Tô Song Song vừa nghe Tần Mặc nói, sắc mặt của cô lập tức trở nên trắng bệch nhưng với tình huống như bây giờ thì cô chẳng còn cách nào phản bác được, chỉ có thể ôm chặt Tô Dục Tú, lo lắng Tần Mặc sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ Dục Tú, cô liền nghĩ biện pháp để đổi chủ đề: “Màn Thầu có nhớ mẹ không?”
Tô Song Song vừa thấy khuôn mặt đẹp đẽ của đứa con trai mình, tâm trạng bị Tần Mặc đả kích lập tức tốt lên.
Đối với người mà cậu đã định vị là người xấu này, Tô Dục Tú căn bản không thèm phản ứng, ngay cả nhìn cũng chẳng muốn nhìn Tần Mặc.
Tô Dục Tú nghe thấy lời nói của Tô Song Song thì mặc dù không trả lời nhưng cậu lại dựa cơ thể nhỏ bé của mình vào người cô, cọ cọ.
Động tác này lại làm cho Tô Song Song cực kì vui vẻ, cô cười ngọt ngào, Tô Song Song vội vàng cúi đầu cọ vào khuôn mặt nhỏ của Tô Dục Tú: “Mẹ biết mẹ biết! Bảo bối nhỏ của mẹ đó! Chắc là nhớ muốn chết đúng không!”
Tần Mặc thấy Tô Dục Tú và Tô Song Song thân mật như vậy, mới có một ngày không gặp mà Tô Song Song đã nhớ tên nhóc không biết từ đâu xuất hiện này rồi, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.
Khuôn mặt của anh càng âm u hơn, nhíu mày, hình như muốn thể hiện sự tồn tại của mình, anh lạnh lùng trào phúng một câu: “Thì ra em còn có tim đó, còn biết nhớ người khác nữa.”
Lần này đến lượt Tô Song Song không biết nói gì, đối với việc Tần Mặc cứ vô cớ gây rối như vậy, cô định không thèm phản ứng.
Tô Song Song và Tô Dục Tú không phản ứng Tần Mặc, Chiến Bảo Nhi ngồi ở trước đó lại không yên lòng, cô ta cảm thấy đây là một cơ hội đả kích Tô Song Song.
Cô ta quay đầu lại mỉm cười nhìn Tô Song Song rồi nói: “Song Song, đây là con nhà ai thế! Không giống cô cho lắm!”
Tô Song Song vừa nghe được tiếng của Chiến Bảo Nhi liền buồn bực, Tần Mặc nghe thấy Chiến Bảo Nhi hỏi ba của đứa bé là ai thì càng phiền hơn, bây giờ anh rất hối hận khi đã để cô ta lên xe.
Có điều anh cũng dựng thẳng lỗ tai lên, muốn đích thân nghe được Tô Song Song nói, đứa bé này là con của ai.
Tô Song Song không hề muốn phản ứng Chiến Bảo Nhi nhưng cô còn muốn quấy rầy Tần Mặc ít nhất là ba tháng, lại lo lắng Tô Dục Tú nói thật, đành nhắm mắt nói một câu: “Ba của Màn Thầu đương nhiên là Văn Nhân rồi!”
Tô Dục Tú nghe thấy thì chớp đôi mắt to, tuy cậu không biết tại sao Tô Song Song muốn nói vậy, thế nhưng Tô Song Song nói vậy thì chắc chắn có lý do của mình, nên cậu gật đầu.
Tần Mặc nghe thấy vậy thì nổi giận đập mạnh vào cái ghế ở bên cạnh một cái “Ầm!”, Tô Song Song nghe thấy cũng phải nhíu mày, chắc là đau lắm.
Có điều Tô Song Song vừa nghĩ đến những việc làm của Tần Mặc, nhìn thấy anh đau thì không hiểu sao cô còn thấy thoải mái trong lòng, phảng phất ngụm khí luôn nghẹn lại đã được thông suốt.
Ba người mỗi người một tâm sự bước vào nhà tổ của Tần gia, Tô Song Song vừa xuống xe, nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc nhưng cô lại không còn tâm trạng vui vẻ như trước, chỉ cảm thấy rất nặng nề.
