"Chuyện này... Em nói hiện giờ chúng em chỉ là đang làm chút vận động vào buổi sáng sớm thôi, anh à, anh có tin không?" Tô Song Song nhảy xuống giường, cúi đầu thấp xuống, bộ dạng đúng như kiểu đã chuyện này cô đã sai rồi.
Tô Song Song bị Tần Dật Hiên bắt quả tang, trong lòng vô cùng sợ hãi! Hôm qua vẫn còn tuyên thệ cam đoan rằng sẽ không để cho bất cứ chuyện gì xảy ra giữa mình và Tần Mặc. Vậy mà sáng sớm hôm nay từ trên giường cùng một chỗ với Tần Mặc lăn xuống như vậy, có vẻ cô thật sự là đúng là người không có tiết tháo gì cả.
Đang vận động khi sáng sớm! Tô Song Song tâm tư đơn thuần, không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ có điều lời nói này lọt vào trong lỗ tai của Tần Dật Hiên, nghe mà thấy đặc biệt chói tai.
Mặc dù Tần Mặc không quá kích động đối với những chuyện này, nhưng
ở bên cạnh một kẻ tình trường lão luyện như Bạch Tiêu kia, tất nhiên cũng sẽ hiểu được mấy chữ đang vận động lúc sáng sớm kia sẽ làm cho người nghe hết sức mơ màng.
Anh nhìn bộ dạng ngây ngốc của Tô Song Song cảm thấy hết sức đáng yêu, liền nhẹ nhàng cười rộ lên.
Một tiếng cười này của Tần Mặc, còn mang cảm giác mạnh mẽ hơn cả câu nói của Tô Song Song vừa mới nói kia, làm cho Tần Dật Hiên và Tô Song Song đều ngây ngẩn cả người. Tô Song Song chậm rãi quay đầu lại nhìn Tần Mặc, bộ dạng của cô lúc này thật giống như đang nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.
Nụ cười bên khóe miệng
Tần Mặc còn không chịu biến mất. Khi anh trông thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của Tô Song Song, tựa như mới ý thức được rằng chính mình đang cười thật sự, lại còn cười ra thành tiếng nữa.
Tần Mặc cũng chỉ thoáng kinh ngạc mà thôi, chẳng qua cái mà anh không thấy chính là vẻ mặt co quắp, nhìn cũng biết là đang cười, chỉ là bình thường cảm thấy người kia hoặc chuyện này không có gì đáng giá để cho anh cười, cho nên trước mặt người khác anh mới trở thành người có miệng co quắp.
Lúc này trông thấy bộ dáng của Tô Song Song và Tần Dật Hiên vô cùng kinh ngạc, anh cũng không cảm thấy có điều gì không đúng.
"Song Song, để anh đưa em về nhà sửa soạn lại một chút, sau đó đi cùng với anh tới công ty." Tần Dật Hiên nhìn bộ dạng của Tô Song Song lúc này vẫn còn đang ngây người ra, cũng biết tự mình đã nghĩ nhiều rồi, nhưng mà anh vẫn như cũ, không có cách nào khống chế nổi thú tính ghen ghét trong lòng mình.
Anh nói xong, đặt cháo đang cầm trong tay lên trên tủ đầu giường, nhìn Tần Mặc, vẫn giữ nguyên nụ cười dối trá lúc trước, anh cắn răng nói một câu: "Anh họ, đây là điểm tâm của anh."
Nói xong anh một phát túm lấy luôn cánh tay của Tô Song Song, sau đó lôi kéo cô đi ra bên ngoài. Tần Mặc vẫn ngồi ở trên giường thoáng nhìn qua Tần Dật Hiên, rồi lại nhìn sang Tô Song Song một chút.
Tô Song Song bị Tần Dật Hiên lôi đi ra bên ngoài, có chút lo lắng vì để lại một mình Tần Mặc ở bệnh viện, nhưng mà ngày hôm qua cô cũng đã đi làm
muộn rồi, cũng may là có Tần Dật Hiên giúp mình nghĩ biện pháp, hôm nay tuyệt đối không thề tới trễ lần nữa.
