Tần Mặc lập tức định vị vị trí hiện giờ của Tô Song Song, thấy cô đang ở nhà của Bạch Tiêu, lúc này anh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi nhưng sau đó sắc mặt vô cùng khó coi.
Anh bấm số điện thoại Bạch Tiêu, không đợi người ở đầu dây bên kia mở miệng, Tần Mặc đã lạnh lùng hỏi: “Bạch Tiêu, đưa Tô Song Song quay trở lại.”
Bạch Tiêu đang cảm thấy hoang mang, điện thoại vừa vang lên, anh ta sợ tới mức giật mình, sợ đánh thức Tô Song Song, theo bản năng liền nhận điện thoại ngay lập tức, vừa nghe được giọng nói của Tần Mặc, thì hận không thể ném điện thoại ra cửa sổ ngay lập tức.
“Bạch Tiêu!” Tần Mặc thật sự tức giận, gào to một tiếng. khiến cho Bạch Tiêu sợ tới mức rụt cổ lại, nhưng mà tiếng gào này của Tần Mặc cũng khiến cho Bạch Tiêu tức giận, anh ta không thèm nể nang nữa mà nói:
“Gào cái gì mà gào? Là do tự Nhị Mạnh Hóa muốn tới.”
Tần Mặc thấy giọng nói của Bạch Tiêu không giống như đang đùa, anh không rõ vì sao Tô Song Song lại muốn tìm Bạch Tiêu: “Chăm sóc Tô Song Song cẩn thận cho tôi, bây giờ tôi qua đó ngay.”
Tần Mặc vừa dứt lời liền tắt máy, Bạch Tiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Song Song đang ngủ trên sofa, không biết làm sao, nhỏ giọng nói với Động Phương Nhã: “Tần Mặc đang trên đường tới, làm thế nào bây giờ?”
Đông Phương Nhã nghe thấy vậy thì cũng không có cách nào, cô chắc chắn rằng mũi tiêm này của cô sẽ khiến cho Tô Song Song phải ngủ tới buổi tối, nếu bây giờ bị Tần Mặc đưa về, chỉ sợ đến lúc Tô Song Song tỉnh lại, lại sẽ làm loạn.
“Hay là giấu Tô Song Song đi?” Đông Phương Nhã nói xong nâng Tô Song Song dậy, tỏ ý bảo Bạch Tiểu tới giúp cô.
Bạch Tiêu lắc đầu, tay chỉ vào đồng hồ trên tay Tô Song Song, ảo não nói: “Không được đâu, cô ấy ở đâu Tần Mặc cũng đều biết.”
Đông Phương Nhã cũng ủ rũ, đột nhiên cô lại nghĩ ra một biện pháp nữa: “Anh cho người ngăn anh ấy lại đi, đừng để anh ấy đến đây.”
“Em nghĩ rằng anh thật sự cản được anh ấy sao? Trên tay Tần Mặc có rất nhiều người, bây giờ nhìn thì giống như anh luôn đàn áp anh ấy, thực ra là vì anh ấy muốn được sống những ngày bình ổn với Tô Song Song, nên mới không đánh lại, nếu không anh cũng khó mà đối phó được.”
Nói xong Bạch Tiêu thở dài, than thờ nói: “Nếu thật sự anh ấy muốn đến đây, cho dù phải đập nát nhà anh thì cũng phải vào cho bằng được.”
Đông Phương Nhã ghét bỏ nhìn Bạch Tiêu, tại sao anh lại không có biện pháp nào để đối phó với Tần Mặc vậy.
“Đúng rồi! Một lát nữa anh không chế Tần Mặc, em dùng thuốc an thần khiến cho anh ấy ngủ một lát! Mọi chuyện sau khi Nhị Manh Hóa tỉnh lại rồi nói tiếp!” Bạch Tiêu vừa nghĩ tới, liền giữ chặt tay Đông Phương Nhã, hiện giờ cũng chỉ còn một cách này thôi.
“Chuyện này… Liệu có được không?” Đông Phương Nhã rất hiểu Tần Mặc, sau chuyện này có lẽ sẽ không bỏ qua cho cô và Bạch Tiêu.
