Chỉ Cần Có Em

Chương 30

Tiễn Hạ Yên về chưa lâu thì điện thoại của Lam Hàm vang lên, anh nhìn tên người gọi đến mà cảm thấy nhức đầu. Hai tay xoa xoa nhân trung một lúc anh mới từ từ nhấn phím nhận cuộc gọi.

“Mẹ, mới sáng sớm mẹ gọi cho con có chuyện gì không”.

“Tối nay con với Vũ Thường về nhà một chuyến đi, ông nội có chuyện muốn nói với hai đứa”. Đầu dây bên kia bà Từ Chi Mục dặn dò con trai.

“Tối nay con…”

Không đợi Lam Hàm nói hết câu từ chối, bà Từ Chi Mục đã nói trước.

“Có chuyện quan trọng, con và Vũ Thường nhất định phải về”.

Nghe giọng điệu kiên quyết của mẹ như vậy Lam Hàm cũng biết là chuyện này không thể thoát được. Anh nói vài câu đối phó với mẹ mình xong thì cúp máy.

Lam Hàm suy nghĩ một lát lại lấy điện thoại ra gọi tiếp cho một người.

Xem ra chuyện này cần giải quyết càng sớm càng tốt.

***

Buổi tối Hạ Vũ Thường có mặt ở Lam gia từ sớm, Lam Hàm còn chưa xong việc nên một mình cô ta đến trước. Bà Từ Chi Mục thấy con dâu đến thì tâm trạng cũng vui vẻ hơn ngày thường. Bữa cơm tối vì thế cũng nhẹ nhàng trôi qua.

Lam Vân là người đứng đầu Lam gia bao nhiêu năm nay, ông tham gia quân ngũ từ khi còn trẻ, lăn lộn ngoài chiến trường bao nhiêu năm đến khi về già mới được nghỉ ngơi. Thấy đã hơn 7 giờ mà cháu nội vẫn chưa về, ông có chút tức giận. Thằng cháu này càng lớn càng không hiểu chuyện, ngay cả ông gọi mà nó cũng không về.

Bà Từ Mục Chi rót trà cho ba chồng, dặn dò Hạ Vũ Thường ngồi trò chuyện với ông một lát rồi ngay lập tức gọi điện giục con trai. Thằng ranh này, sao đến giờ vẫn chưa vác mặt về, định để ông nội tức chết hay sao.

Lam Hàm nhìn số điện thoại gọi đến thì vội vàng bắt máy.

“Con về đến cổng rồi đây, mẹ đợi con một lát”.

Nói xong anh cúp máy, rút chìa khóa xe rồi thong dong đi vào nhà.

“Ông nội, mẹ”.

Lam Vân nhìn thằng cháu từ nhỏ đến lớn đều ngang bướng của mình mà vừa giận vừa thương. Ông muốn nó theo nghiệp quân doanh nó lại tự mình đi con đường chính trị, phàm là chuyện gì ông muốn nó cũng phải chống đối cho bằng được. Duy chuyện kết hôn thì lại khác. Cứ tưởng nó ngoan ngoãn nghe lời ông được một lần thì nay lại bay ra tin đồn hai vợ chồng nó đã ly hôn, thật đúng là khiến ông không bớt lo được.

“Mày làm gì mà giờ này mới về đến nhà”. Lam Vân trầm mặt trách móc cháu trai.

Bà Từ Mục Chi thấy vậy vội nói giúp con trai.

“Sáng nay con gọi điện gấp quá, nó không sắp xếp công việc được nên về muộn, ba thông cảm”.

Lam Hàm nhìn ông nội mình, lời ra đến miệng nhưng lại thôi, cuối cùng dưới ánh mắt thị uy của bà Mục vẫn ngoan ngoãn nhận lỗi.

“Con xin lỗi, công việc dạo này bận rộn quá nên…”

Chưa đợi anh nói xong Lam Vân đã lên tiếng quở trách.

“Công việc bận rộn đến mức quên luôn cả vợ mày sao”.

Câu nói này khiến Lam Hàm sực nhớ ra là Hạ Vũ Thường cũng có mặt ở đây. Từ nãy đến giờ cô ta vẫn im lặng đứng ngoài cuộc nói chuyện, điệu bộ ngoan ngoãn hiền lành quen thuộc càng khiến anh thêm chán ghét. Có phải ban đầu ông nội cùng với ba mẹ anh nhìn trúng điểm này nên mới nhất nhất muốn chọn cô ta là con dâu Lam gia.

“Ông nội muốn nói đến chuyện gì, con không hiểu lắm”. Lam Hàm giả ngu hỏi lại.

“Ta không biết hai đứa sống với nhau thế nào mà để tin đồn ly hôn lan đến tận tai ta vậy hả? Hai đứa nói xem nào, tại sao lại có tin đồn thất thiệt như vậy”.

