Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II

Chương 68: Bỏ trốn khỏi Vạn Thú sơn trang

Mạc Vô Phong dùng khinh công thuật phi thân lên trên không thu hút sự chú ý của Hà Kỳ Côn, nhân lúc hắn đang ngước lên nhìn cậu ta vọt xuống nhanh như gió túm chặt cổ áo hắn nâng cả thân mình hắn lên cao. Ngay khi Hà Kỳ Côn vừa rời khỏi tay mình Mạc Vô Phong liền tung thẳng bảy quyền liên tiếp vào giữ lưng hắn nhưng bảy quyền ấy quá nhanh người ngoài nhìn vào chỉ thấy một quyền văng ra nhưng thực chất một quyền mà họ nhìn thấy chính là thất liên quyền.

Hà Kỳ Côn ngã nhoài ra võ đài miệng nôn ra máu, gân cốt trên mặt hắn lúc này đã nổi hết lên chứng tỏ hắn đang vô cùng tức giận.

Lão Tứ lúc này mới lấy lại khí thế

“Hảo công phu. Mau lột chiếc mũ che mặt của hắn ra đi huynh đệ”

“Đùng…đùng”. Cả một bầu trời đen bừng sáng bởi hàng loạt chiếc pháo được đốt lên trên cao báo hiệu cổng sơn trang đã mở. Nhân lúc mọi người đang chú ý lên bầu trời Hà Kỳ Côn lập tức rút ra hàng chục ám khí tẩm Chu Sa Tán phi về phía Mạc Vô Phong nhưng cậu ta nhanh chóng lộn một vòng lên trên không tránh được ám khí đồng thời tung một cước thẳng mặt Hà Kỳ Côn khiến chiếc mũ che mặt của hắn ránh làm đôi để lộ ra bản mặt quá quen thuộc với cậu ta và cả Tứ đại trang chủ.

Lão Đại không thể quên tên tiểu nhân đã phóng ám khí khiến mình rơi vào trạng thái thập tử nhất sinh liền phi thân lên võ đài

“Hà Kỳ Côn ngươi chưa biết sợ còn dám đột nhập vào Vạn Thú sơn trang gây rối. Hôm nay Lão Đại ta phải một chưởng kết liễu ngươi trước mặt hàng trăm huynh đệ trong sơn trang”

Mạc Vô Phong cản ông ta lại

“Ta nghĩ có chuyện không ổn. Ban đầu là hắn đột nhập sơn trang giờ lại tới pháo sáng được bắn lên đại ca lên tra hỏi hắn đã”

Hà Kỳ Côn nói

“Mạc Vô Phong, tiếc cho Diệp tiểu thư coi ngươi là bằng hữu giờ ngươi lại thông đồng với kẻ thù hại ta”

Mạc Vô Phong cau mày

“Nếu ta đã là bằng hữu của Diệp cô nương tại sao ngươi còn muốn gϊếŧ ta”

Lão Đại điểm huyệt đạo của Hà Kỳ Côn khiến hắn không thể cử động cũng chẳng thể mở lời được nữa. Ông ta nói

“Không lẽ có kẻ đột nhập vào sơn trang, ta phải đi kiểm tra mới được”

Thấy Lão Đại ra hiệu những trang chủ còn lại cùng các huynh đệ lập tức theo ông ta ra ngoài cổng thì thấy những huynh đệ canh giữ ngoài này đều đã chết hết còn cánh cổng thì được mở rộng ra. Phía ngoài có rất nhiều người ngựa đốt đuốc sáng rực đứng trông vào bên trong.

Vân Dĩnh cùng Diệp Đường Yên trông thấy người của sơn trang bước ra liền thúc ngựa tiến lên phía trước.

“Tại hạ Vân Dĩnh đại đệ tử phái Côn Luân tới tìm chưởng môn sư huynh đã bị các người bắt giữ”

Lão Đại trông thấy các huynh đệ vô tội bị chúng tàn sát không khỏi tức giận

“Ta và Côn Luân phái các người không quen không biết thì bắt giữ chưởng môn của các ngươi làm gì. Các ngươi không phân định trắng đen tới gϊếŧ người của sơn trang thì đừng hòng toàn mạng rời khỏi đây”

Diệp Đường Yên mỉm cười

“Muốn biết trắng đen ra sao ngươi hay hỏi hai tên đó là rõ”. Cô ta chỉ tay vào Lão Nhị và Lão Tam.

