Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Chương 78

Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đà

Thi đại học cùng thi nghiên cứu khác biệt lớn nhất chính là, mọi người cùng nhau học tập.

Đối với một số học sinh tự chủ yếu kém, học tập một khi trở thành hoạt động mang tính chất quần thể, như vậy khó khăn đầu tiên đã bị công phá được một nửa.

Nhưng trên thực chất, cũng bỏ ra không ít.

So sánh với kinh nghiệm cao nhất học được, thật ra thì cao tam không có làm cho Doãn Manh cảm thấy khó chinh phạt. Nhưng tổng thể mà nói, cô vẫn nghe lời đi theo tiến trình của giáo viên, thứ hạng có thể vững vàng dừng bước ở phía trước 20.

So sánh với cái này, Lâm Kha lại trở thành bông hoa lớn tuyệt thế của lớp một. Cậu ta được xem như là tồn tại duy nhất học cao tam rồi mà còn dám không nộp bài tập.

Dĩ nhiên đây cũng là có chọn lọc, cậu ta cũng chỉ dám coi khinh các môn hóa học sinh vật, còn cô Lý dạy ngữ văn - loại giáo viên thiết huyết lại đầy mánh khoé kia, hiển nhiên vẫn phải ngoan ngoãn cùng làm với Doãn Manh.

Nhưng chuyện này đã ngang nhiên kéo thù hận, từng học sinh lớp một đều cắn răng nghiến lợi chờ Lâm Kha thi rớt đại học. Thế nhưng một học kỳ trôi qua, cũng không biết có phải bởi vì có một vài học sinh khá giỏi được cử đi thi đấu rồi hay không, mà Lâm Kha lại càng ngồi vững vị trí số một.

Cứ như thế trôi qua, phần đông học sinh gặp phải một vấn đề khó khăn không nhỏ khác chính là vấn đề chọn chuyên ngành.

Đây coi như là một lựa chọn nghiêm túc nhất khác trừ việc phân ban văn lý lúc trước.

Sau nhiều lần Doãn Manh bàn bạc với ba mẹ giáo viên, cuối cùng quyết định chọn hai trường, một là ngành công nghệ thiết kế của A Đại (trường đại học A), một cái khác là thiết kế kiến trúc của R Đại (trường đại học R).

Thật ra thì với điểm số của cô, vẫn tương đối lúng túng. Xếp hạng khối khoảng 20, mặc dù đủ gọi là học sinh xuất sắc, nhưng lựa chọn A Đại – trường mạnh nhất toàn thành phố, hơi mạo hiểm, mặc dù đạt đến điểm chuẩn, nhưng bản thân lại muốn lựa chọn ngành kiến trúc, thì trái lại khá là gian khổ, cầu ngành công nghệ thiết kế sau nó ngược lại dễ tiếp cận hơn.

Mà ngành thiết kế kiến trúc của R Đại, tất nhiên xa hơn cũng không có nghiêm ngặt như A Đại, nhưng Doãn Manh có thể nắm chắc thi đậu. Lựa chọn này có thể biến thành một vấn đề khó khăn, Lâm Kha nghiêng đầu nhìn Doãn Manh lựa chọn lưỡng nan, nhíu mày một cái: "Sao cậu chọn đều là loại chuyên ngành này......"

Doãn Manh nghiêng đầu nhìn bản nháp viết tay của Lâm Kha một chút, quả nhiên dưới A Đại lần lượt là công trình vật lý, số học, khảo sát vật lý......

Loại ngành học cô luôn trốn tránh này...... Doãn Manh nhìn tim cũng tắc nghẹn, hoàn toàn là các ngành học cô thi không nổi, không hổ là Lâm Kha.

Cho nên cậu ta mới hỏi sao cậu lại chọn loại chuyên ngành này!

Cô chọn chuyên ngành này thì thế nào?

Lâm Kha: "A Đại bất kể kiến trúc hay là công nghệ, phàm là thiết kế đều phải thi riêng mỹ thuật. Cậu......"

Doãn Manh hết ý kiến: "Cậu, cậu không biết thật lâu trước kia tôi từng học khóa phác họa sao?"

Lâm Kha ngây ra một lúc: "Oh, thì ra là cậu vì cái này?"

Doãn Manh nghiêng đầu một chút: "Thật sự cũng không phải, chỉ đơn thuần là thích thôi."

Nói tới chỗ này, dẫn ra một chút tin tức đáng giá chính là, Hoa Bội thế mà lại bỏ qua con đường học tập đã định sẵn ban đầu, đi học viện mỹ thuật tốt nhất toàn thành phố - O Đại.

Điểm này khiến những học sinh khác của lớp 1 cho tới giáo viên cũng than thở không dứt, thậm chí cô Lý đã từng đặc biệt đi tìm phụ huynh của Hoa Bội. Nhưng cũng không biết Hoa Bội dùng biện pháp gì, ba mẹ cũng không có phản đối mãnh liệt.

