩ đến Nguyễn Thần lại tưởng thật, còn nổi giận với mình.
Nguyễn Thần trừng mắt lườm anh một cái, lấy áo choàng tắm khoác lên người, chạy vào phòng ngủ khóa cửa lại.
Triệu Thiên Cảnh sửng sốt, cố nhịn cơn đau ở mông, hơn nữa lòng tự trọng của đàn ông có phần bị tổn thương, anh kiên trì đứng ngoài cửa phòng ngủ cầu xin ai kia tha thứ.
Là sinh viên khoa Khoa học tự nhiên, lời ngon tiếng ngọt chẳng biết được bao nhiêu, lặp đi lặp lại cũng chỉ được vài câu.
Không còn cách nào khác, anh đành phải cầu xin sự giúp đỡ của bạn tốt Tần Lam.
Tần Lam nhận được tin nhắn của Triệu Thiên Cảnh thiếu chút nữa cười đến vỡ bụng, nhanh chân lên mạng tìm kiếm rồi gửi lại một mớ lời ngon tiếng ngọt kinh điển trên mạng internet.
Gã bồi bàn nhìn thấy bộ dáng ôm bụng cười trộm của ông chủ mình, xem ra không biết người nào đó lại sắp phải nhận xui xẻo rồi đây...
Triệu Thiên Cảnh nhận được tin nhắn vô cùng vui vẻ, quả nhiên là huynh đệ tốt, có nạn cùng chịu, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, gọi lúc nào đến lúc đó.
Nhưng vừa đọc xong tin nhắn, anh lại thấy rối loạn.
Lý do là vì những lời tình cảm này thực sự rất buồn nôn, Triệu Thiên Cảnh căn bản là không thể nói thành lời.
"Em ấm áp như vậy, ngay cả lòng anh giống như plastic cũng bị em hòa tan."
Triệu Thiên Cảnh thấy buồn bực, đây là con gái nói sao, lòng anh sao có thể giống như plastic? Hơn nữa làm tan chảy cả plastic, anh cũng không phải là lò luyện cực nóng.
"Anh hy vọng em biết cách cứu sống người, bởi vì sắc đẹp của em làm anh ngừng hô hấp." Ngừng hô hấp thì lập tức chết ngay, làm sao có thể cứu sống?
"Ánh mắt của anh nhất định là có vấn đề, tầm mắt anh không thể rời khỏi người em được." Triệu Thiên Cảnh tức giận, ánh mắt mày mới có vấn đề, ánh mắt cả nhà mày đều có vấn đề!
"Hôm nay thật không suông sẻ, chỉ cần trông thấy cô gái xinh đẹp mỉm cười thì tâm tình anh sẽ tốt lên một chút, em có thể mỉm cười với anh không?" Bà xã của anh cũng không bán rẻ tiếng cười, đây là cái bậy bạ gì vậy?
"Nếu anh có thể sắp xếp bảng chữ cái tiếng Anh một lần nữa, anh sẽ đặt chữ U và chữ I đứng cạnh nhau." Anh và Nguyễn Thần vốn luôn ở bên nhau, không cần phải làm việc thừa thãi như vậy.
"Em có một đôi mắt xinh đẹp, tựa như hai ngôi sao trên bầu trời: Một lớn một nhỏ, tựa như ánh trăng mười sáu, sáng rực mà ít thấy tối tăm." Đây là hai mắt không bằng nhau, lại còn là mắt bị trợn trắng, cái này đúng là phóng đại, căn bản là lừa bịp, anh mà nói câu này xong, không chừng lại còn bị Nguyễn Thần đánh đòn...
Triệu Thiên Cảnh càng đọc càng thấy không vừa mắt, huynh đệ cái quái gì, chỉ có thể có phúc cùng hưởng không thể có nạn cùng chịu, đúng là lừa đảo!
Quả nhiên là cầu người không bằng cầu mình, chuyện đến nước này chỉ có thể tự dựa vào bản thân anh.
Triệu Thiên Cảnh hắng giọng, chuẩn bị hát bài tình ca của anh, thì nhìn thấy Nguyễn Thần mở cửa phòng ngủ ra.