“Được hay không thì cũng chỉ có thể làm vậy, chờ Nhị Manh Hóa tỉnh dậy, xem tình huống thế nào rồi nói tiếp. Đúng rồi, thuốc phải mạnh hơn thuốc của Nhị Manh Hóa một chút, đừng để cho anh ấy tỉnh lại sớm.” Bạch Tiêu vừa nói xong, ngoài cửa liền truyền tới tiếng động.
Đông Phương Nhã vội vàng lấy thuốc ra, mới cầm lấy trong tay, Tần Mặc đã tiến vào, Đông Phương Nhã vội vàng đứng dậy, lẳng lặng đi về phía Tần Mặc.
Tần Mặc liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tô Song Song đang nằm ngủ say trên sofa, lập tức nổi giận, quay đầu nhìn về phía Bạch Tiêu, hơi gằn giọng hỏi:
“Cậu đã làm gì?”
“Không làm gì cả, cô ấy chỉ mệt quá nên ngủ thϊếp đi thôi.” Bạch Tiêu nói xong cũng đi tới, nhanh chóng ôm lấy Tần Mặc từ phía sau, Tần Mặc vừa muốn vùng tránh ra, Đông Phương Nhã đã đâm kim tiêm trên tay cô vào cánh tay Tần Mặc.
“Bạch Tiêu! các người...”
Tần Mặc còn chưa nói xong, liền cảm thấy cơ thể không có sức, hai chân mềm hẳn xuống, Bạch Tiêu bị anh tóm lấy ngồi xuống đất.
Tần Mặc giãy giụa hai lần liền ngất đi, trước khi ngất đi còn hung tợn nhìn Bạch Tiêu một cái, khiến cho Bạch Tiêu cả người lạnh run.
Không dễ dàng khiến cho Tần Mặc hôn mệ, Bạch Tiêu cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, anh ngồi dưới đất nghỉ ngơi một lát, đột nhiên nhớ tới điều gì đó:
“Các người đều chết hết cả rồi à! Mau đỡ anh ta tới phòng ngủ.”
Đến lúc trời tối, Tô Song Song ưm một tiếng, từ từ tỉnh lại, Bạch Tiêu lập tức đi qua nhưng đi tới bên cạnh, lại không biết phải nói gì.
Tô Song Song tỉnh lại, đột nhiên nhớ tới chuyện đột nhiên ngất xỉu, bật người ngồi dậy, sau khi ngồi dậy, lại ngỡ ngàng nhìn xung quanh.
“Nhị Manh Hóa, Tần Mặc đang ở trong phòng, có lẽ một lát nữa cũng sẽ tỉnh lại, chuyện này em có muốn nói cho anh ấy không?” Bạch Tiêu muốn giúp, nhưng chuyện này anh thực sự không giúp được.
“Để em nghĩ chút đã.” Tô Song Song nói xong đứng dậy, đi tới phòng Tần Mặc như người mất hồn, Bạch Tiêu định đi theo nhưng bị Đông Phương Nhã kéo lại.
Tô Song Song đi vào rồi đóng cửa lại, cô xoay người nhìn Tần Mặc dang nằm trên giường, tựa vào cửa, che miệng khóc nức nở.
“A Mặc, anh bảo em phải làm thế nào đây?”
Tô Song Song càng khóc càng thương tâm, khóc đến lúc đầu óc choáng váng, cũng không dừng lại.
Khóc một lát, Tô Song Song mở cửa ra khỏi phòng, đang muốn chạy ra ngoài, Bạch Tiêu nhanh mắt, kéo cô lại, kẽ quát một tiếng:
“Em làm cái gì vậy? Xảy ra chuyện gì thì làm thế nào đây?”
“Để em đi đi, bây giờ em không thể đối mặt với Tần Mặc được, không thể được!” Tô Song Song quay đầu lại hét to vào mặt Bạch Tiêu một tiếng, giẫm lên chân anh, khiến Bạch Tiêu đau đến kêu lên một tiếng.
Anh vô thức buông tay ra, vừa buông ra một chút, lại tóm tay Tô Song Song lại, kéo cô trở lại.
“Chạy cái gì? Em còn đang đeo cái đồng hồ này, có thể chạy đi đâu được nữa!”
Bạch Tiêu tuy rất đau nhưng giọng nói vẫn không hề thay đổi, không dám buông tay Tô Song Song ra.
Lúc này Tô Song Song mới nhớ ra, lập tức giơ tay lên kéo cái đồng hồ trên tay xuống, kéo đến nỗi cổ tay chảy máu, Bạch Tiêu nhìn mà thấy ghê người.