“Tần Mặc, anh có ý gì?” Tô Song Song ôm Tô Dục Tú rồi quay đầu lại nhìn Tần Mặc đang đứng bên cạnh mình, tuy trong lòng cô đã hiểu rõ ý của Tần Mặc, chắc là ba tháng này cô muốn sống ở đây nhưng cô vẫn muốn giãy giụa một lát.
“Ở chỗ này, ba tháng, sau đó em muốn biến đến chỗ nào thì cứ biến đến chỗ đó!” Tần Mặc nói xong thì bước nhanh về phía trước, không thèm nhìn Tô Song Song dù chỉ là một chút.
Chiến Bảo Nhi vội vàng đi theo sau Tần Mặc, Tô Song Song ôm Tô Dục Tú đứng trước cửa, nhìn bóng lưng khắc nghiệt của Tần Mặc, hít một hơi thật sâu.
Ba tháng còn chưa bắt đầu, Tô Song Song liền biết những ngày tháng sắp tới đây sẽ không hề dễ chịu chút nào nhưng bây giờ đứa con trai bảo bối của cô đã trở về bên cạnh mình, cô liền cảm thấy cho dù phải chịu khổ cực và nhục nhã trong ba tháng này cũng đáng giá.
Tô Dục Tú thấy không có ai, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi một câu: “Mẹ, chú ta muốn bắt nạt mẹ sao? Em gái đâu rồi?”
“Em gái sẽ đến đây ngay, anh ấy… không muốn bắt nạt mẹ, chỉ là mẹ đã nợ chú ấy… nợ rất nhiều tiền, phải làm người hầu ba tháng, trả hết nợ thì chúng ta về lại nước ngoài, không quay về đây nữa nhé?”
Tô Song Song suýt chút nữa thì đã rơi lệ đầy mặt vì cái lý do đầy thông minh của mình, thực sự là vô cùng vất vả khi phải lừa gạt một cách hoàn mỹ trước mặt đứa con trai thông minh của mình.
Tô Dục Tú dù nhỏ nhưng lại rất ranh ma gật đầu, lại hỏi một câu: “Vậy ba nuôi thì sao? Ba có ra nước ngoài với chúng ta luôn không?”
“Chuyện này…” Tô Dục Tú vừa hỏi, Tô Song Song lập tức nghĩ đến tình trạng thân thể của Âu Dương Văn Nhân, cô lại bắt đầu buồn rầu.
Bây giờ Âu Dương Văn Nhân vẫn chưa biết cô đã trở lại bên cạnh Tần Mặc, chuyện này nếu để hắn ta biết được thì có khi nào bệnh tình của hắn sẽ nặng thêm không.
Tô Song Song đối diện với nhiều vấn đề không thể giải quyết được như vậy, buồn bực muốn nổ đầu, cô lắc đầu, tới đâu thì hay tới đó, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng.
“Ba nuôi của con muốn đi thì đi, không muốn đi thì chúng ta cũng sẽ không miễn cưỡng, Màn Thầu con buồn ngủ chưa, chúng ta vào trước, con chỉ là trẻ con thôi, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, chuyện gì cũng có mẹ lo!”
Tô Song Song nói xong thì ôm Tô Dục Tú đi vào, cô rất quen thuộc với nhà tổ của Tần gia, Tần Mặc cũng không sợ cô lạc đường, đương nhiên càng không sợ cô sẽ chạy trốn, bởi vì Bánh Bao vẫn còn nằm trong tay của anh.
Tô Song Song vừa bước vào nhà chính, không thấy Tần Mặc nhưng lại thấy được Chiến Bảo Nhi đang ngồi trên ghế sofa như chủ nhân vậy, cô ta nhìn thấy cô bước vào thì ngẩng đầu lên với vẻ mặt nhiệt tình: “Em họ vào nhanh đi, ngồi!”
Tô Song Song không thèm phản ứng gì với người hai mặt như vậy, cô ôm Tô Dục Tú lên lầu.
