Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 320: Đưa cô về chiến gia

Lúc Tô Song Song trở về, Bánh Bao và Màn Thầu đã ngủ, cô che mặt của mình nhìn xung quanh thấy không có ai thì mới nhẹ nhàng thở ra.

Tô Song Song bỏ tay xuống lặng lẽ lên lầu, ai ngờ mới lên đến lầu hai, đột nhiên nhìn thấy Âu Dương Văn Nhân đứng trên cầu thang. Tô Song Song sợ tới mức suýt nữa thì ngã từ trên cầu thang xuống.

Cũng may Âu Dương Văn Nhân nhanh chóng đưa tay kéo cánh tay Tô Song Song, kéo cô đứng thẳng lại.

Tô Song Song vội vàng đi về phía trước, tựa trên vách tường, nhẹ nhàng thở ra, sỡ hãi vỗ vỗ ngực.

Lấy lại tinh thần hai mắt Tô Song Song liền nổi giận, trợn tròn lên nhìn Âu Dương Văn Nhân, quát: “Anh làm gì vậy! Không biết là sẽ dọa cho người ta sợ muốn chết à!”

Âu Dương Văn Nhân đang muốn xin lỗi, liền nhìn thấy vết sưng đỏ trên mặt Tô Song Song, ngay lập tức giữ chặt tay cô lại lôi tới chỗ ánh đèn chiếu sáng nhất.

Ánh sáng bất ngờ khiến cho Tô Song Song không mở được hai mắt, cô lập tức nhắm mắt lại, dãy dụa theo bản năng. Lúc này Tô Song Song cũng nhớ tới vết thương trên mặt, muốn vươn tay ra chắn lại nhưng hai tay lại bị Âu Dương Văn Nhân tóm được.

Âu Dương Văn Nhân dễ dàng túm được hai tay Tô Song Song, đặt về phía sau lưng cô, một tay giữ chặt lấy, còn tay kia thì nắm láy cằm Tô Song Song, mặt đưa tới gần mặt Tô Song Song, tự mình kiểm tra vết thương.

Tô Song Song cảm thấy có một luồng hơi nóng phả qua, cơ thể bởi vì quá khẩn trương mà cứng lại. Cô sợ hãi mở to hai mắt, liền thấy Âu Dương Văn Nhân ở ngay trước mặt, cuống tới mức suýt nữa thét lên chói tai.

Lực chú ý của Âu Dương Văn Nhân đều tập trung trên mặt Tô Song Song, cảm giác đầu Tô Song Song lui mạnh về phía sau, hắn ta lộ vẻ không vừa lòng,

dùng sức xiết chặt cằm Tô Song Song.

“Đừng làm loạn…” Âu Dương Văn Nhân còn chưa nói xong, phát hiện ra tư thế bọn họ bây giờ dường như có chút không đúng lắm.

Hắn ta đưa mặt ra khỏi nửa bên mặt bị thương của Tô Song Song nhìn vào mắt cô. Hai người nhìn nhau, Tô Song Song vội vàng trừng mắt, cau mày, cảm thấy vô cùng kỳ quái nói: “Mau buông tôi ra.”

“Song Song, anh không muốn buông tay nữa!” Âu Dương Văn Nhân đột nhiên xoay người, áp Tô Song Song vào tường.

Hắn ta cúi đầu thâm tình nhìn Tô Song Song, con ngươi màu xanh ngọc phản chiếu bóng hình của Tô Song Song, trong đó tràn đầy tình cảm sâu đậm đang được đè nén.

“Gì cơ?” Tô Song Song vẫn chưa rõ tình huống bây giờ là gì, ngẩng đầu cười ha ha nhìn Âu Dương Văn Nhân, nhìn cánh tay bị hắn ta áp ở sau lưng, có chút không hiểu.

“Song Song, anh nói là anh không muốn buông tay em ra nữa rồi! Sau khi em ly hôn thì gả cho anh đi! Để anh làm ba của Bánh Bao và Màn Thầu có được không?”

