Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 93-1: Boss nghèo túng (1)

"Cái gì?" Đừng trách Tô Song Song phản ứng chậm chạp, cô đây tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, anh hùng hồn chia đòi nửa chén cơm của người ta, mà còn chưa đủ, cái này rõ ràng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, còn muốn chiếm luôn phòng của cô.

Không thể chịu được nữa, Tô Song Song suy nghĩ một chút, liền cảm thấy không thể đối xử tốt với tên tiểu cầm thú này được, bằng không chắc chắn sẽ được đằng chân lân đằng đầu.

Tô Song Song tức giận ngẩng đầu lên, thế nhưng nhìn tới hai mắt của Tần Mặc, cô lập tức ỉu xìu. Tần Mặc vẫn nhìn cô chăm chú, cặp mắt đào hoa lạnh như băng kia lại lộ ra một chút chờ mong.

Vẻ mặt mong đợi này, từ trước đến nay Tô Song Song đúng là chưa từng nhìn thấy từ trong mắt của Tần Mặc, trong nháy mắt đã làm cho Tô Song Song mơ hồ choáng váng.

Cô hít một hơi thật sâu, hai con người nhỏ bé trong đầu đã bắt đầu đánh nhau, tiểu ác ma Song Song chống nạnh, nhướng mày.

"Cô cũng không phải là chưa từng cùng giường cùng gối với anh ta, xấu hổ cái cọng lông à! Cơ hội tốt như vậy nếu như không nắm lấy, có ngày anh chàng đẹp trai điên cuồng đến ông trời cũng phẫn nộ này có thể bị người khác đoạt đi."

Trong nháy mắt Tô Song Song nghĩ tiểu ác ma Song Song nói rất hay, bệnh xà tinh phát lên vừa muốn gật đầu, tán thành cô bé, đột nhiên gương mặt của tiểu thiên sứ Song Song thất vọng, tan nát nói: "Song Song, tiết tháo của cô đâu rồi! Tiết tháo ở đâu hả!"

Vừa nhắc tới một chút tiết tháo có thể vẫn còn sót lại của cô, Tô Song Song lập tức trở nên ỉu xìu, cô cảm thấy hai vật nhỏ trong đầu óc này làm cho bản thân càng loạn hơn rồi, trực tiếp đập chết bọn chúng trong ý thức của chính mình, sau đó lại trầm mặc.

Tần Mặc cứ yên lặng ở chỗ này mà nhìn Tô Song Song suy nghĩ linh tinh, nét mặt phong phú, anh biết Tô Song Song đang đấu tranh, mi mắt anh khẽ rũ xuống.

Khuôn mặt Tần Mặc hốc hác, mái tóc tán loạn ở trên trán, anh vẫn luôn ngẩng đầu thật cao nhìn thế giới bằng nửa con mắt lúc này lại cúi xuống, khiến người ta không thấy rõ khuôn mặt của anh, lộ ra chán nản khác thường.

Tô Song Song vừa liếc mắt một cái tiểu thiên sứ Song Song lập tức tử trận, nặng nề gật đầu, rất không có tiền đồ nói: "Ai. . . Mỹ nam trước mắt, tiết tháo đã không còn!"

Tần Mặc nghe thấy nội dung Tô Song Song lầm bầm, hơi nhếch miệng, dáng vẻ kia vẫn như cũ một khuôn mặt đầy tiếc nuối.

"Cái kia. . . trên người anh thực sự không có đồng nào?" Tô Song Song ngẩng đầu, mong đợi nhìn Tần Mặc, dáng vẻ như đang nói anh mau phủ nhận đi.

Tần Mặc không ngẩng đầu, khẽ gật đầu, chậm rãi nói ra: "Ừ, cả tiền thuê phòng cũng không có."

Nói xong Tần Mặc lấy ví tiền tinh xảo từ trong túi quần mình, mở ra, cầm toàn bộ tiền có ở bên trong, đặt lên giường, khẽ thở dài nói: "Thẻ đều bị đóng băng, chỉ còn những thứ này."

Tô Song Song nhìn 250 đồng trên giường, sáng chói mù con mắt của cô rồi, cô chớp chớp mắt một cái, mím môi, quả thật là, chút tiền này đừng nói đi thuê phòng, cơm cũng không đủ ăn vài ngày.

"Vậy. . . Bạch Tiêu đâu?" Tô Song Song đột nhiên nhớ ra, Tần Mặc không có tiền, thế nhưng anh họ anh có tiền mà!

Tần Mặc vẫn không ngẩng đầu, trầm giọng nói rằng: "Ông cụ bên nhà họ Bạch đã ra lệnh, Bạch gia và tôi vạch rõ ranh giới rồi, Bạch Tiêu cũng thân bất do kỷ."