Triệu Thiên Cảnh vừa nhếch miệng tươi cười thì Nguyễn Thần đã ló đầu ra kiên quyết nói: "Tối nay anh ngủ ở phòng khách đi, muốn vào đây ngủ không có cửa đâu."
Nụ cười trên gương mặt Triệu Thiên Cảnh đông cứng lại, cửa phòng cũng "ầm" một tiếng rồi đóng chặt.
Anh ủ rũ đi về phía phòng khách, cẩn thận từng bước một, chỉ tiếc là cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt.
Xem ra tối nay đắc tội bà xã đại nhân, chắc chắn là một mình khó mà ngon giấc rồi...
Nguyễn Thần nằm ở trên giường, ôm gối mà chỉ hận không thể cắn thủng nó.
Buổi chiều, những lời sâu xa của cô giáo Lương đã dạy bảo Nguyễn Thần rất nhiều, cô rốt cuộc đã phát hiện ra sai lầm của mình - vào thời điểm không nên từ chối lại đi từ chối người khác.
Theo như lời cô giáo Lương nói, đàn ông đều là loại động vật ba chân, lúc đang hăng hái nhiệt tình muốn phóng thích mà bị dội ột gáo nước lạnh, không chỉ kiềm nén làm hại đến sức khoẻ, hơn nữa từ chối bọn họ quá nhiều sẽ làm bọn họ mất hết hứng thú.
Nguyễn Thần nghiêm túc kiểm điểm bản thân, lẽ nào ý nghĩ chỉ cầu chất lượng không cầu số lượng của cô hoàn toàn sai lầm rồi?
Cô giáo Lương nhìn cô tỉnh ngộ, lấy vẻ mặt tươi cười của cô xem như là đã trải qua nghiêm túc dạy bảo.
Ở phương diện nào đó không được thỏa mãn, thì nên bù đắp lại ở một phương diện khác. Trước tiên là phải nắm được dạ dày của người đàn ông, sau đó là trái tim, mục tiêu cuối cùng mới là ví tiền của người đàn ông đó!
Chỉ cần nắm được quyền hành của toàn bộ tài chính, đàn ông làm sao có thể thoát khỏi năm ngón tay của phụ nữ các cô?
Nguyễn Thần bị nụ cười âm trầm của cô giáo Lương làm cho sợ hãi đến mức da đầu run lên, cô ngoan ngoãn ngồi một bên nghe thuyết giảng cả một buổi chiều.
Tổng kết như sau:
Thứ nhất, nấu một bàn toàn là đồ ăn mà Triệu Thiên Cảnh thích, lấp đầy dạ dày của anh.
Thứ hai, lúc đi tắm không không cần phải đóng chặt cửa nhà tắm, làm cho anh phải mong chờ, làm tâm can ngứa ngáy, kích động ham muốn.
Thứ ba, sau khi tắm thì xịt một ít nước hoa mà anh thích hoặc để lộ làn da trơn bóng, hương thơm ngào ngạt đã dâng đến cửa, tú sắc khả xan*.
(*) tú sắc khả xan: sắc đẹp có thể ăn được
Thứ tư, dục cự hoàn nghênh*, thỉnh thoảng gặp một chút chống cự cũng là một điểm tình thú, đàn ông có nhiều lúc muốn thay đổi khẩu vị...
(*) dục cự hoàn nghênh: giả bộ phản kháng nhưng trong lòng đã muốn, thuận theo người ta.
Thứ năm, lúc không khí đang tốt đẹp mà lăn lộn trên giường, muốn có đứa con trắng mềm chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao!
Nguyễn Thần thực hiện từng bước một, không sai một bước nào, hiệu quả cũng rất tốt.
Nhưng đến bước thứ tư, cô giáo Lương tuy đã chuẩn bị tâm lý trước cho cô, những Nguyễn Thần vẫn không thể chịu nổi khẩu vị nặng như vậy của Triệu Thiên Cảnh.
Phòng khách, phòng tắm cô có thể cố gắng đồng ý, thậm chí phòng bếp cô cũng có thể thấy chết mà như không, nhưng tại sao lại là trên ban công tầm nhìn rộng rãi!
Nguyễn Thần đau thương, đứa con trắng trẻo mềm mại cứ như vậy mà đi ngang qua cô...