Âu Dương Văn Nhân nói vô cùng chân thành và tình cảm, hắn ta vừa nói vừa cúi thấp đầu xuống, nói xong chữ cuối cùng, môi của hắn đã sắp hôn lên môi của Tô Song Song rồi.

Đầu óc đang chậm chạp của Tô Song Song nháy mắt hiểu được Âu Dương Văn Nhân muốn làm gì, lập tức nghiêng mình, tránh được nụ hôn của hắn ta.

Miệng Âu Dương Văn Nhân chạm nhẹ vào má của Tô Song Song, hắn ta ngừng lại một giây, chán nản buông tay Tô Song Song ra, lui về phía sau một bước.

Tô Song Song lập tức hoảng hốt kéo áo của mình, cô xoay xoay mắt, quay đầu nhìn Âu Dương Văn Nhân cười khan một tiếng.

Trong mắt cô đầy vẻ dè dặt, cẩn thận hỏi: “Văn Nhân, anh say rồi à? Anh yên tâm, ngày mai em nhất định sẽ không còn nhớ gì về chuyện này hết!”

“Song Song!” Lúc này Âu Dương Văn Nhân cũng không thuận theo Tô Song Song nữa, mà kéo cao giọng của mình lên một chút, vô cùng nghiêm túc gằn từng chữ bộc lộ tâm ý của bản thân mình.

“Anh yêu em, nếu không như vậy sao anh có thể luôn ở bên người em? Tại sao anh có thể đối xử với Bánh Bao và Màn Thầu như con ruột đươc? Chẳng lẽ em còn không rõ sao? Em còn muốn trốn tránh tới khi nào?”

“Em…” Tô Song Song không bao giờ nghĩ đến việc Âu Dương Văn Nhân sẽ thổ lộ với cô, giờ phút này Tô Song Song vô cùng hoảng loạn, hơn nữa lại là cảm giác hoảng loạn mà bốn năm nay cô chưa từng có.

Ngay cả khi nhìn thấy Tần Mặc cô cũng không hoảng loạn đến như vậy, bởi vì cô biết cô nhất định sẽ gặp lại anh, cho nên trong lòng đã có chuẩn bị trước.

Nhưng cô không mảy may nghĩ tới Âu Dương Văn Nhân sẽ nói ra ba chữ “Anh yêu em”, chuyện này đối với cô giống như anh trai của cô muốn nói chuyện yêu đương với mình, khiến cô cảm thấy vô cùng vớ vẩn!

“Cái này… em…” Tô Song Song ấp úng, khϊếp sợ đến nỗi không thể nói nên được nguyên nhân là vì sao. Theo bản năng cô đã nghĩ đến việc chạy đi, sau đó ngủ một giấc, sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, tất cả mọi chuyện chỉ như một giấc mơ mà thôi.

Âu Dương Văn Nhân tất nhiên biết Tô Song Song đang nghĩ gì, hắn ta nhíu nhíu mày.

Vốn đây là đối sách hắn ta đã nghĩ xong, cũng đoán được Tô Song Song sẽ không đồng ý. Rõ ràng tất cả đều đã được tính toán hết rồi nhưng không biết vì sao giờ phút này trái tim của hắn ta lại thoáng cảm nhận được sự khó chịu, khiến hắn ta suýt chút nữa đã mất hết lý trí.

“Em nghĩ lại đi, anh không nói đùa đâu!” Dựa theo kịch bản của Âu Dương Văn Nhân, hiện tại hắn ta phải diễn vẻ mặt thâm tình, cho dù không thể giữ Tô Song Song ở bên nhưng cũng sẽ để cho cô mang áy náy với hắn ta.

Nhưng giờ khắc này trong lòng Âu Dương Văn Nhân đang kêu gào, muốn tóm lấy Tô Song Song, ấn cô xuống dưới đất, áp cô ở dưới thân, khiên cô trở thành người phụ nữ của hắn ta.

Âu Dương Văn Nhân cảm nhận được phiền chán không biết từ đâu, thậm chí có chút không rõ lắm đây là suy nghĩ của chính mình hay là của “hắn” nữa. Âu Dương Văn Nhân sợ mình sẽ làm ra chuyện gì đó không thể khống chế được, làm hỏng việc lớn.