Cô đi đến phòng lớn nhất dành cho khách, cô dùng một chân đá cửa ra, không nghĩ đến cửa vừa mở, lại nhìn thấy Tần Mặc đang ở trần và thay quần áo.
Tô Song Song lập tức trợn tròn mắt, lúc phản ứng lại thì theo bản năng định xoay người nhưng lại nghĩ cái ngực nhỏ này của anh cô đã xem không biết bao nhiêu lần, cô cảm thấy lúc này nếu mình quay đầu đi thì hơi lập dị, thế là cô dứt khoát nhìn chằm chằm một cách thoải mái.
Tuy Tần Mặc cảm thấy không được tự nhiên cho lắm nhưng anh vẫn mặc quần áo vào, hỏi một câu: “Em làm gì vậy?”
“Phải là em hỏi anh đang làm gì mới đúng, anh ở phòng cho khách làm gì?” Tô Song Song nói xong thì nhìn vào bên trong, đột nhiên lại phát hiện phong cách chỗ này rất phù hợp với Tần Mặc, càng nghi hoặc hơn.
“Bây giờ phòng này là phòng của anh, phòng chính…” Tần Mặc nói đến đây thì nhíu mày một cái, không nói gì nữa, lúc anh đi ra thì liếc mắt nhìn thoáng qua Tô Dục Tú đang ở trong l*иg ngực của Tô Song Song.
“Cho nó ngủ ở phòng kế bên, tối thì Bạch Tiêu sẽ đưa... Bánh Bao đến.” Tần Mặc nói xong thì hình như không muốn nhìn Tô Song Song một chút nào nữa, lạnh lùng rời khỏi.
Tô Song Song nhìn bóng lưng lạnh lùng và kiêu ngạo của Tần Mặc, bất mãn giơ ngón giữa lên vì dáng vẻ bá đạo và kiêu ngạo này của anh, sau đó nhanh nhẹn ôm Tô Dục Tú đến phòng kế bên.
Tô Song Song đẩy cửa ra thấy hai cái giường nhỏ được bố trí với vẻ ấm áp thì hơi sửng sốt, cô chưa bao giờ nghĩ đến, dù Tần Mặc biết hai đứa bé này không phải là con của mình nhưng vẫn tỉ mỉ như vậy.
Trong lòng Tô Song Song lập tức không thoải mái, mũi hơi chua xót, cô ôm Tô Dục Tú lên giường.
Cả đêm hôm qua Tô Dục Tú không hề ngủ ngon, lúc này đang ở trong l*иg ngực quen thuộc của Tô Song Song, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Tô Song Song cúi đầu hôn vào trán Tô Dục Tú một cái, đợi một lát thấy thằng bé này đã ngủ rất say rồi, sau đó cô mới rón rén ra ngoài, chỉ có điều vào lúc đóng cửa, cố lại để lại một kẽ hở.
Tô Song Song đi ra, vẫn không nhìn thấy Tần Mặc, chỉ thấy được Chiến Bảo Nhi, cô đi ra là muốn hỏi mình sẽ ngủ ở đâu, bởi vì căn phòng lúc nãy chỉ có hai cái giường nhỏ, không hề có chỗ cho cô.
Tô Song Song nhìn thấy Chiến Bảo Nhi đang ở dưới thì không muốn xuống lầu, cô dứt khoát đứng trên lầu hai đè thấp giọng xuống rồi hét lên: “Tần Mặc, em ngủ ở đâu?”
Tô Song Song vừa nói xong, căn phòng chính lập tức được mở ra, Tô Song Song hơi sửng sốt rồi chớp mặt, cô thật sự không hiểu logic của Tần Mặc.
Anh không có ngủ ở phòng ngủ chính mà? Sao lại bước ra từ phòng ngủ chính chứ?
Tô Song Song nhìn vẻ mặt không thân thiện của Tần Mặc, cẩn thận từng chút một hỏi một câu: “Vậy… em ngủ ở đâu?”
Hình như Tần Mặc hơi mất kiên nhẫn, anh liếc nhìn về phía phòng khách mà mình mới đi ra, ý là cô ngủ với anh.