"Hí!" Tô Song Song mạnh mẽ hít vào một hơi, chợt ngẩng đầu nhìn Tần Mặc, càng xem càng cảm thấy tinh thần anh sa sút thật làm cho người ta đau lòng. (Lin: tương lai em càng đau lòng cho mình vì sự ngu ngốc hôm nay hơn.)

Ngay lập tức Tô Song Song liền hối hận muốn chết, mình hỏi nhiều như vậy làm gì, Tần Mặc là người kiêu căng tự mãn như vậy, nếu không phải thực sự đi đến bước đường cùng rồi, làm sao anh chịu mở miệng với cô.

"Chuyện đó! Anh tới đi!" Tô Song Song rộng rãi nói, thế nhưng trong lòng đã bắt đầu chảy thành lasagna (một loại mì ống phẳng, rất rộng), kiếp trước đúng là cô thiếu nợ Tần Mặc, cho nên kiếp này phải trả nợ thê thảm như vậy.

"Vết thương này của cô sẽ phải ở lại bệnh viện thêm mấy ngày. . ." Tần Mặc thấy Tô Song Song đồng ý, cuối cùng ngẩng đầu lên.

Tô Song Song vừa nghe mình còn phải ngây ngốc ở lại bệnh viện, liền giật mình, cô lập tức vén chăn lên, kêu la: "Trả phòng! Bệnh viện rất mắc ah! Tần Mặc, anh quên là hiện tại chúng ta có bao nhiêu nghèo rồi hả?"

Tần Mặc nghe Tô Song Song nói là chúng ta, tâm tình vui vẻ trong nháy mắt, chẳng qua dáng vẻ trên mặt vẫn như cũ là một bộ mặt than.

Anh vươn tay ấn Tô Song Song nằm trở lại giường, đắp kín chăn cho cô, bình tĩnh nói ra một câu làm cho Tô Song Song nghe xong cả trái tim cũng đều chảy máu.

"Lúc cô nhập viện, tôi còn chưa bị phá sản, cho nên đã đem toàn bộ số tiền có trong ví đóng tiền viện phí rồi, ừ, đại khái khoảng chừng mười ngày, nếu cô không ở, liền bị thiệt thòi."

"Hả! Anh là cái đồ phá của. . ." Tô Song Song vừa muốn lên án Tần Mặc phá của, nhưng vừa nhìn thấy anh làm bộ dạng đáng thương, câu nói kế tiếp cũng không nói ra miệng.

Về sau mỗi khi Tô Song Song nghĩ tới ngày hôm nay đã cảm giác nhất định là đầu của mình bị đập hỏng rồi, bằng không làm thế nào lại đem ánh mắt mưu đồ bất chính này của Tần Mặc nhìn thành đáng thương kia chứ!

"Ai. . ." Cuối cùng Tô Song Song thở dài nặng nề, thực ra vết thương trên người cô tuy rằng không nặng, thế nhưng rất đau, giống như Đông Phương Nhã đã nói vậy, thần kinh cô rất nhạy với cảm giác đau đớn, nếu có thể ở lại bệnh viện nuôi dưỡng đương nhiên là vô cùng tốt.

Tô Song Song nhìn hình dạng thê thảm của mình một chút, lại nhìn dáng vẻ nghèo túng của Tần Mặc một chút, lập tức cho rằng hai người bọn họ thực sự là người cùng cảnh ngộ, lăn lộn làm sao mà thê thảm như vậy kia chứ.

Thảm thương!

Tô Song Song chợt nhớ tới tên đầu sỏ gây chuyện làm cho cô thành ra thế này, Tô Song Song đưa tay trái ra kéo cánh tay Tần Mặc lại.

"Tần Mặc, Âu Dương Minh đâu? Hiện tại anh ta là Âu Dương Minh không phải cái kẻ bỉ ổi Âu Dương Cẩm kia! Các anh không là gì anh ấy chứ . . ."

"Anh ta bị nhà Âu Dương đón đi." Dường như Tần Mặc không muốn nhắc tới người này, nhất là nhìn thấy Tô Song Song lại có thể lo lắng cho anh ta, càng khó chịu, trực tiếp cắt lời Tô Song Song.

Tô Song Song rõ ràng cảm giác được thái độ cáu kỉnh không yên của Tần Mặc, suy nghĩ một chút tới đủ loại phim truyền hình cô xem từ nhỏ, trong nháy mắt rõ ràng, chắc là cái tên xấu xa Âu Dương Cẩm kia đem Tần Mặc lăn qua lăn lại phá sản, cô lập tức nói sang chuyện khác, không muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tần Mặc nữa.