Đối lập với phản ứng của những người khác, Doãn Manh tương đối hiểu, cũng không có bất kỳ cảm giác đáng tiếc nào. Nếu trong cuộc sống khá dài, rõ ràng tìm được thứ mình thích, lại không đi làm, đó nhất định chính là thảm kịch.

Bởi vì học tập, vốn chính là vì bạn đã tìm được thứ mà bạn thích có thể chân chính tận tình đi làm để chuẩn bị cho nó. Dù sao rất ít người chân chính nhiệt tình yêu thích học tập số học Anh ngữ ngữ văn, đại đa số người làm như vậy là để thông qua những thứ này lấy được bằng cấp mà thôi.

Cho nên Doãn Manh thật vui mừng cuối cùng ba mẹ Hoa Bội cũng suy nghĩ thông, mà không phải bởi vì thành tích học tập của con gái tốt, một mực ngăn cản cô ấy làm chuyện mình thích.

Về phần nói đến vấn đề không tìm được việc làm, thì người ngay cả bước một bước cũng không dám bước ra, sao có thể nói bất cứ chuyện gì trên thế giới này người đó đều hiểu rõ chứ?

Hàn Siêu đương nhiên vẫn lựa chọn đi làm phi công.

Lý Lộ chạy khắp nơi thi đấu nghệ thuật, cuối cùng đã giảm không ít điểm cho cô ấy đã chọn vào R Đại.

Ngược lại Hậu Nghiêu Sở báo danh chuyên ngành đứng đầu của một trường cùng nổi danh với A Đại là B Đại, khoa tài chính, mặc dù loại chuyên ngành này rất bình thường, nhưng lại thích hợp với tính tình bày mưu lập kế, quản lý toàn bộ sổ sách của cậu ta. Doãn Manh hoàn toàn tin tưởng, cái tên này bất luận học khoa gì, cuối cùng cũng sẽ không phải là một thành viên trong chúng sinh.

Phương hướng Giang Mạn Hi lựa chọn chính lại là ngành kỹ thuật, báo chuyên ngành thứ nhất là máy tính của A Đại.

Tất cả mọi người đều lựa chọn xong chuyên ngành cho mình, Doãn Manh thì ngược lại lựa chọn vốn xem như đơn giản lại trở thành nan giải, đối với cô mà nói vấn đề đã biến thành liều mạng thi A Đại hay là giữ gốc chọn R Đại.

Ngoài miệng Lâm Kha nói vấn đề này hoàn toàn tôn trọng cô, nhưng trên thực tế hiển nhiên là cậu ta hy vọng Doãn Manh chọn A Đại. Nhưng thành tích của Doãn Manh, nếu muốn chọn một chuyên ngành lý tưởng ở trong cuộc tổng tuyển chọn của A Đại không thể bảo là không dễ dàng, cậu ta cũng không hi vọng cuối cùng Doãn Manh chỉ lấy được công dã tràng, ngược lại phải quay về học lại.

Cho tới nay, Doãn Manh đều là tiểu quỷ nhát gan.

Dù là trùng sinh, cũng không thay đổi được bản tính ẩn giấu trong cô.

Doãn Manh cầm một ly trà lên, nằm trên xích đu ở trong nhà. Ích Tà đứng ở trên bàn liếʍ móng vuốt đối mặt với cô.

Tất cả đều bình yên như vậy.

Thật giống như chưa bao giờ lớn lên, chưa bao giờ sinh ra, chưa bao giờ chết.

Buổi chiều tĩnh lặng, thời gian một ly trà, cô nghĩ tới rất nhiều thứ.

Hoa Bội dứt khoát buông tha thi đại học, lựa chọn học viện mỹ thuật; Trần Tư Dĩnh đi theo ba mẹ, đi nước Mĩ xa xôi; thậm chí còn có Lâm Kha, nguyện ý vì cô buông tha cơ hội cao trung xuất ngoại.

Quyết định của bọn họ đơn giản lại dứt khoát, giống như là sẽ không gánh chịu trách nhiệm.

Doãn Manh vẫn cảm thấy mình suy nghĩ thành thục hơn bọn họ, nhưng một khi hiểu rõ lại trở thành trở ngại, như vậy loại hiểu này còn có ích lợi gì?

Trải qua thanh xuân một lần nữa, nhưng lại bỏ qua dũng khí đứng lên lựa chọn sống như thế nào lần nữa. Đây chẳng phải là một chuyện cười nhất thế giới sao?

Trong thoáng chốc, Doãn Manh nhìn thấy mẹ Doãn sợ Ích Tà quấn tới, đặt cây Tiên Nhân Chưởng (cây xương rồng bà: cây cảnh, còn gọi là cây bàn tay tiên) ở trên nóc xích đu.

Lá cây của Tiên Nhân Chưởng sẽ không lay động, trơ trọi dài ra một hướng.

Doãn Manh quyết định.

Cô tự nhận là sống thành tinh, trong vòng mấy tháng còn không thể làm tốt được sao?