Hạ Vũ Thường nghe đến đâu thì mặt mày tái mét đến đó. Cô ta lắp bắp không dám lên tiếng.

Lam Hàm khinh thường vẻ mặt giả tạo của cô ta, anh cũng một mực im lặng, chờ cô ta lên tiếng trước.

Hạ Vũ Thường bấu chặt tà váy, run rẩy nói.

“Chuyện đó…là…là thật ạ”.

Cả căn phòng im lặng, câu nói của Hạ Vũ Thường ai nấy đều nghe rất rõ.

Lam Vân vô cùng tức giận, đặt mạnh chén trà trên tay lên mặt bàn, hỏi lại một lần nữa.

“Là thật là sao. Con mau nói rõ lại một lần nữa xem nào. Hai đứa xem như ta đã chết rồi phải không, chuyện lớn như vậy mà không nói với ta lại tự mình quyết định”.

Hạ Vũ Thường thấy Lam Vân tức giận thì không dám ấp úng nữa, kể liền một mạch mọi chuyện.

“Bọn con sống với nhau đã lâu, cảm thấy không hợp nên đều đồng ý ly hôn”.

Cô ta nói xong còn không ngừng liếc về phía Lam Hàm, đến khi nhìn thấy anh nở nụ cười hài lòng mới dám thở ra một hơi.

Hạ Vũ Thường cố nở nụ cười cứng ngắc an ủi ông nội và mẹ chồng.

“Ông nội, mẹ, chúng con đã suy nghĩ rất kỹ mới đưa ra quyết định này. Không nói cho mọi người biết cũng là sợ mọi người lo lắng”.

Cả Lam Vân và bà Từ Mục Chi đều tức đến mức không thở nổi, ánh mắt nghiêm khắc nhìn cháu trai nhà mình, không nhịn được trách mắng.

“Cháu mau nói gì đi, chuyện này là thế nào hả. Hôm nay không nói rõ cho ta thì cả hai đứa đừng mong rời khỏi đây”. Lam Vân tỏ rõ uy quyền của mình ra lệnh.

Lam Hàm đến lúc này mới thản nhiên lên tiếng, giọng điệu lười biếng nhưng lời nói ra lại vô cùng có đạo lý.

“Ông nội, mẹ, xảy ra chuyện khiến hai người lo lắng là lỗi của con. Nhưng công việc của con hai người cũng biết rồi đó, bận rộn không để đâu cho hết. Con không chăm sóc được cho Vũ Thường thì cũng nên để cô ấy đi tìm hạnh phúc riêng cho mình, không thể nào ích kỷ giam giữ người ta cả đời được”.

Hạ Vũ Thường nghe những gì Lam Hàm nói chỉ hận không thể đứng lên cho anh ta vài cái bạt tai. Anh ta nói như vậy khác nào đổ hết trách nhiệm lên đầu cô.

Quả đúng như vậy, Từ Mục Chi nghe con trai mình nói xong thì hướng ánh nhìn sắc bén về phía Hạ Vũ Thường.

“Vũ Thường, gia đình ta xưa nay ủy khuất con điểm nào sao. Nếu con có gì không hài lòng thì cứ nói. Chuyện vợ chồng là chuyện trăm năm, sao con lại dễ dàng từ bỏ như vậy. Huống chi ngay từ đầu ta đã nói rõ với con, Lam gia không phải gia đình tầm thường, con dâu của ta cũng không thể nào là người bình thường được. Con có hiểu không”.

Hạ Vũ Thường lo lắng đến phát khóc, nước mắt vì thế cứ lã chã tuôn ra:

“Mẹ ơi, con không có ý đó. Chỉ là chúng con sống với nhau không hạnh phúc, chia tay sớm sẽ tốt cho cả hai phía”.

Lam Vân càng nghe cháu trai và cháu dâu nói càng thêm nhức đầu. Ông không chấp nhận chuyện ly hôn này, càng không cho phép cháu trai mình càn quấy. Cuối cùng hạ lệnh nói một câu.

“Đây là chuyện lớn, hai đứa phải bàn tính kỹ với gia đình, tuyệt đối không được tự ý quyết định. Vũ Thường, con hẹn ba con đến đây chúng ta cùng nhau nói chuyện”.

Nói xong cũng không cho ai được quyền từ chối mà kêu người làm dẫn ông lên phòng nghỉ ngơi.

Bà Từ Mục Chi không còn cách nào khác, nhìn con trai và con dâu dặn dò một câu.

“Cuối tuần ba các con về, hai đứa liệu mà nói chuyện với ông ấy”.

Nói xong cũng đi luôn vào bếp. Mắt không thấy thì tim không phiền, bà cũng không quản được chuyện của lũ nhỏ nữa rồi.