Lão Đại trừng mắt nhìn hai bọn họ

“Cô ta nói thế là sao…các ngươi lại gây ra chuyện gì hả…Mau nói rõ cho ta nghe”

Hà Cẩm Trảo nói

“Chờ bọn chúng nói ra tới khi nào thôi để ta kể lại cho Lão Đại ngươi biết vậy. Đêm hôm kia hai tên đó cả gan đột nhập và Hà gia trang gây náo loạn nhân lúc chúng ta đang mở tiệc đón tiếp Diệp tiểu thư của phái Không Động và Chưởng môn nhân của phái Côn Luân. Nhưng ý đồ bất thành ta bắt giữ được Lão Tam của các ngươi vì thế tên Lão Nhị kia khống chế chưởng môn Côn Luân phái nhân lúc cậu ta đang say khướt không biết trời trăng là gì không những vậy còn bẻ gãy tay cậu ấy hòng ép bọn ta thả người. Vì lo cho sự an nguy của cậu ta bọn ta đành thả hổ về rừng để hôm nay vào hang bắt cọp”

Lão Nhị hoảng sợ

“Cậu ta…cậu ta là chưởng môn phái Côn Luân…sao có chuyện đó được”

Vân Dĩnh vội nói

“Hóa ra chuyện các ngươi bắt giữ chưởng môn sư huynh là sự thật. Sau khi nghe tin ta nửa tin nửa ngờ nhưng cũng đành lặn lội từ Tây Vực tới trung thổ một chuyến, nếu đã thừa nhận tội bắt người các ngươi còn không mau giao chưởng môn ra đây”

Lão Đại cũng thầm đoán ra được Mạc Vô Phong chính là chưởng môn phái Côn Luân nhưng ông ta không thể để vì sự hiểu lầm này mà Vạn Thú sơn trang mang tiếng xấu nên nhất định không thừa nhận đồng thời ra hiệu ra cho Lão Tứ vào trong võ đài dẫn cậu ta đi

“Chắc các ngươi đã có hiểu lầm gì rồi. Mạc huynh đệ không phải bị bắt tới sơn trang mà được sơn trang mời dự đại tiệc giờ đại tiệc đã kết thúc cậu ấy cũng rời đi luôn không lẽ trên đường tới đây các người không gặp sao”

Vân Dĩnh ngạc nhiên

“Có chuyện như vậy sao”

Diệp Đường Yên vội nói

“Bọn chúng nói láo đấy huynh đừng cả tin. Nếu Mạc Vô Phong đã rời đi thật sao các ngươi không dám để bọn ta vào tìm huynh ấy”

Lão Đại nói

“Vạn Thú sơn trang không tiếp đón những kẻ như các ngươi. Nếu không muốn hai bên phải đổ máu các ngươi nên trở về đi”

Diệp Đường Yên mỉm cười

“Sao ta cứ cảm thấy ông đang cố kéo dài thời gian vậy. Không lẽ để Mạc Vô Phong có cơ hội rời khỏi đây. Ta nói cho ông nghe người của bọn ta đã vây kín sơn trang của các người rồi, một con kiến cũng đừng mong lọt ra chứ đừng nói là một con người”

Lúc này Lão Tứ cũng đã len lỏi được vào võ đài trông thấy Mạc Vô Phong hắn liền nói

“Chuyện này ta sẽ giải thích sau, trước tiên cậu phải rời khỏi đây đã. Đừng để ai trông thấy”

Nhược Thủy Liên hỏi

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Lão Tứ nói

“Thật thất lễ với Nhược cô nương, sơn trang của bọn ta có kẻ thù quấy rối đúng ngày đại tiệc đã làm cô nương mất vui rồi”

Nhược Thủy Liên đang định nói gì đó thì nàng bắt gặp ánh mắt của Hà Kỳ Côn đang bị điểm huyệt ở góc võ đài. Nàng thầm nghĩ

“Chính là tên đó…không lẽ hắn nhận ra mình sao. Không được phải tránh mặt ngay trước khi hắn nhớ ra điều gì”

Mạc Vô Phong thắc mắc

“Sơn trang xảy ra chuyện mà ta lại bỏ đi thì không đúng với đạo lý. Để ta ở lại giúp một tay đi”