Anh ta cầm lấy hai tay Tô Song Song, túm chặt lấy không cho cô kéo ra:
“Tô Song Song, em làm như vậy thì có ích gì? Có thể bình tĩnh một chút được không!”
“Làm thế nào mà bình tĩnh được!” Bởi vì Tô Song Song đã nhìn thấy máu, lại càng cảm thấy kích động, hét to lên. Hét xong rồi lại cảm thấy mình không đúng, liền mất hết sức lực, ủ rũ cả người, nén lại nước mắt đang muốn tuôn ra.
Bạch Tiêu nhìn thấy Tô Song Song đã tỉnh táo lại, cân nhắc một chút, liền nói:
“Chuyện này, vẫn nên nói cho Tần Mặc biết đi.”
“Không được! Không được nói cho anh ấy biết!” Ánh mắt Tô Song Song thể hiện sự sợ hãi, vô cùng hoảng loạn nhưng vẫn có thể xác định được, nếu Tần Mặc biết chuyện này thì không thể giải quyết nổi nữa, ngược lại sẽ làm sự tình trở nên càng tệ hơn.
“Được được được! Nghe theo em!” Bạch Tiêu thấy cảm xúc Tô Song Song bị kích động như vậy, vội vàng chiều theo ý cô, nhưng chuyện này có thể giấu được bao lâu đây.
Tô Song Song ngồi một lát, rốt cục đã khôi phục được nhiều rồi, cô được Bạch Tiêu đưa về ngồi trên sofa, nghỉ một lát, đột nhiên Tô Song Song tóm chặt lấy cánh tay Bạch Tiêu, cắn răng nói:
“Bây giờ em không thể ở bên cạnh Tần mặc được nữa, anh có thể giúp tôi rời đi được không?”
“Đi!” Bạch Tiêu thoáng sửng sốt, nói nhỏ một tiếng, sau đó che miệng mình, vô thức nhìn thoáng qua Đông Phương Nhã bên cạnh, Đông Phương Nhã luôn trầm ổn điềm tĩnh cũng bỗng sửng sốt.
“Song Song, em tránh được một lúc không tránh được cả đời, chuyện nào dù sao đi chăng nữa cũng phải đối mặt.”
Đông Phương Nhã bước lên một bước, còn muốn nói gì đó, Tô Song Song lại lắc đầu.
“Anh đã sớm biết chuyện này là thật có phải không?” Tô Song Song muốn xác định lại một chút, trong mắt mang theo chờ mong, muốn nhìn thấy cái lắc đầu của Bạch Tiêu nhưng Bạch Tiêu lại làm cho Tô Song Song phải thất vọng.
Hai mắt Tô Song Song lập tức đỏ lên, cô cắn răng cúi đầu xuống, hừ một tiếng, hít mạnh một hơi nhìn về phía cửa sổ bên kia.
“Tại sao không nói cho bọn em biết sớm hơn?” Tô Song Song thì thào tự hỏi, giống như nói với Bạch Tiêu lại giống như đang tự nói với bản thân mình.
“Cho nên anh và ông đều muốn để cho hai người tách nhau ra nhưng không nghĩ tới lại để cho tên khốn này đạt được mục đích…”
Bạch Tiêu nói đến đây tức đến đập một cái lên bàn, tức giận tới đỏ mắt.
Anh bắt đầu điều tra từ khi biết được chuyện này nhưng không hề tra được cái gì cả, vô cùng ảo não, cảm thấy bản thân mình là đồ bỏ đi.
“Thiếu gia, người của Chiến gia đã đến, đang đứng ngoài cửa, còn có Chiến tiểu thư, rất náo loạn, muốn gặp biểu phu nhân.”
Người trông cửa sợ hãi, xa như vậy mà bọn họ vẫn có thể nghe được tiếng náo loạn trong phòng, tất cả đều rơi vào trạng thái lo sợ.
“Chiến gia? Bọn họ tới lúc này làm gì?” Bạch Tiêu sửng sốt, muốn ngăn lại nhưng biết Chiến Hâm cũng đến, khẳng định là không thể ngăn được người này.