Mấy chỗ trống trên giấy nguyện vọng cứ kề cà không điền vào, liền được Doãn Manh vung tay lắp đầy.

Ngày hôm sau, nộp giấy nguyện vọng cho cô Lý.

Cô Lý nhìn một chút, ý vị thâm trường nhìn Doãn Manh, nhưng cái gì cũng không nói, lại thu kẹp vào hồ sơ.

Lâm Kha tìm kiếm tới đây: "Cuối cùng rốt cuộc cậu chọn cái gì?"

Đôi mắt sáng ngời của Doãn Manh nhìn làm cậu ta có chút chột dạ: "Cậu làm gì thế? Không nói thì không nói."

"R Đại."

"Ah? Oh." Khóe miệng Lâm Kha cụp xuống.

Doãn Manh cười cười: "Lừa cậu thôi. Tôi báo kiến trúc A Đại. Có thể cậu phải bận rộn."

Mặt mày Lâm Kha giản ra, khóe miệng nhếch lên, cậu ta hoàn toàn hiểu Doãn Manh nói bận rộn là chỉ cái gì: "Nhưng tôi phải nhận được tiền công. Hôn ở đây."

Doãn Manh xông lên, lần đầu tiên không có cò kè mặc cả cho cậu ta một cái hôn. Ngược lại làm Lâm Kha kinh hãi Σ(°△°|||)︴ không nhỏ.

Thi đại học so với dự đoán thật thuận lợi.

Thật ra thì trong khảnh khắc ngồi ở trường thi kia, kì thực chiến đấu đã xong. Tất cả biến số đề đã xé chẵn ra lẻ.

Tâm tình hài hòa, tay vẫn cầm bút, nắm chặt một thế giới. Ngược lại không có gánh nặng gì.

Rất quái lạ, cho dù là học sinh không có ôn tập đúng chỗ, hoặc là học tập không giỏi, có lẽ khẩn trương, lại hoàn toàn không có bất kỳ tâm tư không vững chắc. Có lẽ đối với bất luận kẻ nào mà nói, chiến dịch như vậy, đều đáng giá đối đãi nghiêm túc.

Cuộc thi Anh ngữ kết thúc. Trận chiến cuối cùng kết thúc, Doãn Manh chậm rì rì từ trường thi đi ra, nhìn kỹ lại thì thấy người vốn hẳn nên đang ở nước Mĩ - Trần Tư Dĩnh, bên cạnh có Hàn Siêu, Phùng Linh Khải còn có mấy người lớp 7 vây quanh.

Hốc mắt Doãn Manh nóng lên, vọt tới: "Cậu, cậu sao lại trở về!"

Trần Tư Dĩnh nhìn thấy Doãn Manh, vung cánh tay lên gạt đám người ra đằng sau, xông tới ôm lấy Doãn Manh, hai cô nương hưng phấn nhảy tưng tưng: "ヾ(o◕∀◕)ノヾ, các cậu lên pháp trường, dù thế nào tớ cũng phải tới xem một chút chứ! Không ngờ máy bay trễ giờ, tới đây các cậu cũng đã thi xong!"

Nhìn đôi mắt đỏ của Doãn Manh, bên cạnh Hàn Siêu có chút xúc động sắp rơi nước mắt, nhưng lại vì mặt mũi cố ép trở về.

Trần Tư Dĩnh trở về thật là đúng lúc, cao trung kết thúc.

Học sinh cao trung cuồng hoan một lần cuối cùng, từ đầu tới cuối, thề nguyền không đổi.

Lâm Kha là người cuối cùng từ trường thi ra ngoài, lúc cậu ta đi ra, những người lớp 7 gần như đều tề tựu bên cạnh Trần Tư Dĩnh rồi. Cả đám lần nữa chạy tới quán KTV lúc lần đầu tiên thi giữa kỳ cao nhất đã tới, trùng hợp là lúc sắp xếp phòng cho bọn họ lại chọn đúng cái phòng bao trước kia.

Thời gian trôi qua hai năm, lần nữa tụ họp.

Biến hóa lớn nhất chính là Lâm Kha, cậu ta vừa vào phòng là an vị ở trên bục. Chọn bài hát lúc trước khi cậu ta còn là một chú lùn đã hát.

Cùng là một ca khúc, mặc dù người giống nhau, tướng mạo ôn hòa lại có bản chất khác nhau. Phải nói lúc trước còn mang theo chút giọng trẻ con ngây thơ, bây giờ giọng nói hoàn toàn thành giọng phái nam thành thục.

"there" trun

hingand.

And these words wouldn’pyoudry

sky,

wi’mright

‘r’spullingyouin

i’pfighting,i’pfighting......"

Thời gian dễ dàng trôi qua như thế, hôm nay, thi đại học được mấy điểm còn quan trọng như vậy sao?

Nhịp trống thùng thùng, giống như nhịp đập vang dội của trái tim nhỏ của Doãn Manh, nụ cười của Lâm Kha xuyên qua ánh đèn lờ mờ rọi vào mắt của cô, để lại nụ cười mập mờ.