"A Mặc, anh phải ngồi yên ở đó cho đàng hoàng đấy nhé, em trở về nhà sẽ mang đồ ăn ngon đến cho anh!" Tô Song Song biết rõ không thể dùng cách uy hϊếp với Tần Mặc được, cho nên cô chỉ có thể sử dụng chính sách dụ dỗ anh.
Tần Mặc vừa nghe Tô Song Song nói ra một câu ngữ điệu như đang dỗ dành một đứa trẻ con, có chút bất mãn, nhưng anh thấy khuôn mặt đầy lo lắng của cô, chút xíu sự bất mãn kia trong nháy mắt cũng đã biến mất không thấy tăm hơi gì nữa.
Anh nhìn lại Tô Song Song, trước khi cô đi ra khỏi cánh cửa phòng bệnh kia, trong tích tắc, liền nhẹ nhàng gật đầu, xem như đã đồng ý với cô rồi.
Tô Song Song thấy Tần Mặc gật đầu, tảng đá lớn vẫn luôn treo lơ lửng ở trong lòng rốt cuộc lúc này cũng đã rơi xuống, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Mặc dù Tần Dật Hiên vẫn đang ở phía trước lôi kéo Tô Song Song, nhưng anh vẫn một mực nghiêng đầu, chú ý nhìn nhất cử nhất động của Tô Song Song.
Anh nhìn thấy Tô Song Song lo lắng cho Tần Mặc như vậy, trong lòng liền thấy không được thoải mái. Anh kéo Tô Song Song sang một bên trong hành lang vây Tô Song Song ở chính giữa mình và bức tường, vẻ mặt vẫn luôn mang theo nụ cười cưng chiều liền trở nên hết sức nghiêm túc.
"Song Song, em yêu thích anh ấy phải không?" Tần Dật Hiên cảm thấy mình không thể lại tiếp tục bỏ mặc cho Tô Song Song và Tần Mặc như vậy được, cho nên anh không thể giữ kín trong lòng được nữa.
Tô Song Song vội vàng lắc đầu, nhưng mà vừa nghĩ tới tình cảnh buổi sáng hôm nay chính mình đã từ trên giương cùng Tần Mặc lăn xuống như vậy nên cũng cảm thấy chột dạ.
Nhưng cô cẩn thận nghĩ lại, cô và Tần Mặc hoàn toàn trong sáng mà! Ngoại trừ do không cẩn thận nên đã từng hôn nhẹ một chút, vuốt ve một chút, còn nhìn bên ngoài, dường như cũng không có cái gì khác mà.
Tô Song Song nghĩ đến cái nhìn người này, lập tức cảm thấy những lời mà mình nói ra cũng cảm thấy không có sức thuyết phục.
"Song Song!" Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song không nói lời nào, gián tiếp chấp nhận, anh không kiềm chế nổi nữa liền gầm nhẹ lên một tiếng.
Tô Song Song bị Tần Dật Hiên gầm lên như vậy, càng thêm chột dạ. Cô cắn môi, thở dài, ỉu xìu xìu nói: "Anh, em và Tần Mặc chỉ có quan hệ tốt hơn một chút thôi mà, đương nhiên là em biết rõ bản thân mình là người thế nào..."
"Em..." Tần Dật Hiên thấy mình ép buộc Tô Song Song tự coi nhẹ mình, trong nội tâm thấy đau lòng một hồi, nhưng lời nói định bụng an ủi cô đã đến bên miệng rồi, anh lại nuốt trở về luôn.
"Song Song, em cũng biết Tần Mặc là người có thân phận như thế nào rồi đó, bất cứ lúc nào ở nơi nào anh ấy cũng luôn đặt lợi ích lên vị trí đầu tiên, em mà cùng anh ấy ở một chỗ, chắc chắn là sẽ không có hạnh phúc ."