Hiện tại Tô Song Song đã bình tĩnh rất nhiều, cô lau nước mắt, ngồi ngay ngắn trên sofa. Bạch Tiêu nhìn qua Tô Song Song, thấy cô đã bình tĩnh lại, mới đồng ý để cho đám người Chiến Hâm vào.
Chiến Hâm vừa vào, nhìn thấy Tô Song Song liền nhíu mày: “Em làm sao vậy? Ai bắt nạt em?”
Tô Song Song lấy bừa một cái cớ để chống chế:
“Vừa nãy em bị vấp chân. Chị họ, tại sao chị lại đến đây?”
“Không phải là đến tìm em sao!” Lúc Chiến Hâm bước vào, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười, nói đến đây, cô giữ chặt tay Tô Song Song, trong mắt ngấn lệ.
“Song Song, em có thể về Chiến gia rồi! Thì ra từ trước tới nay, ông nội vẫn đều bảo vệ em, đều bảo vệ em!”
Chiến Hâm càng nói càng kích động, kéo tay Tô Song Song lên.
Đầu óc Tô Song Song mơ màng, nghe được những lời Chiến Hâm nói, cô bỏ qua Chiến Hâm ra, lùi về sau một bước. hoảng hốt hỏi: “Chị có ý gì?”
“Trước đây ông nội đuổi cô nhỏ ra khỏi nhà là có lý do, nhiều năm như vậy ông nội vẫn luôn âm thầm chăm sóc cho cô và em. Song Song, đều là hiểu lầm thôi! Về nhà đi! Cơ thể của ông càng ngày càng yếu, về nhà rồi nói tiếp!”
Chiến Hâm nói xong mắt đã đỏ lên, vươn tay lau nước mắt, cô nhìn Tô Song Song lớn lên, tuy rằng bởi vì chuyện Tô Song Song kết hôn với Tần Mặc mà trách cô ấy nhưng làm sao có thể không đau lòng chuyện mấy năm nay Tô Song Song cực khổ không có ai để nương tựa được.
“Làm sao có thể như vậy? Chị họ, chị đừng có lừa em?” Tô Song Song đã oán hận nhiều năm như vậy, đột nhiên lúc cô hoang mang lo sợ nhất, lại nói cho cô biết thật ra tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Cô hoang mang nhìn bốn phía, cảm thấy đầu của cô cũng sắp vỡ ra rồi.
“Nói đùa gì vậy? Cô đừng hòng mang cô ấy đi!” Bạch Tiêu cũng đã hơi hiểu một chút rồi, nếu lời Chiến Hâm nói là sự thật, vậy cũng đã xảy ra chuyện lớn rồi, nếu Tô Song Song quay lại Chiến gia thì chuyện giữ cô và Tần Mặc thật sự kết thúc rồi.
“Em cứ đi cùng chị trước. Ông nội muốn nói chuyện với em! Chuyện trong nhà đã được giải quyết, ông nội muốn đưa em về nhà, danh chính ngôn thuận, Song Song, đây đều là sự thật!”
Chiến Hâm càng nói càng kích động, tiến lên kéo Tô Song Song, Bạch Tiêu lại che trước mặt Tô Song Song, đẩy Chiến Hâm ra.
“Bạch Tiêu, anh làm gì vậy? Anh muốn ngăn không cho Song Song về nhà à? Anh dựa vào đâu mà làm vậy?”
Chiến Hâm cũng tức giận rồi, thật vất vả mới có thể danh chính ngôn thuận đưa Tô Song Song về nhà, đây là chuyện cô trông chờ bao nhiêu năm, làm sao có thể để người khác phá đám được.
“Dựa vào chuyện bây giờ cô ấy là vợ Tần Mặc! Dựa vào chuyện tôi là anh họ Tần Mặc! Dựa vào chuyện bây giờ tôi là người thân của cô ấy! Chiến Hâm đầu cô có bị mát chỗ nào không, tôi ở đây cô đừng hòng dẫn cô ấy đi!”
Bạch Tiêu kéo chặt tay Tô Song Song, nếu để cho cô ta dẫn Tô Song Song đi, khẳng định là sẽ không thể quay lại nữa!
“Bạch Tiêu! Anh!” Chiến Hâm tức giận chỉ vào anh, muốn tới kéo lấy Tô Song Song.
Tô Song Song lại gạt tay hai người ra, gằn nhẹ một tiếng:
“Để em nghĩ một lát đã! Hai người đừng đi theo em!”