Lão Tứ nói

“Không được. Cậu nhất quyết phải bí mật rời khỏi đây trước khi những người kia xông vào tìm ra cậu. Ta chỉ có thể nói ngắn gọn điều này liên quan tới thanh danh của sơn trang cậu hiểu chứ”

Mạc Vô Phong lắc đầu

“Thực sự ta không hiểu chuyện gì cả…Ta…”

Nhược Thủy Liên tức giận kéo tay Mạc Vô Phong khinh công đi mất. Lão Tứ trông thấy vậy cũng an tâm phần nào. Riêng Hà Kỳ Côn thì đang bấn loạn

“Cô ta…ánh mắt đó sao ta cứ thấy quen quen. Không lẽ chính là cô nương bịt mặt hôm đó…”

Phía bên ngoài Diệp Đường Yên không còn giữ nổi bình tĩnh nữa liền nói

“Nếu Vạn Thú sơn trang các ngươi không làm điều gì mờ ám tại sao cứ giữ chân bọn ta bên ngoài vậy”

Lão Tứ len lỏi giữa các huynh đệ xông ra ngoài thở hổn hển nhưng vẫn cố nở nụ cười

“Đại ca nếu cô nương này cứ khăng khăng Mạc Vô Phong đang ở trong sơn trang thì chúng ta cứ để cô ta vào kiểm tra đi”

Lão Đại nói

“Nếu các huynh đệ đã chấp thuận Lão Đại ta cũng không gây khó dễ cho họ nữa”

Diệp Đường Yên thấy ông ta dễ dàng đồng ý như vậy có chút nghi ngại

“Khoan đã…Trước khi bọn ta vào các ngươi hãy nhốt hết đám thú dữ vào trong l*иg đi. Bọn ta chẳng muốn chui vào trong làm thức ăn cho chúng đâu”

Lão Đại ra lệnh

“Các huynh đệ của Tứ đại sơn trang đã nghe rồi đấy. Chúng sợ những con thú cưng của chúng ta nên làm phiền mọi người hãy tập hợp những đàn thú lại”

Hàng trăm huynh đệ Vạn Thú sơn trang đều nhanh chóng di chuyển ra khắp tứ phía chỉ để Tứ Đại trang chủ ở lại bên ngoài đối mặt với Vân Dĩnh và Diệp Đường Yên.

Tại sơn trang phía Đông, Nhược Thủy Liên và Mạc Vô Phong cũng nhận thấy những tiếng ầm ĩ cách đó không xa. Nghĩ các huynh đệ Vạn Thú sơn trang gặp chuyện chẳng lành Mạc Vô Phong liền dừng lại

“Tôi phải quay lại võ đài xem có chuyện gì”

Nhược Thủy Liên không bằng lòng

“Ngươi không nghe rõ Lão Tứ nói ngươi phải rời đi sao”

Mạc Vô Phong nói

“Cô nương không nghe thấy những tiếng động ngoài đó sao. Không lẽ chúng ta cứ chạy trốn mặc họ không rõ sống chết ra sao hả. Nếu cô nương muốn thì cứ rời đi một mình tôi nhất định phải quay lại”

Nhược Thủy Liên nói

“Chạy trốn đúng là hèn nhát nhưng chạy trốn vì ai đó lại là bổn phận. Đã là bổn phận dù muốn dù không cũng phải thực hiện. Lão Tứ nhất quyết bắt ngươi rời đi chắc chắn hắn có lí do chính đáng. Ngươi đừng có tự làm theo ý mình nữa được không”

Mạc Vô Phong lớn tiếng

“Tại sao lại phải chạy trốn vì người khác trong khi tôi không muốn. Kể cả có muốn đi chẳng nữa nếu chạy trốn là sai tôi cũng quyết không làm”

Nhược Thủy Liên tự nhủ

“Có lẽ cả cuộc đời còn lại mình sẽ phải liên tục chạy trốn khỏi mọi điều. Chạy trốn khi gặp Nghi Lâm, khi gặp hắn, khi nhớ lại con người trước kia. Chạy trốn cho tới khi hai chân mệt nhoài có thể mình sẽ gục ngã tại đâu đó trên thế gian này, chết tại một nơi nào đó mình không hề biết nhưng có một điều chắc chắn dù có chạy tới đâu mình vẫn cô độc, chẳng có ai đồng hành cùng. Ngay cả hắn còn không muốn cùng mình đi trên con đường dài thì thử hỏi trên đời này còn ai có thể chấp nhận mình chứ”