Nói xong hắn quay người lại đi về phía phòng mình, suy nghĩ lại xem có phải bản thân hắn ta thật sự đã xảy ra vấn đề hay không!

Thời điểm Tô Song Song lấy lại tinh thần Âu Dương Văn Nhân đã đi vào phòng ngủ rồi, cô đứng ở hành lang trống rỗng cảm thấy lạnh vô cùng.

Cô dường như đang chạy trốn chạy về phòng ngủ của mình, Tô Song Song không muốn nghĩ gì nữa, mặt cũng không rửa, răng cũng không đánh, quần áo cũng không thay, nằm xuống đắp chăn bắt buộc mình phải ngủ.

Âu Dương Văn Nhân trở lại phòng ngủ của mình, trực tiếp đấm một quyền vào tường, hắn ta nhăn mày càng sâu, lẩm bẩm nói: “Anh muốn khống chế tình cảm của tôi sao? Nằm mơ! Anh đã sớm chết rồi, vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ đến việc sống lại!”

Thực ra buổi sáng hơn năm giờ Tô Song Song đã tỉnh lại rồi, chỉ là cô trốn tránh không muốn gặp Âu Dương Văn Nhân, sợ rằng tất cả những lời ngày hôm qua không phải là do Âu Dương Văn Nhân say rượu nói ra, mà là nghiêm túc nói.

Cô thật sự coi Âu Dương Văn Nhân là người thân của mình, nếu cô có thể cô muốn ích kỷ một lần, không muốn phân rõ giới hạn cùng với Âu Dương Văn Nhân.

Tô Song Song mơ mơ màng màng nằm trên giường tới hơn chín giờ, cô thấy không thể lại ngủ tiếp, đang muốn đứng dậy, hình như bên ngoài truyền tới tiếng cãi nhau nho nhỏ.

Cô đang muốn mở cửa, đột nhân cửa đã được người bên ngoài đá văng ra, Tô Song Song lập tức đập mặt vào cánh cửa, nhanh chóng cảm nhận được một cơn hoa mắt váng đầu.

“Song Song! Trời ơi Song Song! Không có việc gì chứ? Tại sao em lại đứng ở cửa!”

Tô Song Song ôm cái mũi của mình, nước mắt lưng tròng, cúi đầu căn bản là không rõ ai tới nhưng vừa nghe thấy tiếng, liền nhận ra ngay đó là chị họ của cô Chiến Hâm.

Âu Dương Văn Nhân cũng vội vàng đi vào, kéo Chiến Hâm ra, đưa Tô Song Song ngồi xuống giường.

Tô Song Song cảm thấy cái mũi của mình đã gãy mất rồi. Trong nháy mắt cô cảm thấy luồng nhiệt chảy xuống, tay ôm mũi cũng cảm thấy ướt.

“Mau lấy giấy!” Âu Dương Văn Nhân gầm nhẹ một tiếng, Chiến Hâm sửng sốt một chút vội vàng vào toilet lấy giấy. Âu Dương Văn Nhân cũng không chờ nổi, bèn lấy khăn phủ gối bên cạnh lau máu mũi cho Tô Song Song.

Bàn tay to của hắn ta nhẹ nhàng sờ sờ sống mũi của Tô Song Song, thấy xương không có vấn đề gì, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Lúc này Chiến Hâm cũng đi tới, nhét giấy vào mũi Tô Song Song, thô lỗ xé mấy tờ, cẩn thận lau mũi cho Tô Song Song.

“Tại sao em lại không cẩn thận như vậy, đứng ở cửa làm gì! Đã lớn như vậy rồi, không thể để cho chị đỡ lo lắng một chút sao?”

Chiến Hâm chính là người như vậy, không thừa nhận sai lầm của bản thân, hơn nữa cho dù là quan tâm cũng vô cùng hung dữ chuyên quyền.

Tô Song Song đã sớm quen với tính cách của Chiến Hâm, cũng không nói gì nhưng Âu Dương Văn Nhân không quen, hắn nhịn không được châm chọc nói: “Nếu cô không xông vào nhà tôi, làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy?”