Tô Song Song không nghĩ là kết quả như vậy, tuy cô đã lăn giường nhiều lần với Tần Mặc, hơn nữa hiện tại việc bọn họ lăn giường cùng nhau vẫn là chuyện hợp pháp.
Nhưng nếu muốn ở cùng anh như vậy cho đến hết ba tháng, Tô Song Song cảm giác da mặt của mình không dày đến thế, cô căng thẳng liếʍ đôi môi khô khốc của mình.
“Em nói… Chừng nào anh yêu cầu thì em sẽ đi qua, bình thường đâu có cần chứ?” Lúc nói lời này thì Tô Song Song cũng không chịu nổi, nói xong thì má cũng đỏ lên luôn.
Hình như Tần Mặc bị dáng vẻ không biết xấu hổ của Tô Song Song làm cho sững sờ, anh lập tức cười lạnh một tiếng, đánh giá Tô Song Song từ trên xuống dưới một lát, sau đó ngả ngớn nói: “Em yên tâm mỗi ngày anh đều sẽ thỏa mãn em.”
Trong lòng Tô Song Song vang lên tiếng chửi bới, bây giờ hai đứa bé đang nằm trong tay Tần Mặc, anh chính là ông chủ, cô chẳng thể nào phản bác được, cũng chỉ có thể không đánh không chống cự, cô không nói gì nữa, xoay người vào phòng rồi lập tức đóng cửa lại.
Tần Mặc nhìn cánh cửa đóng chặt, lại nhìn thoáng qua căn phòng mà Tô Dục Tú đang ở, nghĩ đến những câu nói trên xe của Tô Song Song, lửa giận trong lòng vẫn chưa tan lại tiếp tục bốc cháy.
Anh đá một cước làm bay cánh cửa ra, khiến cho Tô Song Song vừa mới ngồi xuống thì sợ đến mức lập tức nhảy lên, cô thấy Tần Mặc tức tối bước vào, lập tức chột dạ.
“Anh… Anh làm gì?” Tô Song Song ấp úng hỏi một câu, theo bản năng lại định trốn khỏi cửa.
Ai ngờ Tần Mặc nhanh chân bước đến bắt lấy cánh tay của Tô Song Song rồi đẩy cô đến trên giường, Tần Mặc lập tức đè xuống, nhìn chằm chằm Tô Song Song một cách tàn bạo.
Tô Song Song bị cái nhìn chăm chú của Tần Mặc làm cho sợ hãi, cô chưa kịp nói gì, Tần Mặc đã hung ác hôn lên môi Tô Song Song.
Lúc đầu Tô Song Song còn có thể phản kháng được hai lần, đến cuối cùng thì cơ thể của cô đã làm ra phản ứng chân thật nhất, cô đã mềm mại ở dưới người Tần Mặc từ sớm.
Nhưng vào lúc này Tần Mặc lại dựng người lên, hung ác nhìn chằm chằm Tô Song Song, tức giận trào phúng: “Hắn ta cũng hôn em như vậy?”
Câu nói này giống như một chậu nước lạnh tưới thẳng vào đầu Tô Song Song, lập tức dội sạch những thứ kiều diễm không nên có trong đầu cô.
Cô há miệng, muốn phủ nhận nhưng tính tình quật cường trong xương cốt lại nhảy lên, cô hừ lạnh một tiếng, học theo thái độ quái gở của Tần Mặc trả treo lại: “Đúng đấy! Còn như vậy nữa này!”
Tô Song Song vừa nói vừa dùng hai tay ôm vào cổ Tần Mặc, hung ác hôn lại, lúc này thì đến lượt Tần Mặc sửng sốt, ngay sau đó thì lửa giận của anh càng bốc cháy,nhưng du͙© vọиɠ cũng càng nhiều hơn.
Trong nháy mắt hai người quấn quýt lấy nhau, nhưng lại càng giống đánh nhau hơn, ai cũng không phục ai, dằn vặt lẫn nhau, không ai chịu thua ai.
Nhưng đến lúc cuối cùng, cơ thể của hai người lại bán đứng nội tâm của họ, ăn ý mười phần tạo ra một khúc ca ngọt ngào duyên dáng, chỉ là hai người lại không tự nhận ra mà thôi.