[Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 1 - Chương 16: Khách lễ Giáng sinh

Từ khi sinh ra tới giờ, lần đầu tiên tôi với Blaise xa nhau lâu như vậy. Vì tôi không có cú mèo, học kỳ cũng không yên ổn nên chúng tôi cũng rất ít gửi thư. Nhìn cô ấy cực kỳ cao hứng.

Chúng tôi cầm tay nhau trở về nhà.

Ngoài dự kiến của tôi, trong nhà rất sạch sẽ, hơn nữa còn là mua thêm ít đồ đạc. Mẹ tôi cũng đầy đặn hơn, hai má đỏ ửng, xem ra một học kỳ tôi không ở nhà thì cô vẫn sống tốt.

" Con yêu, con cao hơn. " Cô đánh giá tôi, nhào vào ôm tôi, vô cùng thân thiết xoa đầu tôi.

" Đúng vậy, cuộc sống ở trường rất tuyệt. " Tôi cười nói. Không thể phủ nhận cuộc sống ở trường tốt hơn so với ở nhà, vốn cơ thể tôi gầy vì dinh dưỡng không đủ mà hiện tại đã có chút thịt.

Cô để cằm ở trên đầu tôi : " Vậy con vào nhà nào ? Ừ ? Ravenclaw ? "

Tôi cũng không đem chuyện phân nhà nói với Blaise nên tôi cũng hơi nghi ngờ.

" Không, không phải. Blaise, làm sao mẹ biết được nhà Ravenclaw ? "

Cô cười ôm mặt tôi, lại tránh trả lời vấn đề của tôi: " À, con yêu, chẳng lẽ là Hufflepuff ? " Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của tôi, cô an ủi: " Ừ... nhà Hufflepuff cũng tốt mà. "

Có lẽ là cha tôi đã từng nói với cô đi... Tôi bất đắc dĩ nói : " Là Slytherin. "

Cô nhìn tôi kinh ngạc.

" Mẹ nghĩ... con coi như là có thể vào Gryffindor cũng sẽ không vào Slytherin. "

Tôi khá là buồn bực trả lời : " Con cũng nghĩ thế. "

" Ừ... con... cùng bạn học ở chung có tốt không ? " Cô cẩn thận hỏi.

Quả nhiên, đến cô cũng nghe nói Slytherin không tốt.

Tôi có thể nói xú danh của Slytherin là đúng sao ?

Nhưng tôi không muốn cho Blaise biết tôi bị xa lánh, cô sẽ buồn.

" Tốt, rất tốt. Chủ nhiệm nhà là một người rất tốt, hòa nhã điềm đạm, là người rất giỏi. Thầy ấy rất quan tâm con. " Mặt không đổi sắc tôi mỉn cười nói liều.

" Thật sao ? " Cô đã yên tâm hơn, cô ấy luôn đơn thuần như vậy.

Tôi gật đầu xác nhận, rồi nghĩ đến :

Những lời này nếu để giáo sư Snape biết...

Tôi lạnh run.

Cô nhạy cảm chú ý : " Lạnh không con ? Mẹ lấy cho con bộ quần áo nhé ? "

Thật sự tôi không lạnh. Từ lúc ở trường học, quần áo tôi đều phù phép giữ ấm. Nhưng tôi vẫn gật đầu, muốn dừng lại đề tài này.

Ngày hôm sau chúng tôi quét nhà cùng với đi mua sắm, Blaise còn mua về một cây thông nhỏ để trang trí Noel. Chúng ta dùng lục lạc và một số đồ vật khác để trang trí nó.

" Con yêu, mẹ có thể mời thêm người tham gia lễ Giáng sinh không ? " Blaise hỏi tôi.

Hiếm khi thấy Blaise muốn mời người đến, tôi không tình nguyện nói : " Được ạ. "

Ngày lễ Noel tôi từ bên ngoài về nhà, thấy một người đàn ông đang bận rộn tại phòng bếp, trên bàn cơm nhỏ chất đầy đồ ăn.

" Con yêu, đây là chú Walker, hai người đã gặp nhau. »Blaise kéo người đàn ông đó ra khỏi bếp, giới thiệu với tôi.

Ông ta khoảng ba mươi tuổi, bởi vì bị hói nên nhìn có vẻ già hơn so với tuổi. Tôi chớp mắt mấy cái cuối cùng nhớ ra ông ta là ông chủ chỗ Blaise làm việc.

Ông ta cười ấm áp với tôi, nụ cười có chút mất tự nhiên.

Tôi nhìn mặt mũi ông ấy đã rịn ra chút mồ hôi, lại nhìn Blaise : " Này, Blaise, hai người không phải là... "

" Đúng thế. " Blaise ngẩng khuôn mặt tươi cười, nắm tay người đàn ông " Người yêu của mẹ. "

Tôi đã nói rồi, nhan sắc Blaise tuy rằng không được coi là rất xinh, nhưng tràn đầy sức sống, lại có một đôi mắt mỹ lệ. Cho dù mang theo con riêng, những năm gần đây cô vẫn có người theo đuổi. Chính là tôi chiếm rất nhiều sự chủ ý của cô, bởi vậy cô còn trẻ mà vẫn độc thân.

Xem ra, thời gian tôi không ở đây, cô cuối cùng cũng có quyết định tìm hạnh phúc cho mình.

Vừa rồi thấy ông chú Walker bận rộn tại phòng bếp, hình như có khả năng bếp núc. Tôi cuối cùng cũng hiểu được vì sao trong nhà sạch sẽ giống như thời gian tôi ở nhà.

Đó là một người đàn ông dịu dàng, biết chăm sóc người khác.

Tôi có chút yên lòng, lại có chút mất mát. Nhưng tôi cuối cùng vẫn cười rộ lên : " Chúc mừng mẹ, Blaise. "