“Tôi xông vào nhà anh? Đúng rồi! Anh rốt cục là gì của Song Song? Song Song sao em có thể ở đây được? Thu dọn cùng chị quay trở về nhà của chúng ta!” Chiến Hâm hung hăng quen rồi, nhất là đối với chuyện của Tô Song Song.

Đến bây giờ cô toàn là người ra mệnh lệnh, cho dù cuối cùng Tô Song Song không nhất định là nghe theo lời của cô nhưng cô cũng không hề có ý muốn thương lượng.

Tuy rằng Âu Dương Văn Nhân đã xem ảnh chụp và tư liệu của Chiến Hâm, nhưng trên thực tế hắn không hề quen biết Chiến Hâm, cho nên hắn nổi giận đùng đùng nói một câu: “Cô là ai?”

Lúc này Tô Song Song rốt cục đã lấy lại được tinh thần, một tay cô ôm cái mũi đau gần chết, tay kia ngăn cách Chiến Hâm và Âu Dương Văn Nhân, không để hai người họ cãi nhau.

Cô hít vào một hơi, mới có thể tìm lại được tìm lại được giọng nói của mình, khó chịu nói: “Đây là chị họ của em, đây là cha nuôi của con em, hai người tha cho cái mạng nhỏ này của em đi, đừng ầm ĩ nữa.”

Hai người yên tĩnh nhìn nhau, trong mắt Chiến Hâm đầy vẻ kinh ngạc, không ngờ Tô Song Song lại có cha nuôi của đứa bé rồi!

Cha nuôi của đứa bé?

Chiến Hâm lập tức chú ý đến một vấn đề, cô lập tức tóm lấy bả vai của Tô Song Song, kích động nói: “Vậy hai đứa bé đo là con em sao?”

Lúc này Tô Song Song mới ý thức được, Chiến gia vẫn chưa biết chuyện cô có con, tự biết mình đã nói nhầm, nhưng sớm muộn gì Chiến gia cũng phải biết, hơn nữa bây giờ sử lại cũng không kịp nữa rồi, Tô Song Song cũng chỉ có thể cắn răng gật đầu.

Chiến Hâm vô cùng vui mừng, quay đầu nhìn ra cửa, tuy rằng không thể nhìn thấy gì nhưng vẫn kích động nhìn về phía Tô Song Song, hưng phấn nói: “Đứa bé đâu? Dẫn hai đứa đi gặp ông ngoại đi, ông cụ chắc chắn là vui vẻ đến mức khỏi bệnh luôn.”

Tô Song Song chỉ sợ Chiến Hâm đưa ra yêu cầu này, cô ấp úng làm bộ như không nghe thấy, nhưng Chiến Hâm lại rất hiểu Tô Song Song, hơi dùng sức túm vai Tô Song Song.

Giọng nói của cô trầm xuống: “Song Song, tế bào ung thư trên người ông nội đã lan rộng, cũng đã là chuyện của năm nay, em khiến ông được yên tâm mà đi đi!”

“Cái gì?” Tuy Tô Song Song không có khái niemj gì về ông ngoại hết, nhưng thời điểm biết được trước kia không phải ông cố ý vứt bỏ mẹ của cô, oán hận đã không còn sâu nữa.

Vốn Tô Song Song đã mềm lòng, lúc này vừa nghe Chiến Hâm nói ông cụ không còn nhiều thời gian, nghĩ nghĩ vẫn gật đầu: “Được, chuits nữa em sẽ mang đứa bé đi thăm ông.”

Tô Song Song nói đến đây, lại lo lắng nói thêm một câu: “Nhưng em và đứa bé nhất định sẽ không thể cuốn vào sự tình của Chiến gia được, chị họ, em họ Tô, cho nên em sẽ không về Chiến gia.”

Trong lòng Chiến Hâm

thầm nghĩ: bây giờ Tô Song Song còn có hai đứa bé, trong đó có một đứa là con trai, có thể trở về Chiến gia hay không đã không phải chuyện mà cô và Tô Song Song có thể tự quyết định được.